Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 - Chương 30-2: Sinh nhật lão gia chủ 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: susublue

Người khác hâm mộ nàng có được gia thế lớn mạnh nhưng làm gì có ai biết cái nàng cần chính là một cuộc sống bình thường, cho dù là yêu một người phải dậy sớm làm việc lúc mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ ngơi thì nàng cũng thỏa mãn.

"Rầm!"

Vào lúc này cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.

Một đám thị vệ tay cầm vũ khí xông vào, bao vây kín cả căn phòng không còn kẽ hở.

"Tiểu thư, chúng ta phụng mệnh lão gia chủ tới đưa tiểu thư về nhà, xin tiểu thư đừng làm chúng ta khó xử."

Đông Phương Oánh run lên, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh hoảng.

Bọn họ... Chung quy vẫn tìm được nàng sao? Nhưng mà...

Đông Phương Oánh liếc mắt nhìn Bắc Ảnh Phong rồi cắn chặt răng, cất bước đi về phía đám thị vệ: "Ta về với các ngươi, nhưng bọn họ vô tội, các ngươi đừng làm khó dễ bọn họ."

Thủ lĩnh thị vệ chắp tay, lạnh lùng nói: "Nếu tiểu thư nguyện ý về nhà với chúng ta thì chúng ta tuyệt đối không gây khó dễ bằng hữu của tiểu thư."

Bước chân Đông Phương Oánh hơi khựng lại nhưng đã hạ quyết tâm nên vẫn bước ra ngoài không quay đầu lại.

"Ta có cho các ngươi rời đi sao?"

Một giọng nói lạnh nhạt có chút lực uy áp vang lên, mọi người đều bất giác dừng bước lại.

Thủ lĩnh thị vệ chậm rãi xoay người, nhìn bạch y nữ tử ngồi ở giữa hai người, sau khi hắn cảm nhận được khí thế trên người Dạ Nhược Ly thì không dám có chút càn rỡ: "Không biết vị cô nương này có chuyện gì không?"

"Các ngươi hủy cánh cửa này thì đêm nay ta phải ngủ thế nào? Chẳng lẽ xong chuyện rồi muốn bỏ chạy sao?"

Dạ Nhược Ly gác chân, khóe miệng mỉm cười nhìn thủ lĩnh thị vệ, nhưng ý cười này lại không có trong mắt, trong con ngươi đen nhánh kia chỉ đầy ý lạnh khiến người

ta nhịn không được rùng mình một cái.

“Thì ra là chuyện này." Thủ lĩnh thị vệ nhẹ nhàng thở ra rồi nói: "Cô nương yên tâm, Đông Phương Thế Gia sẽ phái người tới sửa chữa."

Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì một chưởng phong đánh thẳng tới, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.

"Rầm!"

Thủ lĩnh thị vệ bị đánh bay ra ngoài phòng thì ngạc nhiên ngửa đầu, chợt nghe thấy một giọng nói đầy kiêu ngạo khí thế.

"Nhớ kỹ, đừng động vào đồ của ta! Cho dù là cánh cửa nơi ta ở tạm cũng đừng động, đã huỷ hoại rồi thì không phải chỉ nói một câu bồi thường là có thể giải quyết, mặt khác, Oánh nhi không phải do các ngươi áp giải về Đông Phương Thế Gia mà là nàng tự nguyện trở về, chuyện này đừng có lẫn lộn!"

Đông Phương Oánh kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, dung nhan xinh đẹp thoáng có chút cảm kích.

Tuy rằng cùng là về nhà, nhưng bị áp tải trở về tất nhiên sẽ mất hết mặt mũi, mà nếu tự nàng chủ động trở về thì sẽ không quá khó coi, chắc đây chính là dụng ý của nàng.

Đông Phương Oánh bất giác cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Lời nói của cô nương chúng ta sẽ nhớ kỹ, cáo từ!"

Thủ lĩnh thị vệ bò dậy từ trên mặt đất rồi chắp tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đừng quên bồi thường cho ông chủ khách điếm." Sau khi Dạ Nhược Ly nói xong lời này thì liền nhìn Đông Phương Oánh, nói: "Oánh nhi, ngươi có tình nguyện tin tưởng ta không?"

Đông Phương Oánh nhìn vào ánh mắt của Dạ Nhược Ly rồi gật đầu.

