Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tài Cuồng Thiếu Đích Nam Thê

Chương 103: Định vị GPS

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 103: Định vị GPS

Tác giả: Phong Nhã

Edit: Tử Đằng

_______________

Hách Nghị tối sầm mặt lại, lần nữa nhìn về tờ giấy trên bàn. Mặt trên là ngày thứ năm, cũng chính là ngày hôm qua.

Lẽ nào, hai ngày nay Đinh Hiên chưa trở lại?

Nghĩ tới đây hắn lập tức triệu hồi Bạch Cầu từ không gian ra, sau đó hỏi: "Nhóc có thấy tiểu Hiên ở đâu không?"

"Hai ngày trước cậu ấy ra ngoài nhưng không có trở về. Tôi đã rất cố gắng để đánh thức anh nhưng trạng thái tu luyện của anh quá sâu nên tôi không cách nào gọi anh dậy được." Bạch Cầu lo lắng nói.

Ngày thứ hai Đinh Hiên không về Bạch Cầu liền cảm thấy không ổn. Đây là lần đầu tiên Đinh Hiên tới đây, không bạn bè, không người thân, sao có thể đi qua đêm được chứ?

Nó muốn đi tìm Đinh Hiên nhưng vì không có sự cho phép của Hách Nghị nên nó không ra khỏi không gian được.

Hách Nghị tự trách chính mình, hắn không nghĩ tới một lần tu luyện lại mất tới sáu ngày. Nếu biết sự tình sẽ như vậy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hiện tại không biết Đinh Hiên đi đâu, xảy ra chuyện gì?

Cho tới lúc này Hách Nghị mới phát hiện ra chỗ tốt của điện thoại di động. Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại đang được sạc pin, bấm số gọi cho Đinh Hiên.

Chỉ là, điện thoại của cậu đổ chuông nhưng chẳng có ai nghe máy.

Đôi mày Hách Nghị nhíu lại càng chặt hơn, hắn định chạy ra ngoài đi tìm Đinh Hiên thì nghe Bạch Cầu nói: "Trước khi ra khỏi đây tôi với em trai gấu tuyết có trò chuyện, nó bảo thời đại này công nghệ rất phát triển, có thể sử dụng GPS để xác định vị trí của một người. Chỉ là định vị này không phải như chúng ta vẫn hay làm là thả chân khí của mình vào người đối phương để đánh dấu sao? Sao nó lại gọi thành một cái tên kỳ quái như thế nhỉ?"

Bạch Cầu rất nghi hoặc. Ngủ một giấc dậy cả trời đất đều thay đổi.

GPS? Hách Nghị biết hắn phải nhờ tới ai rồi.

Hắn bấm số gọi cho Hách Vũ, điện thoại được nối máy, hắn nói: "Giúp anh xác định vị trí điện thoại di động của tiểu Hiên với!"

"Anh hai? Cuối cùng anh cũng mở máy. Em cứ nghĩ đã mất liên lạc với anh rồi chứ..."

"Bớt nói nhảm, nhanh làm giúp anh đi! Anh muốn có kết quả ngay bây giờ!"

Hách Nghị không có rảnh rỗi đứng nhiều lời với Hách Vũ. Đinh Hiên mất tích hai ngày, không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu nữa.

Lần này là do hắn không chuẩn bị chu toàn.

Hắn vốn đã quen với cuộc sống độc thân một mình một cõi, làm việc gì cũng theo ý mình. Đặc biệt hắn sẽ không bao giờ rút ngắn thời gian tu luyện, trừ phi có việc gì đó thật sự quan trọng.

Sống cùng Đinh Hiên mấy tháng nhưng hai người đều có việc của riêng mình, cũng không có tận lực chăm sóc đối phương.

Sự việc lần này đã cảnh tỉnh hắn. Hiện tại hắn không còn độc thân nữa mà đã là hai người. Hắn phải có ý thức về điều này, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới Đinh Hiên.

Hách Vũ bị Hách Nghị dọa sợ, cậu nghiêm túc đáp: "Được, chờ chút. Để em xử lý!"

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại. Cậu không hỏi tại sao anh hai lại đi tìm Đinh Hiên, chẳng lẽ Đinh Hiên không ở nhà?

Nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi nên anh hai mới gấp tới vậy.

Lại một lần nữa cậu có cảm giác vị trí của Đinh Hiên trong lòng anh hai đã khác trước. Chẳng lẽ sau khi kết hôn anh hai của cậu bắt đầu hoàn lương?

Cậu lắc lắc đầu, vội vàng xua đi ý nghĩ này rồi cầm điện thoại lên gọi cho một người bạn, đem số điện thoại của Đinh Hiên nói với người đó để người ta định vị điện thoại.

Ba phút sau Hách Nghị có được hồi âm của Hách Vũ: "Anh ấy đang ở thành Nhạn Băng, núi Giao Long."

"Anh biết rồi."

