Chương 100: Vạn Khoan – ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy
Hách Nghị điềm tĩnh nhìn cửa phòng sách, nghe giọng nói lạnh lùng xa cách của Vạn Khoan, hắn không làm theo lời ông mà tiếp tục nói: "Vậy này bác phải tự mình nhận lấy, nếu không thì cháu sẽ đứng đây chờ cho tới khi nào bác chịu đi ra ngoài."
Lông mày Vạn Khoan hơi động, dường như ông rất bất ngờ với những lời này của hắn. Chàng trai trẻ này không phải loại người không biết thức thời như thế này.
Suy nghĩ trong chốc lát, ông đứng dậy. Đầu tiên ông thả rèm cửa sổ xuống, sau đó lần mò từng bước đi lại gần cửa phòng rồi giơ tay vặn nắm cửa.
Ông đứng ở nơi khuất sáng, không để cho Hách Nghị với Đinh Hiên thấy rõ khuôn mặt của mình, làm vậy thì ông cũng chẳng thấy rõ mặt của hai người đang đứng ngoài cửa.
"Thứ gì?"
Hách Nghị nhìn chằm chằm đôi mắt của Vạn Khoan. Đương nhiên hắn nhìn ra được sự thay đổi trong con mắt của ông ấy. Hắn đưa bình sứ cho Vạn Khoan, nói: "Nếu bác tin cháu thì hãy uống thuốc trong bình này. Mỗi ngày một viên, bên trong có tổng cộng năm viên."
Năm viên? Cũng chính là năm ngày? Nhưng ông đâu còn năm ngày? Nếu tính ngày hôm nay thì ông chỉ còn có bốn ngày để sống thôi.
Vạn Khoan tự giễu thầm trong lòng nhưng ông không nói ra, chỉ duỗi đôi tay gầy gò tiếp nhận bình thuốc.
Tất nhiên là ông không tin những viên thuốc trong bình kia là thuốc giải, có lẽ chỉ là thuốc bổ mà thôi. Dù sao cũng không thể chối bỏ công sức của đứa nhỏ này.
Xem ra ông đã không nhìn nhầm người, đây là một đứa nhỏ tốt.
Thế nhưng tiếc thay độc của ông không phải ai cũng có thể giải được.
Nhận lấy bình thuốc Vạn Khoan quay người đóng cửa lại, ý tứ rất rõ ràng, đồ ta cầm rồi, mấy người có thể đi.
Hách Nghị cũng không chần chừ, sau khi Vạn Khoan cầm lấy bình thuốc hắn liền dẫn theo Đinh Hiên rời đi.
Nãy giờ Đinh Hiên đứng nhìn chăm chú cửa phòng, cậu muốn nhìn thử xem ân nhân cứu mạng Hách Nghị là ai nhưng sao người ta không chịu đi ra ngoài?
Mặc dù thái độ của đối phương rất lạnh lùng nhưng tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng Hách Nghị, cho nên trước khi theo hắn đi khỏi nơi này, cậu đã đứng trước cửa phòng nói một câu: "Cảm ơn đã cứu mạng thiếu gia nhà tôi."
Vừa mới dứt lời cậu bị Hách Nghị kéo ra ngoài.
Trong thư phòng, Vạn Khoan nghe Đinh Hiên xưng hô 'thiếu gia' bèn lấy làm lạ, ông ấy không khỏi suy đoán thân phận của Hách Nghị có thể là một công tử nhà giàu nào đó. Nếu không thì nhóc con kia sẽ không dùng 'thiếu gia' để gọi hắn.
Nếu đúng là con nhà giàu thì chàng trai trẻ này quả thật là người không đơn giản. Ông không thấy trên người hắn có bất kì thói quen nào của những đứa trẻ giàu có, nào giống cháu ngoại trai của ông.
Nghĩ tới cháu ngoại của mình, Vạn Khoan thở dài, đối với Hách Nghị ông càng thêm tán thưởng.