"Vậy ngươi cứ tạm thời ở lại Đông Phương Thế Gia đi, ít ngày nữa ta sẽ khiến Đông Phương Thế Gia chủ động mở miệng đề nghị cho ngươi và Phong nhi thành thân." Dạ Nhược Ly biếng nhác tựa vào đầu vai Cung Vô Y, thản nhiên nói.

Đông Phương Oánh nhất thời sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn Bắc Ảnh Phong.

Mà thủ lĩnh thị vệ nghe thấy Dạ Nhược Ly nói vậy thì ánh mắt tỏ vẻ châm biếm, phất tay nói: "Chúng ta đi!"

Lần này Dạ Nhược Ly không ngăn cản mà chỉ nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi mọi người đều biến mất thì nàng mới thu hồi ánh mắt, cười lạnh một tiếng: "Đông Phương Thế Gia sao?"

"Đại tỷ, ta và Đông Phương Oánh là..."

"Chỉ là bằng hữu thôi sao? Trong lòng đệ thật sự nghĩ như thế sao?" Dạ Nhược Ly quay đầu nhìn Bắc Ảnh Phong, đôi mắt sáng suốt gần như có thể nhìn thấu tâm trí của người khác.

Bắc Ảnh Phong hơi ngẩn ra, cúi đầu không nói chuyện, thật lâu sau hắn mới nghe thấy một tiếng thở dài vang lên từ đỉnh đầu.

"Đông Phương Oánh là một nữ tử không tệ."

Bắc Ảnh Phong ngẩng đầu tiếp tục nói một câu: "Nàng... Quả thật không tệ..."

Dạ Nhược Ly nghe vậy thì vừa lòng cười lên, dù sao nàng đã quyết định cứu Đông Phương Oánh ra khỏi biển lửa rồi, về phần sau đó hai người này sẽ ra sao thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.

"Sắc trời không còn sớm nữa, có phải đệ nên đi nghỉ ngơi rồi hay không?”

Thấy Bắc Ảnh Phong còn ở lỳ mãi không đi, Cung Vô Y không chút khách sáo hạ lệnh đuổi khách.

"Khụ khụ." Bắc Ảnh Phong phục hồi tinh thần lại, ho khan hai tiếng, có chút ngại ngùng nói: "Ha ha, đại tỷ, tỷ phu, vậy ta đi trước đây, các ngươi muốn làm gì thì làm đi."

Bắc Ảnh Phong đỏ bừng mặt, muộn như vậy rồi mà hắn còn quấy rầy bọn họ, quả thật là không thể nào nói nổi.

Cung Vô Y nhìn bóng lưng Bắc Ảnh Phong rời đi thì nhíu mày nói: "Xem ra tiểu tử này còn biết điều, tiểu Dạ nhi, chúng ta cho Diệu Nhi thêm một muội muội đi, để tránh cho tiểu tử kia quấn quít lấy nàng mãi không rời."

Cung Vô Y ôm eo nhỏ của Dạ Nhược Ly, đi nhanh về phía giường...

Cách ngày sinh nhật của lão gia chủ Đông Phương chỉ còn mấy ngày, sau ngày Đông Phương Oánh bị đưa về Đông Phương Thế Gia thì Dạ Nhược Ly lại nhận được thiệp mời của Đông Phương Thế Gia lần nữa.

Dạ Nhược Ly nhìn tấm thiệp xinh đẹp trong tay, không biết nói gì: "Đông Phương Thế Gia đang làm cái quỷ gì vậy? Thiệp mời mà còn phát hai lần?"

"Chúng ta tới Đông Phương thành không dẫn theo người khác, chắc hẳn Đông Phương Thế Gia không biết điều này, nhưng dụng ý của tấm thiệp này là gì, chẳng lẽ vì ..."

Đôi mắt phượng của Cung Vô Y liếc nhìn Bắc Ảnh Phong, trong lòng đã có được một kết quả.

Dụng ý của Đông Phương Thế Gia khi đưa tấm thiệp mời này là muốn gặp Bắc Ảnh Phong...

"Đã như thế thì chúng ta vẫn nên dùng tấm thiệp mời này sẽ tốt hơn." Dạ Nhược Ly thu hồi thiệp mời, nhẹ nhàng mỉm cười: "Dù sao lần này đến Đông Phương gia cũng là vì Phong nhi và Đông Phương Oánh."

Nhưng nếu đúng như vậy thì quà mừng cho Đông Phương lão gia chủ nhất định phải chuẩn bị tỉ mỉ.

