Chương 105: Là anh

Chương 105: Là anh

Người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt nhìn Đinh Hiên như thể ả ta không hề nghĩ tới cậu sẽ sở hữu thứ đồ vật lợi hại như vậy.

"Mày, mày, mày... sao mày có những thứ này?!"

Người phụ nữ chợt phát hiện ra ả đã quá xem thường người trẻ tuổi này.

Chính vì không đề phòng đối với Đinh Hiên nên mới cho tạo cậu cơ hội phản công.

"Đưa chìa khóa đây! Nếu không tôi sẽ cho bà nếm thử loại bùa lợi hại hơn rất nhiều."

Đinh Hiên trấn định nhìn người phụ nữ, giọng uy hϊếp.

Nói xong cậu móc ra bùa lửa quơ quơ trước mặt ả ta.

Ả trợn mắt nhìn Đinh Hiên, hỏi: "Mày là ai? Sao mày có vật này? Lẽ nào mày cũng đến từ nói Vân Phong?"

"Núi Vân Phong?"

Không nghĩ tới lại có thể nghe được từ miệng người phụ nữ này ba chữ đó, Đinh Hiên thành công bị gây chú ý.

Cậu hỏi: "Bà cũng tới từ núi Vân Phong?"

Nhưng người phụ nữ không đáp lại, chỉ trân trân nhìn Đinh Hiên, đến nửa ngày mới cười đáp: "Có vẻ không phải là của mày, là do người khác đưa chứ gì."

Bị người phụ nữ đoán trúng, tuy rằng không hiểu vì sao ả lại đoán ra được nhưng chuyện này không liên quan tới cậu. "Mau đưa chìa khóa cho tôi, nếu không tôi đốt bà!"

"Bùa lửa? Ha ha ha, mày cho rằng có thể dùng bùa lửa bắt tao?"

Đinh Hiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới lúc cậu dùng bùa ẩn thân thiếu gia có nói qua thời gian sử dụng bùa có giới hạn mà bùa chạy nhanh lần trước cũng rất nhanh mất đi hiệu lực. Như vậy bùa định thân này chẳng lẽ cũng có giới hạn về thời gian sử dụng?

Nếu quả thật đúng như vậy, cậu mà còn tiếp tục dây dưa với người phụ nữ này thì khẳng định rất nhanh sẽ đến lúc bùa định thân mất đi tác dụng. Bùa lửa cũng không chắc có thể khống chế hoàn toàn được ả ta.

Tuy rằng cậu biết bùa lửa của thiếu gia rất lợi hại nhưng người phụ nữ này đến từ núi Vân Phong, điều đó làm cậu nhớ tới Trần Kỳ. Gã cũng đến từ núi Vân Phong, rất lợi hại, tuy rằng cuối cùng bị thiếu gia gϊếŧ nhưng không thể phủ nhận được bản lĩnh hơn người của gã. Có phải người phụ nữ này cũng lợi hại như gã?

Giờ phút này nghĩ người phụ nữ nói như thế, e rằng dùng bùa lửa cũng chưa chắc khống chế được ả.

Thế nhưng....

Trước khi bùa định thân mất đi hiệu lực người phụ nữ không thể cử động. Một khi ả ta cử động được thì bùa lửa chỉ có thể đốt được một phần thân thể của ả. Vậy khi bà ta không cử động được thì có thể bị đốt thành tro không nhỉ?

Hiện giờ cậu không chắc thời gian tác dụng của mấy lá bùa này là trong bao lâu, chỉ có thể cố gắng khiến người phụ nữ giao ra chìa khóa, nếu không được cậu sẽ dùng bùa lửa.

"Hừ! Nên nhớ là hiện tại bà đang bị định thân. Chỉ cần tôi ném bùa lửa ra thì bà liền biến thành thịt nướng."

Người phụ nữ kinh sợ, không ngờ nhóc con này nhìn vậy nhưng không ngốc chút nào, bị dọa như vậy nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Thế nhưng bùa định thân có sự giới hạn về thời gian sử dụng, chỉ cần ả ta kéo dài thời gian cho đến lúc bùa mất tác dụng thì dù có ném hỏa phù ra ả vẫn né được.

Nghĩ như vậy người phụ nữ mở miệng nói: "Chìa khóa không có ở trên người tao mà nằm trong tủ kia kìa. Mày với không tới, mà tao thì... cũng không lấy được. Xin lỗi nha."

Đinh Hiên nghe xong thì sửng sốt trong giây lát.

Chìa khóa ở trong ngăn tủ, cậu thật không cách nào lấy được.

Một khi bùa định thân mất đi hiệu lực, cậu liền rơi vào khốn cảnh.

Chỉ có kẻ ngu mới tin người phụ nữ này sẽ đích thân giao chìa khóa cho cậu. Hơn nữa cậu còn không chắc có thể dùng bùa lửa để khống chế ả ta hay không.

Xem ra cậu cần phải tiên hạ thủ vi cường.