Ít nhất ở trước mắt Hách Nghị đã cho ông một ấn tượng tốt.
Ông đưa tay sờ vào bình sứ, đôi mắt mờ mịt của ông không nhìn thấy rõ màu sắc của nó nhưng qua cảm nhận của đôi tay, ông có thể hình dung ra đây là một bình giống như các loại bình đựng thuốc hồi xưa. Điều này làm cho ông không khỏi nở nụ cười.
Đứa nhỏ này, cách ăn nói, còn có câu 'bảo trọng' kia, lại đến bình sứ này, sao ông cứ có cảm giác đó là một người đến từ thời xưa nhỉ? Không biết nhà nào đã dạy dỗ chàng trai trẻ này thành một đứa nhỏ thú vị như vậy.
Thật ra ông vốn không hiểu dược lý, chỉ vì trên người có độc nên mới bắt đầu đọc sách tìm tòi nghiên cứu các loại thảo dược. Trong năm năm này hiểu biết của ông về dược thảo được củng cố không ít.
Bệnh lâu thành thầy thuốc, quả không sai.
Nhưng một người tự nhận là hiểu rõ về dược liệu như ông vẫn không thể nhận ra được hai loại dược thảo được sử dụng trong các viên thuốc của chàng trai trẻ này. Xem ra ông cũng không có hiểu biết lắm như ông đã nghĩ.
Đưa bình thuốc lên mũi ngửi, lông mày Vạn Khoan khẽ cau lại, thầm nghĩ: Mình ngửi được một số thành phần dược thảo trong thuốc này, không ngờ đều là những loại dược thảo có tác dụng đẩy lùi độc tố trong người mình.
Ông lão ngạc nhiên mãi không thôi. Cậu ta chỉ bắt mạch ông có một lần, hơn nữa ông cũng không nói cho cậu ta biết đó là loại độc gì, càng không miêu tả những triệu chứng khi bị nhiễm độc, làm sao cậu ta biết phải dùng những loại dược liệu này để điều chế thuốc?
Ông lão ngồi thẳng người, khuôn mặt vốn bị che phủ bởi vẻ ưu thương nhàn nhạt đột nhiên được thay thế bởi biều tình kinh ngạc.
Lẽ nào chàng trai trẻ đó biết độc bên trong cơ thể ông là loại nào? Vậy những viên thuốc này là...?
Chẳng biết vì sao, vào đúng lúc này, tại thời khắc đối mặt với tử vong ông lại đem niềm hy vọng ký thác vào một đứa nhỏ hai mươi tuổi. Đôi mắt vẩn đυ.c của ông bỗng lóe sáng.
Ông đổ thuốc trong bình ra, đúng như lời chàng trai trẻ đó nói, bên trong thật sự có năm viên thuốc. Ông nhanh chóng nuốt một viên trong số đó, còn bốn viên còn lại ông bỏ vào trong bình.
Tuy rằng ông biết đem hy vọng ký thác vào một đứa nhỏ là chuyện rất buồn cười nhưng chung quy ông vẫn không chống đỡ nổi mới sự hấp dẫn khi nghĩ mình còn cơ hội để sống. Khát vọng sống sót của ông lúc này lớn hơn bao giờ hết, ông còn quá nhiều chuyện chưa làm được, ông không thể cứ như vậy mà chết đi được!
Tối đó Vạn Khoan gọi điện cho người đàn ông mang mặt nạ, cánh tay cầm điện thoại của ông không ngừng run rây, vẻ mặt kích động. Đến lúc cuộc gọi được kết nối, Vạn Khoan hấp tấp lên tiếng: "A Văn, A Văn, con mau về! Mau về nhà! Ngay bây giờ! Nhanh!"
"Ba, ba làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?"
Người đàn ông mang mặt nạ bị sự kích động của Vạn Khoan dọa sợ, vừa cầm điện thoại anh vừa vội vàng thu dọn đồ đạc.
"Ba bảo về thì cứ về đi!"