Dù ra sao thì Đông Phương lão gia chủ cũng là người thân của Đông Phương Oánh, có thể giải quyết trong hòa bình thì sẽ tốt hơn, nếu không phải vậy nàng sẽ ra tay cướp người, nhưng mà nàng có lòng tin, Đông Phương Thế Gia sẽ tự mở miệng dâng Đông Phương Oánh tới cửa.

Mà trong lúc Dạ Nhược Ly vội vàng chuẩn bị quà mừng thì ngày sinh của Đông Phương lão gia chủ cũng đã đến ...

Vào ban đêm, ánh trăng như nước bao phủ xuống Đông Phương Thế Gia, một cảnh tượng ca múa chúc mừng thái bình, khách đến vô số, tất cả đều là những thế lực quyền quý ở tầng chín.

Trong đại sảnh yến hội, Đông Phương Oánh khẩn trương nắm bàn tay nhỏ, đôi mắt trong suốt luôn nhìn ra ngoài cửa.

"Rốt cục Phong ca ca đã tới chưa? Bao giờ hắn mới tới? Khó khăn lắm ta mới thuyết phục được gia gia phát thêm một tấm thiệp nữa, đây là cơ hội cuối cùng, qua đêm nay ta sẽ không còn được gặp lại Phong ca ca nữa."

Lúc trước nàng đã hạ quyết tâm, nếu nàng thật sự không thể thoát khỏi vận mệnh này thì nàng tình nguyện chết cũng tốt hơn là gả cho một nam nhân mình không yêu.

"Nha đầu, ngươi yên tâm đi, nam nhân đó nhất định sẽ tới, nhưng mà gia gia chỉ đồng ý cho hắn tới tham gia tiệc tối, trừ phi hắn có đủ thực lực, nếu không ngươi cũng biết Thái Thượng trưởng lão hắn..."

Đông Phương Thanh bất đắc dĩ than thở, thấy đứa cháu gái này như vậy ông cũng đau lòng, nhưng Thái Thượng trưởng lão đã ra lệnh, huống chi liên hôn với gia tộc khác cũng có ích rất lớn cho Đông Phương gia tộc.

Vì điều này nên không thể không hy sinh nàng.

Về phần Bắc Ảnh Phong ông ta hoàn toàn không đặt ở trong mắt, chuyện đã ngã ngũ rồi thì nam tử kia có thể gây nên sóng gió gì? Ông đồng ý thỉnh cầu của Đông Phương Oánh cũng chỉ vì muốn thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của nàng.

"Không được, ta muốn đi ra xem thử!"

Nàng vừa dứt lời thì một bóng người xinh xắn nhanh chóng chạy ra ngoài cửa...

Đồng thời ở ngoài cửa lớn của Đông Phương Thế Gia, Cung Vô Y đang đưa thiệp mời ra, ba người cùng nhau đi vào rất suôn sẻ, chợt bọn họ thấy một bóng người xinh xắn đang vội vàng chạy lại từ đằng xa.

"Phong ca ca?"

Trong lòng Đông Phương Oánh vui mừng, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kích động.

Phong ca ca thật sự tới Đông Phương Thế Gia, thật quá tốt rồi, không biết vì sao thấy hắn thì trong lòng Đông Phương Oánh dần dần bớt sợ hãi, một loại cảm giác an toàn bao phủ toàn thân nàng.

Dù đêm nay là ngày sinh của lão gia chủ nhưng lại không ai biết mục đích thật sự của Đông Phương Thế Gia?

Vì vậy Đông Phương Oánh vừa mới xuất hiện thì liền thu hút ánh mắt của một nhóm người.

"Phong ca ca, ta chờ huynh rất lâu rồi." Đông Phương Oánh chạy đến trước mặt Bắc Ảnh Phong, nàng mới vừa dừng bước chân lại thì liền cắn khăn tay, đáng thương tội nghiệp nhìn Bắc Ảnh Phong: "Phong ca ca, thiên phú của huynh cũng rất tuyệt, láy nữa huynh hãy thuyết phụ gia gia chấp nhận huynh được không, nếu không Oánh nhi sẽ bị cưỡng ép gả cho người khác, Oánh nhi cũng đã nói cả đời này chỉ gả cho Phong ca ca."

Lúc nói lời này trong mắt Đông Phương Oánh xẹt qua một nụ cười ranh mãnh.