Không để chậm trễ một giây phút nào, Đinh Hiên đem lá bùa trong bùa hướng về phía người phụ nữ.

"Trước sau gì tôi với bà cũng chết, vậy thì bà đi chết trước đi!"

"Khốn nạn! Khốn nạn! Mày dừng tay lại!"

Sao thằng nhóc này không bị ả dọa sợ? Lẽ nào nó nhìn thấu được ý đồ muốn kéo dài thời gian của ả?

Nhưng mà đã muộn, Đinh Hiên đã ném bùa lửa về phía người phụ nữ, trong nháy mắt ả ta bị bao vậy trong biển lửa.

Người phụ nữ đau đớn trợn mắt trừng Đinh Hiên.

Ả không cam lòng chịu chết trong tay một nhóc con như thế này. Rõ ràng rất nhanh ả sẽ có được dung mạo xinh đẹp, lại chỉ trong phút chốc hóa thành bọt nước tan thành mây khói...

Uy lực của bùa lửa rất mạnh, đến cả cơ hội rít gào người phụ nữ cũng không có. Trong tích tắc ả bị thiêu đến không còn một mống, biến mất sạch sẽ tựa như chưa từng tồn tại.

Tận mắt nhìn thấy người này bị chính mình thiêu chết, Đinh Hiên bị chấn động. Cậu ngồi ngơ ngác đến nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Không biết trải qua bao lâu, Đinh Hiên đứng dậy. Cậu hít sâu một hơi rồi bắt đầu nghĩ cách lấy điện thoại di động, chỉ cần có điện thoại trong tay cậu liền được cứu.

Nhưng cậu đã thử rất nhiều lần vẫn không lấy được, ngay cả một công cụ hỗ trợ cũng không có.

Đinh Hiên phi thường ủ rũ, nhưng cậu không thể từ bỏ được.

Mãi đến tận ngày thứ ba cậu cũng không có cách lấy được điện thoại, càng không có cách nào để mở được xích sắt. Lúc này cậu bắt đầu có chút tuyệt vọng, một mình ngồi ôm chân ở trên sàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về Hách Nghị.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, làm cho cậu giật mình, sau đó kích động không thôi. Cậu cuống quýt đứng lên chạy vào buồng tắm, cố gắng nghiêng người nhìn về phía màn hình di động.

Thiếu gia! Là thiếu gia gọi!

Không có cách nào với lấy được điện thoại, Đinh Hiên rất gấp.

Giờ phút này khi thấy Hách Nghị gọi tới cậu vừa kích động vừa lo lắng.

Kích động là bởi vì việc tu luyện của Hách Nghị đã kết thúc. Lo lắng là bởi vì cậu sợ thiếu gia không tìm được cậu sẽ nghĩ rằng cậu đã về thủ đô, sau đó hắn cũng rời khỏi thành Nhạn Băng.

Nếu đúng như vậy thì cậu chết chắc ở đây rồi.

Nhưng mà, vào lúc đó cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. Đinh Hiên hoảng sợ từ buồng tắm chạy ra, đôi mắt chăm chú nhìn cửa phòng đã ba ngày chưa hề mở ra.

Cậu thầm nghĩ, đừng nói là đồng bọn của người phụ nữ kia nha? Nếu là vậy cậu càng khó thoát khỏi cái chết.

...

Đứng đối diện với cửa phòng có hình đầu lâu, gã đàn ông tên Minh giơ tay gõ cửa. Nhưng gõ mãi cửa vẫn không chịu mở ra, bên trong cũng chẳng có âm thanh gì truyền lại.

Gã không biết phải làm sao, Hách Nghị trốn ở đâu gã không rõ, vì vậy gã thử gọi hắn. Kết quả còn chưa kịp lên tiếng đột nhiên cổ gã ngẩng cao lên, hai tay đặt lên ngay cổ, dùng sức mà bóp. Đôi mắt gã trừng lớn, không bao lâu sau con ngươi bắt đầu xuất huyết, cả khuôn mặt đỏ bừng lên rồi tím tái lại, sau đó là cái chết bao trùm lấy gã. Cả người gã ngã rầm xuống đất.

Gã đàn ông tên Minh đến cả chết như thế nào cũng không biết, chỉ nghĩ mình bị quỷ quấn thân. Còn Hách Nghị vẫn luôn làm cho gã sợ hãi đang đứng bên cạnh gã, chỉ là gã không nhìn thấy mà thôi.

Nhìn gã đàn ông ngã xuống đất, Hách Nghị chẳng buồn mở cửa, hắn nhẹ nhàng dùng thuật xuyên tường đi vào phòng.

Không ai thấy hắn, còn gã Minh thì chết rồi, cho dù camera có ghi hình lại được thì cũng chỉ thấy mỗi gã Minh đang làm những hành động quái dị.

Xuyên vào phòng, Hách Nghị phát hiện ra trong đó chỉ có mỗi Đinh Hiên. Hèn gì khi tên Minh gõ cửa không có ai trả lời.