Nói xong Vạn Khoan buông điện thoại, sau đó ông đứng lên đi tới đi lui trong phòng đọc sách.
Khó tin! Thật sự rất khó tin!
Sao có khả năng chứ?!
Khi uống thuốc xong ông bắt đầu cảm thấy buồn ngủ chịu không nổi, vì vậy ông bỏ bình sứ vào ngăn kéo, về phòng đánh một giấc.
Kết quả khi tỉnh dậy ông phát hiện ra mình lần nữa có thể nhìn thấy rõ mồn một mọi thứ chung quanh!
Trước đó mắt ông như có sương đọng, ngủ một giấc dậy mọi thứ liền thay đổi, như thể cái màn sương chắn trước mắt đã được kéo lên. Tuy rằng tầm nhìn đôi lúc vẫn còn bị nhiễu nhưng so với lúc trước thì như vầy là tốt lắm rồi.
Ông lập tức nghĩ đến viên thuốc đã uống trước khi ngủ, điều này làm cho ông kích động mãi không thôi. Chỉ có điều hiện tại ông không có công lực nên căn bản không biết có phải độc trong người mình đang được giải hay không. Vì vậy ông mới cấp tốc gọi điện bảo A Văn trở về để A Văn giúp ông xác minh việc này.
Nếu như thuốc đó thật sự là thuốc giải thì ông phải cảm ơn chàng trai trẻ rất nhiều! Dù kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho người đó ông cũng nguyện ý!
Hai tiếng sau, người đàn ông mang mặt nạ về nhà. Chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi bước vào cửa là vội vàng hỏi Vạn Khoan: "Ba, ba sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?"
Vạn Khoan vịn cánh tay người đàn ông mang mặt nạ, nói: "Nhanh coi giúp ba xem có phải độc tố trên người ba đang có xu hướng giảm xuống?"
"Giảm?!" Người đàn ông mang mặt nạ hưng phấn hỏi: "Ba! Ba nghiên cứu ra được thuốc giải rồi hả?"
"Xem giúp ba trước đã!"
Vạn Khoan không trả lời câu hỏi của người đàn ông mà là thúc giục anh ta xem bệnh cho ông.
Người đàn ông mang mặt nạ đi vào phòng sách lấy một chiếc hộp, bên trong có một bao ngân châm. Anh ta lấy ra một cây ngân châm dài nhỏ đâm vào say gáy Vạn Khoan, sau đó đâm thêm mấy cái nữa. Xong xuôi, anh ta lấy ra một ống chích rút lấy một ít máu của Vạn Khoan nhỏ vào một vật màu trắng trông như đá cuội, không bao lâu vật màu trắng ấy bắt đầu thay đổi màu sắc. Vốn dĩ vật đó trắng tinh như tuyết nhưng nhỏ máu vào nó lại dần đổi màu. Sắc trắng dần nhạt đi, cuối cùng biến thành một khối đen thui như than.
Thấy cảnh này, sắc mặt Vạn Khoan trở nên ảm đạm: "Xem ra không phải rồi."
Vừa nói xong vật đó lại bắt đầu đổi màu. Người nam nhân mang mặt nạ kích động la lớn: "Ba, ba xem nè! Đổi màu rồi! Màu nhạt đi rồi! Không còn đen thui nữa mà đã chuyển sang màu xám."
Cặp mắt ảm đạm của Vạn Khoan lóe sáng, tràn đầy sức sống. Ông vui mừng nói: "Thật sự đổi màu rồi! Thật sự đổi màu! A Văn, đứa nhỏ này cho ba thuốc giải thật rồi! Thật sự là thuốc giải đó con!"
"Cái gì? Ai cho ba thuốc giải?" Người đàn ông mang mặt nạ nghe Vạn Khoan nói như vậy liền tò mò hỏi.
Lẽ nào trong khoảng thời gian anh không ở đây bên cạnh ba đã xuất hiện người nào?