Nàng tin tưởng với thực lực của Phong ca ca, nếu gia gia nhận ra huynh ấy ưu tú thì có lẽ sẽ suy xét lại chuyện chung thân đại sự của mình một chút, dù sao cuộc đời này nàng chỉ muốn gả cho Phong ca ca.

Trừ phi Phong ca ca chán nàng, đuổi nàng đi, nếu không nàng sẽ mặt dày bám dính lấy hắn.

"Oánh nhi muội muội, nam tử này là ai? Hắn và muội có quan hệ gì?"

Vào lúc này bất giác có một âm thanh vang lên khiến Đông Phương Oánh cau mày lại.

Chỉ thấy có một nam tử phe phẩy quạt lông, khóe miệng mỉm cười nhìn đám người đang đi tới, trên người hắn có khí thế của một công tử bột, chắc hẳn lại là con cháu của một đại thế lực nào đó.

"Liễu Lạc Lâm, chuyện của bổn tiểu thư không liên quan đến ngươi."

Lông mày Đông Phương Oánh cau chặt cho thấy sự chán ghét của nàng.

Thật không biết sao tiểu Thanh lại cho rằng hắn không tệ, dù thiên phú hắn quả thật rất tuyệt nhưng tính cách lại làm cho người khác không khen nổi, dienx*dàn~llequysdoon cho dù là Bạch Thiên Phong của Bạch gia cũng ăn đứt hắn.

Nhưng Bạch Thiên Phong không thích nàng, nàng cũng không có cảm giác gì với Bạch Thiên Phong. Chỉ có Liễu Lạc Lâm này là cứ luôn bám lấy nàng.

"Oánh nhi muội muội, ngươi là thê tử chưa cưới của ta, sao ta lại không có tư cách quản chuyện của ngươi?" Liễu Lạc Lâm hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt tham lam liếc nhìn gương mặt Đông Phương Oánh: "Chẳng lẽ ngươi không biết mục đích của thọ yến đêm nay sao?"

"Biết thì thế nào?" Đông Phương Oánh cười châm chọc, hai tay chống nạnh nói: "Bổn tiểu thư không nguyện gả thì có ai làm gì được? Muốn bổn tiểu thư gả cho một nam nhân người gặp người ghét, hoa gặp hoa tàn như ngươi thì bổn tiểu thư thà xuất gia làm ni cô! Lập tức cút ngay cho ta, biết điều thì cút xa bổn tiểu thư ra, nhìn ngươi một cái thì sẽ vũ nhục ánh mắt của bổn tiểu thư!"

Nụ cười ở khóe miệng Liễu Lạc Lâm cứng đờ, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống: "Đông Phương Oánh, ngươi không đông ý ta theo đuổi chính là vì nam tử này sao? Ta nghe nói nam tử này đi từ phía dưới lên tầng chín này, tất nhiên là không có thế lực ở đây, ngươi gả cho hắn sẽ thiệt thòi, trên đời này chỉ có ta mới có thể cho ngươi một cuộc sống phú quý! Hơn nữa này đây là liên hôn giữa hai gia tộc, không thể nghe theo ngươi!"

Gương mặt Đông Phương Oánh đột nhiên biến đổi, bàn tay đang nắm chặt run lên nhè nhẹ, đôi mắt trong suốt đầy hận ý!

"Liễu Lạc Lâm, cuộc sống phú quý gì đó ta vốn không thèm! Ta thà rằng ăn gạo thô mặc bố y (y phục bằng vải bố), tự mình nuôi sống chính mình cũng sẽ không gả cho loại người như ngươi!"

"Hừ, Đông Phương Oánh, ngươi đợi đó, ngươi sẽ nhanh chóng phải ngoan ngoãn nằm dưới thân thể ta đợi ta sủng hạnh thôi!" Liễu Lạc Lâm hung tợn trừng mắt nhìn Đông Phương Oánh rồi xoay người liếc nhìn Bắc Ảnh Phong: "Loại người bước lên từ tầng dưới như ngươi vẫn nên nhanh chóng cút về dưới đó đi, tầng chín này không phải nơi phế vật như các ngươi có thể ở đâu, chỉ bằng ngươi mà muốn tranh Oánh nhi muội muội với ta sao? Cũng không soi gương nhìn lại xem mình có đức hạnh gì!"

Nhưng khi hắn thấy Dạ Nhược Ly thì trong mắt đầy vẻ kinh diễm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tuyệt thế nữ tử như vậy.