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại, Hách Vũ ở đầu dây bên kia còn muốn nói gì đó nhưng anh hai cậu đã cúp máy.

Cậu nhìn điện thoại, hồi tưởng lại địa chỉ bạn cậu vừa mới báo qua. Cái địa chỉ này làm cậu rất bất ngờ.

Thành Nhạn Băng? Sao anh ấy lại chạy đến chỗ xa như vậy? Đừng nói là anh hai cũng đang ở đó nha?!

Đang nghĩ ngợi đột nhiên điện thoại của cậu đổ chuông, là người bạn vừa mới giúp cậu tìm ra được vị trí của điện thoại Đinh Hiên.

"Chuyện gì đó, Lý Khải?" Hách Vũ hỏi.

"Cái người tên Đinh Hiên mà cậu nói có phải người đã kết hôn với anh hay cậu? Làm thế nào mà anh ta lại chạy đến núi Giao Long? Nơi đó là cứ địa của bang phái xã hội đen ở thành Nhạn Băng, rất nguy hiểm. Phỏng chừng lúc này anh ta đã mất mạng rồi chứ chẳng chơi!"

"Cậu nói sao? Xã hội đen?" Hách Nghị kinh ngạc hỏi.

Chuyện gì đang xảy ra?! Một người an phận thủ thường như Đinh Hiên sao lại chọc tới xã hội đen?

"Đúng vậy đó. Băng đảng Hắc Phong chiếm đóng ở đó. Nghe đồn đó là băng đảng vô cùng độc ác, tàn nhẫn. Du khách tới đó không chỉ bị cướp không thôi đâu mà còn bị gϊếŧ nữa kìa. Đặc biệt là phụ nữ và trẻ con, tuyệt đối không được tới đó một mình, nếu không sẽ..."

Lý Khải không nói tiếp nhưng Hách Vũ hiểu ý tứ của bạn mình.

"Sao lại thành ra thế này? Sao Đinh Hiên lại chạy tới chỗ đó?" Hách Vũ bắt đầu lo lắng.

Lý Khải hỏi: "Cậu có muốn dùng thế lực của Hách gia để tìm anh ta?"

Hách Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Đừng! Làm ơn đừng đem chuyện cậu giúp mình nãy giờ nói với người khác. Những chuyện sau đó mình sẽ nghĩ cách."

"Yên tâm, người anh em này của cậu rất kín miệng." Lý Khải khảng khái đáp.

Hách Vũ gật đầu an tâm.

Sau khi cúp điện thoại cậu nhanh chóng gọi cho Hách Nghị, rất nhanh thì được nối máy. Hách Vũ nói: "Anh, đang ở đâu? Nơi em vừa nói là chỗ rất nguy hiểm. Là chỗ của băng đảng xã hội đen đó. Đinh Hiên sao lại chọc tới xã hội đen?"

"Xã hội đen? Phải băng Hắc Phong không?"

Hách Nghị lập tức nghĩ tới việc xảy ra hơn một tháng trước, cái người bị hắn chặt đứt một ngón tay kia. Hắn nhớ tên đó là người của băng Hắc Phong.

"Đúng. Anh cũng biết sao? Em nghe nói băng đảng đó rất tàn bạo. Rất có khả năng Đinh Hiên đã..." Hách Vũ không dám nói ra từ đó, "Hay là để em nghĩ cách phái người tới thành Nhạn Băng dò la xem Đinh Hiên thế nào? Nếu anh ấy không có chuyện gì thì bỏ tiền ra chuộc về."

Hách Nghị từ chối. Hắn nhìn đỉnh núi hiểm trở ở trước mặt, nói: "Không cần, anh tự có cách của mình."

"Này! Anh thì có cách gì chứ?!"

"Yên tâm, anh có thể làm được. Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em. Đừng nói ra để tránh đánh rắn động cỏ."

Nói xong Hách Nghị cúp điện thoại.

Hách Vũ còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đã treo. Cậu gấp đến độ không chịu được, đang tính có nên kể chuyện này với ông nội không để ông phái người đến thành Nhạn Băng.

Nhưng trước khi cúp máy Hách Nghị đã dặn cậu đừng làm lớn chuyện, vậy cậu nên nói hay không đây?

Thật là tức chết mà, sao bọn họ lại chạy tới đó chứ? Sao lại đâm đầu vào băng đảng hắc ám như vậy chứ?

Hách Nghị không biết làm thế nào cho phải, cuối cùng cậu lựa chọn nghe theo lời căn dặn của Hách Nghị, không để lộ chuyện này ra ngoài. Cậu chỉ hi vọng Hách Nghị có thể cam đoan như vậy thì phải có cách giải quyết cho tốt.

Giờ phút này Hách Nghị đã tới dưới chân núi Giao Long. Lúc Hách Vũ báo vị trí hắn đã mở bản đồ tìm ra được nơi này, sau đó vận Khinh Phong Bộ cấp tốc chạy tới đây.