"Con còn nhớ ngày đó ba bị gấu tuyết tấn công, sau đó có người cứu ba không?" Vạn Khoan hỏi.
Người đàn ông mang mặt nạ gật đầu: "Con còn nhớ, thì sao hả ba? Thuốc giải là do người đó cho ba?"
"Đúng, là của cậu ta! Đó là một chàng trai còn rất trẻ tuổi, theo ba thì không quá hai mươi tuổi đâu. Cậu ta chỉ xem mạch cho ba có một lần vậy mà lại có thể điều chế ra được thuốc giải. Không thể tin nổi! Ba đã mất năm năm nghiên cứu mà không thành công, cậu ta lại chỉ mất có một tháng!"
"Một tháng?! Là sao hả ba?" Người đàn ông mang mặt nạ hỏi.
Vạn Khoan kể lại chuyện hôm đó ông gặp lại Hách Nghị, sau đó cho hắn tá túc. Người đàn ông mang mặt nạ nghe xong cũng kích động không thôi.
"Vậy cậu ta tên gì? Dáng dấp ra sao? Nhà ở đâu? Ba, chúng ta phải cảm ơn cậu ta mới được! Ơn này nhất định phải trả!"
Người đàn ông mang mặt nạ nói những lời này lại đặt lên một vấn đề mới cho Vạn Khoan.
Tên gì? Ông... đâu có biết!
Dáng dấp ra sao? Đoạn thời gian đó thị lực của ông không tốt, không ít thứ ông nhìn vào sẽ thành ra một hình dáng khác. Căn bản là ông không xác định được chàng trai này dáng dấp ra sao.
Nhà ở đâu? Ông đâu có hỏi đâu mà biết.
Cả ngày ông đều chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng vì cái chết đang gần kề, nào có tâm tư đi quản những chuyện khác. Khi ấy ông ngày đêm điều chế thuốc giải, đâu còn thời gian mà đi nói chuyện với chàng trai đó, ngay cả ăn cơm ông cũng mang vào phòng sách ngồi ăn một mình.
Bây giờ A Văn hỏi như vậy ông mới phát hiện ông không biết gì về chàng trai đó cả.
"Ba... không biết." Vạn Khoan thẫn thờ đáp.
Người đàn ông mang mặt nạ mở to hai mắt, anh ta không còn lời gì để nói với Vạn Khoan.
"Ba à, ba, ba, ba, con không biết nói sao với ba luôn. Sống cùng nhà hơn một tháng mà ba không biết gì về ân nhân cứu mạng của mình luôn há hả? Giờ con biết đi đâu tìm cậu ta đây?"
Người đàn ông mang mặt nạ nói vậy càng khiến Vạn Khoan hổ thẹn. Bỗng ông nhớ tới xưng hô của cậu nhóc đi cùng với chàng trai đó trước khi từ biệt, thiếu gia.
"Bạn của đứa nhỏ đó gọi cậu ta là thiếu gia. Ba đoán có lẽ đó là con của một nhà có tiền."
"..." Người đàn ông mang mặt nạ không còn gì để nói, chỉ có thể thốt lên: "Dù sao thì con cũng phải tìm ra được cậu ta!"
"Đúng rồi, ba chợt nhớ ra cậu ta đắc tội với băng Hắc Phong, còn bị bọn chúng dán hình truy nã, treo thưởng cho ai tìm được người. Hay là chúng ta đi xem thử?"
"Treo thưởng? Đi thôi, giờ xuất phát luôn ba!"
"Được."
Người đàn ông mang mặt nạ đã quyết định dĩ nhiên Vạn Khoan sẽ không từ chối.
Cùng ngày, bọn họ thu thập thỏa đáng xong thì bày trận pháp đem căn nhà ẩn đi, sau đó cả hai cùng lên đường rời khỏi nơi bọn họ đã ở năm năm.
Kết quả, chờ đến lúc bọn họ đến thành Nhạn băng để tìm kiếm những tờ truy nã đó thì phát hiện ra một tấm cũng không còn...