Nhưng mà vì đây là Đông Phương Thế Gia nên hắn không thể làm gì khác được, chẳng qua lại không nỡ rời tầm mắt khỏi Dạ Nhược Ly nên đành cười lớn hai tiếng rồi xoay người đi vào đại sảnh yến hội.

Nhưng hắn lại không biết chính cái nhìn này đã khiến Cung Vô Y tuyên án tử hình cho hắn...

"Cô nương, chúng ta lại gặp mặt."

Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói ôn nhuận, sắc mặt Cung Vô Y trầm xuống, duỗi tay kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng, nói: "Tiểu Dạ nhi, chúng ta đi thôi."

Dạ Nhược Ly không nói gì mà chỉ cùng Cung Vô Y đi vào đại sảnh.

Bạch Thiên Phong nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, ánh mắt hơi tối sầm lại, khóe môi nở nụ cười khó hiểu: "Nếu như ta dễ dàng buông tay thì ta không phải Bạch Thiên Phong."

Đông Phương Oánh nhìn Dạ Nhược Ly rồi lại nhìn Bạch Thiên Phong, sao tỷ tỷ lại quen Bạch Thiên Phong? Hơn nữa hình như Bạch Thiên Phong...

Không được, nhất định phải nhắc nhở tỷ tỷ một chút, Bạch Thiên Phong này không phải người tốt gì, tâm cơ quá thâm trầm, phải cẩn thận một chút.

"Phong ca ca, tỷ tỷ và tỷ phu sắp đi xa rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Đông Phương Oánh quay đầu nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, Đông Phương Oánh nhếch khóe miệng lên, để lộ hai lsm đồng tiền đáng yêu.

Trong đại sảnh yến hội, các đại thế lực không ngừng chúc mừng Đông Phương Thanh.

Nhưng mà lúc Đông Phương Oánh và Bắc Ảnh Phong bước vào thì đại sảnh ồn ào náo nhiệt cũng yên tĩnh lại như kỳ tích, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai người.

"Nam nhân này là ai? Sao lại đứng chung với Đông Phương tiểu thư?"

"Nghe nói Đông Phương tiểu thư vì một nam tử từ chối liên hôn, chẳng lẽ người đó là hắn hay sao?"

"Nam tử này dung mạo tuấn mỹ, giống như thiên thần, khó trách lại thu hút được Đông Phương tiểu thư."

Lông mi trắng của Đông Phương Thanh hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn qua, khi thấy Bắc Ảnh Phong thì ánh mắt liền có chút kinh ngạc: "Thần Tôn trung cấp? Nam tử này lại là Thần Tôn trung cấp? Thiên phú như vậy không được tính là biếи ŧɦái nhưng cũng không hề thua kém Liễu Lạc Lâm, thậm chí còn cao hơn một bậc, nếu không phải bởi vì Thái Thượng trưởng lão bắt bọn họ ở cùng một chỗ thì ta tin tưởng ngày sau nam tử này sẽ tạo nên thành tựu! Đáng tiếc, đáng tiếc..."

Đông Phương Thanh lắc đầu, thở dài một hơi.

Không biết ông ta đang tiếc cho Đông Phương Oánh không thể ở cùng người nàng yêu hay là đang tiếc cho Đông Phương Thế Gia sắp sửa mất đi một thiên tài nữa.

"Ha ha, nam tử này thật sự không tệ, Oánh nha đầu thật có mắt nhìn." Hỏa Tề vuốt chòm râu bạc trắng, khẽ cười nói.

"Gia gia, hắn là Phong ca ca mà ta đã từng nói tới, cũng là người mà suốt cuộc đời này không phải hắn thì ta nhất định không gả, nếu gia gia thật sự muốn bức bách Oánh nhi thì Oánh nhi tình nguyện chết."

Đông Phương Oánh ngẩng đầu, kiên định nói ra lời này.

Đông Phương Thanh nghe vậy thì biến sắc, ông ta không ngờ Đông Phương Oánh lại nói ra những lời này.

Dưới ánh nhìn của đông đảo mọi người, bên nhà trai còn chưa nói gì thì nàng đã nói ra những lời yêu đương trước, tương đương với việc vứt bỏ sĩ diện của một nữ tử, như vậy kêu ông đặt mặt mũi ở đâu đây!