Vẫn là khuôn mặt xấu xí với hàm răng hô khủng bố, lần này ánh mắt Hách Nghị đong đầy vẻ tức giận khiến cho cả mặt hắn trông càng dữ tợn, như ác quỷ ở địa ngục.

Đã tới luyện khí tầng bốn, phạm vi sử dụng thần thức của Hách Nghị cũng được mở rộng, trong vòng bán kính ba trăm thước không thứ gì thoát khỏi hắn.

Từ trên xuống dưới của núi Giao Long có không ít người đứng canh gác, mỗi người đều có súng, mỗi người đều trông rất dữ dằn, có thể nói là cứ địa của băng đảng này được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Hách Nghị muốn nhanh chóng tìm được vị trí của Đinh Hiên nên thả Bạch Cầu ra hỗ trợ.

"Đi tìm tiểu Hiên đi, mỗi một ngóc ngách đều phải tìm kỹ, không được bỏ sót. Tìm được thì báo cho anh."

Bạch Cầu gật gật cái đầu nhỏ, ngay lập tức nhảy đi làm nhiệm vụ.

Hách Nghị không cần lo lắng làm thế nào Bạch Cầu có thể báo tin cho hắn. Bạch Cầu là khế ước thú của hắn, việc truyền tin so với điện thoại còn tiện hơn, chỉ cần nó báo động thì hắn có thể cảm ứng được ngay.

Vốn hắn cũng muốn thả gấu tuyết ra hỗ trợ nhưng gấu ngốc đó đâu có được nhỏ nhắn lanh lợi như Bạch Cầu, khó mà ẩn nấp kỹ được. Vì vậy hắn bỏ qua ý nghĩ nhờ tới gấu tuyết.

Bạch Cầu đi rồi hắn cũng thả thần thức ra dò tìm ở chung quanh.

Đã hai ngày, lại còn bị bắt vào hang ổ của băng Hắc Phong hung tàn...

Băng Hắc Phong, tốt nhất đừng để em ấy có việc gì. Nếu không tao sẽ khiến toàn bộ lũ chúng mày chôn cùng với em ấy! Hách Nghị thầm nói ở trong lòng.

Hắn di chuyển lên phía trên nhưng nhưng thần thức vẫn không dò la ra được vị trí của Đinh Hiên, điều này càng khiến tâm tình của hắn trở nên u ám. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo đến độ muốn kết băng, thậm chí còn lạnh hơn cả nhiệt độ ở thành Nhạn Băng.

Đột nhiên thần thức của hắn cảm ứng được tiếng nói chuyện của hai người.

"Mày nói xem, con mụ điên kia muốn gì ở thằng nhóc kia? Đừng nói là để ý tới nó nha?!"

"Khà khà, chắc chắn là vậy rồi. Đã nhốt con người ta hai ngày trong đó rồi, chuyện nên làm chắc cũng đã làm rồi!"

"Thật không ngờ con mụ đó đã điên lại còn da^ʍ. Bề ngoài lúc nào cũng làm ra vẻ thuần khiết nhưng thật ra bên trong lại dâʍ đãиɠ đến cùng cực. Gọi là gì ấy nhỉ, à phải, mụ đấy đói khát quá rồi ấy mà, ngay cả một thằng nhóc lông mọc chưa dài cũng thích được. Bởi vậy mới nói, thiếu trai quá sẽ bị điên đó mọi mày à!"

"Ha ha, không biết thằng nhóc đó bị mụ ấy làm xong còn đứng dậy nổi không hay chết quéo quèo trên giường nữa."

...

Hai người nói ra không ít những lời khó nghe, hơn nữa dường như càng nói càng ngứa mồm, đề tài được chuyển hẳn qua mấy câu chuyện người lớn. Ngay lúc đó một bóng người xuất hiện trước mặt bọn chúng, chặn đường lại.

Gã đàn ông mặc áo bông màu đen phản ứng lại ngay, đang định rút súng ở bên hông thì phát hiện ra súng đã biến đâu mất tiêu.

Gã hoảng sợ muốn gọi người thì lại bị đối phương vả vào mồm một bạt tai. Âm thanh cứ như vậy bị kẹt ở cuống họng không cách nào thốt ra thành lời.

Thằng cha mặc áo bông màu xám đứng kế bên há hốc mồm nhìn cảnh này, trong tích tắc chẳng biết phải làm gì. Tốc độ của người đó nhanh quá xá nhanh, mà súng của gã thì cũng mất tăm.

"Mày, mày là ai?" Gã đàn ông áo xám cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.

"Người mà tụi mày vừa nói đang ở đâu?"

Hách Nghị lạnh lùng nhìn đối phương, giọng nói tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng phẫn nộ.

Chương 104: Thời khắc nguy cấp tự mình cứu lấy mình
« Chương TrướcChương Tiếp »