Chính là bởi vì xác định Đinh Hiên ở trong nên hắn mới khống chế gã Minh tự tay bóp cổ mình.

Vừa vào phòng, Hách Nghị lập tức cau mày lại. Hắn cảm giác được có một cỗ âm khí trong đây, vô cùng cường liệt. Tuy rằng thành Nhạn Băng rất lạnh nhưng cái lạnh trong phòng này hoàn toàn là do tà khí gây ra, cùng với cái lạnh giá tự nhiên không giống nhau.

Điều này lập tức làm cho hắn nghĩ tới hai người phụ nữ đã gặp mấy ngày trước. Âm khí trên người bọn họ rất giống âm khí trong căn phòng này, lẽ nào là cùng một môn phái?

Hách Nghị âm thầm suy đoán.

Hắn không lập tức hiện thân mà đứng trong phòng âm thầm quan sát.

Hắn nhìn thấy Đinh Hiên sắc mặt không tốt đứng giữa phòng nhìn cánh cửa, hẳn là cậu vừa bị tiếng gõ cửa làm cho sợ hãi.

Chỉ có điều khi phát hiện người ngoài cửa không còn gõ cửa nữa Đinh Hiên xoay người hướng về một phía khác, hình như là buồng tắm.

Hách Nghị bị tiếng lạch cạch của xích sắt hấp dẫn lực chú ý. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy chân Đinh Hiên bị một xích sắt khóa lại, một đầu khác được quấn vào vòng tròn đóng cọc trên sàn nhà. Từ độ dài của sợi xích, phạm vi hoạt động xa nhất của Đinh Hiên là đi tới buồng tắm.

Cửa sổ, cửa phòng đều không thể chạm tới.

Điều này làm cho đôi mày của Hách Nghị càng xoắn chặt lại với nhau, đôi mắt lóe lên sát ý.

Đột nhiên hắn nghe thấy Đinh Hiên lẩm bẩm.

"Nhất định mình phải lấy được điện thoại, nhất định phải làm được! Thiếu gia, chờ em, rất nhanh thôi em sẽ liên lạc được với anh."

Điện thoại?

Hách Nghị vội đuổi theo Đinh Hiên đi tới buồng tắm, sau đó phát hiện điện thoại của cậu đang nằm ở trong góc. Đinh Hiên dù cố gắng cách mấy vẫn không chạm vào được điện thoại, ngón tay của cậu còn cách điện thoại khoảng chừng mười centimet nữa mới tới.

Bên cạnh cậu căn bản không có thứ gì có thể giúp cậu khều được điện thoại vào tay. Nhìn bộ dáng nỗ lực hết mình của Đinh Hiên, Hách Nghị đau lòng.

Đặc biệt là khi hắn thấy cậu đỏ mặt, nghẹn ngào tự lẩm bẩm một mình: "Thiếu gia, anh phải chờ em. Em không có rời đi, em còn ở đây. Anh tuyệt đối đừng bỏ lại em một mình..."

Câu nói đó của cậu làm cho hắn không nhịn được nữa mà từ phía sau ôm cậu vào l*иg ngực mình.

Đinh Hiên hoảng sợ như con thú nhỏ bị bắt, giãy dụa kịch liệt, miệng giận dữ hét: "Ai đó? Ai? Tao nói cho mà biết, dám làm thương tổn tao, tao nhất định sẽ khiến mày chết khó coi!"

"Là anh. Xin lỗi, là anh đã tới chậm!"

Giọng nói của Hách Nghị vang lên bên tai Đinh Hiên, thành công trấn áp tâm tình kích động của cậu. Đinh Hiên khó tin quay đầu nhìn về phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí hô răng, cậu vậy là lại cảm thấy nó không khó coi chút nào, trái lại còn rất thân thuộc.

"Thiếu... Thiếu gia? Thật, thật sự là anh sao? Em không có bị ảo giác chứ?"

Đinh Hiên không thể tin vào mắt mình, rõ ràng điện thoại vừa mới vang lên, sao thiếu gia liền xuất hiện ngay tại đây?

Rõ ràng thiếu gia không biết cậu ở đâu mà, sao anh ấy có thể tìm tới?

Đinh Hiên giơ tay vuốt ve gương mặt của Hách Nghị, hắn khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình nhìn cậu.

"Là anh." Hách Nghị đáp.

Đinh Hiên đột nhiên rơi lệ. Từ trong cảnh khốn cùng tìm ra được con đường sống làm cho cậu kinh hỉ đến không cầm được nước mắt.

Tử Đằng: Mấy ngày trước mình bị bệnh nên không post chương mới được. Xin lỗi các bạn nhiều nha. Hôm nay chúng ta lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của đôi bạn trẻ Hách Nghị - Đinh Hiên nào. Ba chương này Đinh Hiên thật mạnh mẽ, vỗ tay cho sự can đảm của bạn nhỏ nè =))))