"Quân nhi, ngươi mau đi quản nữ nhi của ngươi đi, đúng là tức chết ta rồi, mặt mũi của Đông Phương Thế Gia bị nó làm mất hết rồi." Đông Phương Thanh tức đến mức thở dốc, gương mặt già nua đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

"Phụ thân nguôi giận." Đông Phương Quân vội vàng đứng dậy, chắp tay, chợt đi đến trước người Đông Phương Oánh rồi nói: "Oánh nhi, con đừng khiến gia gia tức giận."

"Ta không quan tâm!" Đông Phương Oánh cong môi lên, nét mặt quật cường: "Trừ phi Phong ca ca không muốn ta, nếu không ta sẽ chỉ ở cùng huynh ấy."

Đông Phương Thanh vốn còn không thở nổi, bây giờ lại nghe thấy lời nói kinh hãi thế tục này thì bị tức đến mức không nói nên lời, đôi mắt già nua hung hăng trừng Đông Phương Oánh.

"Ngươi... Ngươi muốn chọc gia gia tức chết sao?"

Thấy Đông Phương Thanh bị tức đến mức này, trong lòng Đông Phương Oánh có chút hổ thẹn, nhưng nghĩ lại lúc ông ấy không thèm quan tâm suy nghĩ của mình, cưỡng ép mình thì lại tiếp tục ương ngạnh.

"Nếu như người đồng ý thì ta sẽ không chọc người tức giận nữa."

"Ngươi... Ngươi..."

Đông Phương Thanh run rẩy chỉ vào Đông Phương Oánh, thật sự đã bị nàng chọc tức đến mức không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Tuy rằng nam tử này quả thật không tệ, nhưng đây không phải chuyện ông có thể quyết định được ...

"Chao ôi!" Đông Phương Thanh thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ nói: "Oánh nhi, con đừng trách gia gia, có vài chuyện gia gia cũng chỉ là bất đắc dĩ."

Tim Đông Phương Oánh đột nhiên trầm xuống rồi nắm chặt tay, đôi mắt trong suốt thoáng có chút ảm đạm.

Nàng vẫn thất bại sao? Gia gia có thể nhẫn tâm như thế, không màng sống chết của nàng ư?

Bỗng nhiên một đôi tay xoa đầu nàng, Đông Phương Oánh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một dung nhan tuyệt mỹ, lòng nàng bất giác cảm thấy an ổn lại.

Thông qua khẩu hình môi của Dạ Nhược Ly, Đông Phương Oánh cũng hiểu được ý nàng là: "Mọi chuyện đã có ta."

Đúng vậy, có Phong ca ca và tỷ tỷ, không có gì phải lo lắng, tỷ tỷ đã nói tỷ ấy sẽ khiến Đông Phương Thế Gia đồng ý chuyện này cho nên nàng nguyện ý tin tưởng...

"Khụ khụ!" Hỏa Tề hắng giọng, không nhìn Đông Phương Oánh nữa rồi nói: "Lão gia chủ, bây giờ trừ Dạ Y môn ra thì các thế lực khác đều đã tề tụ đông đủ, không phải cũng nên tiến hành thu lễ vật rồi sao?"

Dạ Y môn? Nghe đến ba chữ kia thì mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ quả thật không nhìn thấy người Dạ Y môn đến, cái giá của Dạ Y Môn quá lớn, Đông Phương Thế Gia không mời nổi, dù sao Môn chủ của Dạ Y môn cũng là luyện đan sư Chí Tôn phẩm, người ta cao giá như vậy cũng đúng.

Nếu để cho đám người này biết Môn chủ Dạ Y môn đã sớm tới đây rồi thì không biết sẽ có cảm tưởng gì? Nhưng mà Dạ Nhược Ly lại là loại người nếu không hỏi thì nàng sẽ không nói.

Mà Bắc Ảnh Phong và Cung Vô Y thì dù có hỏi cũng sẽ không nói.

Cũng vào lúc đó Bạch Thiên Phong kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

"Dạ Y môn không tới sao?" Đông Phương Thanh có chút thất vọng, nhưng ông ta cũng đã dự đoán được kết quả này. "Vậy thì bắt đầu đi, ta sẽ dựa vào biểu hiện trong yến hội này để gả cháu gái."

Dù nói như thế nhưng mọi người vẫn biết Liễu Lạc Lâm chính là phu quân chưa cưới của Đông Phương Oánh, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi.

"Nghe nói lão gia chủ cực kỳ thích tranh sơn thủy cho nên Bạch gia ta tặng lão gia chủ một bức họa do Sở họa sư vẽ, bức họa này không những dùng để ngắm được mà trong đó còn ẩn chứa rất nhiều điều kỳ diệu, có thể giúp người ta đột phá Bán Chí Tôn."

Bạch Thiên Phong nói xong liền nở nụ cười tự tin, vung bàn tay lên, một tập tranh xuất hiện trước mắt mọi người.

Bức họa này chỉ dùng hai màu trắng đen nhưng lại thể hiện được Đại La Vạn Tượng (vạn vật to lớn), chỉ có họa sư có công lực thâm hậu mới có thể vẽ được tác phẩm rung động lòng người như thế.

Đông Phương Thanh chỉ liếc mắt một cái đã thích bức họa này rồi.

"Ha ha, Bạch thiếu chủ có lòng, người đâu, thu tập tranh này của Bạch thiếu chủ lại." Đông Phương Thanh vuốt chòm râu bạc trắng, vừa lòng cười lớn hai tiếng.

Đáng tiếc Bạch Thiên Phong không hề có ý muốn cưới Oánh nhi, nếu không ông đã có được ứng cử viên tốt nhất cho vị trí cháu rể, dù sao này khắp tầng chín này có nữ tử nào không muốn gả cho hắn chứ?

Dù là nhân phẩm hay dung mạo thì Liễu Lạc Lâm đều không thể so với hắn.

"Lão gia chủ!"

Liễu Lạc Lâm thấy vậy cũng không cam lòng yếu thế, đứng lên nói: "Khoảng thời gian trước gia phụ có đi du ngoạn lấy được một gốc Linh dược, nhớ đến Đông Phương Thế Gia có luyện đan sư Siêu Thần Phẩm nên liền muốn tặng Linh dược này cho lão gia chủ, chúc lão gia chủ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

Liễu Lạc Lâm dứt lời liền phất tay, lập tức có người đưa một hộp gỗ màu đỏ lên.

Lúc mở hộp gỗ ra, một gốc cây màu đỏ lẳng lặng nằm trong đó, gốc cây này nhìn bề ngoài trong veo, hình dạng giống như hải sâm nhưng lại có một bàn tay lớn nhỏ vây quanh lại.

"Trời ạ, là nhân sâm Đông Hải, loại này có gieo trồng trăm vạn năm cũng khó mà mọc được một bụi."

"Xem ra Liễu gia đã tiêu rất nhiều tiền vì ngày sinh của lão gia chủ, ngay cả nhân sâm Đông Hải cũng đưa ra."

"Quà của Liễu gia rõ ràng tốt hơn Bạch gia."

Hơi thở của Hỏa Tề căng thẳng, không có bất kỳ ai hiểu vật liệu này trân quý cỡ nào hơn luyện đan sư.

"Lão gia chủ, cái này..."

"Ngươi muốn thì cầm đi, trừ ngươi ra thì có ai có thể biến nhân sâm Đông Hải này thành đan dược?" Đông Phương Thanh phất tay, mỉm cười nói.

Quả thật đúng như ông ta nói, người có thể biến nhân sâm Đông Hải thành đan dược thì thực lực chí ít cũng phải đạt tới Siêu Thần Phẩm, bây giờ Lận Tâm đã chết, cả tầng chín này chỉ có mình hắn là Siêu Thần Phẩm.

"Dạ, Tạ gia chủ."

Hỏa Tề vội vàng nhận lấy hộp gỗ đỏ, nét mặt trông rõ ràng rất kích động.

Thấy biểu cảm của mọi người như vậy, Liễu Lạc Lâm nở nụ cười đắc ý, liếc mắt nhìn Bắc Ảnh Phong, đoán chừng nam tử này không thể đưa ra được lễ vật trân quý hơn nhân sâm Đông Hải được.

Đông Phương Oánh tuyệt đối không trốn thoát lòng bàn tay hắn!

Sau đó mọi người nhao nhao trình lễ vật lên, nhưng mà bởi vì Bạch Thiên Phong và Liễu Lạc Lâm đã tặng quà mừng nên lễ vật của bọn họ trở nên khá bình thường, dienxdafnleequysdonn nhưng nếu cầm lễ vật này ra ngoài thì cũng sẽ khiến nhiều cường giả tranh đoạt.

Trừ đám người Dạ Nhược Ly ra thì những người còn lại đều đã đưa quà mừng xong.

"Được, đã thu xong quà rồi thì hãy bắt đầu tiệc tối đi."

Ai ngờ Đông Phương Thanh vừa dứt lời thì Liễu Lạc Lâm liền chen miệng nói: "Đợi một chút, hình như còn có người chưa đưa lễ vật, lão gia chủ, có phải chúng ta nên xem coi nam nhân được Oánh nhi muội muội nhìn trúng có thể tặng được loại lễ vật nào không?"

Đông Phương Thanh nhướng mày, ông ta vừa mới phát thiệp mời mấy ngày trước, chỉ trong mấy ngày sao bọn họ có thể chuẩn bị quà kịp? Dù cố hết sức cũng chỉ là mấy món đồ bình thường bán ngoài chợ.

Vì vậy Đông Phương Thanh cũng không ra lệnh cho Bắc Ảnh Phong đưa quà lên.

"Đúng đúng, chúng ta cũng muốn nhìn."

"Chắc không phải là lễ vật quá tầm thường nên không dám lấy ra chứ?"

"Đã không có lễ vật thì tới tham gia thọ yến của lão gia chủ làm cái gì? Ngươi vẫn nên cút về đi để tránh mất mặt xấu hổ!"

Mọi người đều kêu gào lên, sắc mặt đầy vẻ khinh thường.

Dạ Nhược Ly lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ rồi vỗ vai Bắc Ảnh Phong, nói: "Phong nhi, đi đi!"

"Được, ta hiểu rồi." Bắc Ảnh Phong khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười, bước nhẹ về phía Đông Phương Thanh: "Ta tặng lão gia chủ một viên đan dược."

"Phì!"

"Ha ha ha!"

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt rồi chợt cười phá lên.

"Ha ha, ta không nghe lầm đó chứ? Hắn tặng đan dược sao? Hắn cho rằng hắn là ai, Hỏa Tề trưởng lão của Đông Phương Thế Gia chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, đan dược nào có thể trân quý hơn ông ta làm ra chứ?"

"Chắc hắn sẽ không cho rằng mình chính là Chí Tôn phẩm đó chứ? Ha ha, đúng là buồn cười chết ta rồi!"

Liễu Lạc Lâm đùa cợt một chút, khinh thường liếc nhìn Bắc Ảnh Phong, rồi cuối cùng nhìn Đông Phương Oánh: "Oánh nhi muội muội, chẳng lẽ ngươi không nói cho hắn biết Đông Phương Thế Gia có một luyện đan sư Siêu Thần Phẩm sao? Hắn còn tự coi trọng chính mình, ai mà thèm quý trọng thứ đan dược vô dụng của hắn?"

"Ngươi câm mồm!" Đông Phương Oánh hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Lạc Lâm, gương mặt đỏ bừng nói: "Phong ca ca không phải đồ bỏ đi, quà mừng của huynh ấy là tốt nhất."

Đan dược có khả năng giúp nàng tăng tốc độ tu luyện sao có thể là đồ bỏ đi được? Đông Phương Oánh biết đan dược này trân quý nhưng người khác lại không biết.

"Vị công tử này, không biết ngươi đưa đan dược gì?" Hỏa Tề hưng trí mở miệng, ông đã nghe Oánh nhi nha đầu nói đến chuyện lúc ấy rồi nên tất nhiên sẽ không nghĩ đan dược này là đồ bỏ đi như những người khác.

"Thần Hồn đan!"

Đột nhiên ở phía sau có một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Mọi người nhìn về phía giọng nói đó thì thấy một nữ tử mặc áo trắng, Dạ Nhược Ly đứng bên cạnh Cung Vô Y, khuôn mặt tuyệt sắc vẫn không có biểu cảm dư thừa.

"Hỏa Tề trưởng lão, ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ đan dược này còn có chỗ thần kỳ nào sao, ha ha!" Liễu Lạc Lâm ngửa đầu cười lớn hai tiếng, giọng điệu đầy chế nhạo.

Hỏa Tề còn muốn hỏi thêm chút gì nữa nhưng vào lúc này ngoài cửa lại thoáng có một bóng người già nua xuất hiện.

"Ai da, thật là náo nhiệt, lão nhân ta không tới muộn chứ."

Khi giọng nói vang lên, một lão giả bước vào trong, trên người ông ta mặc một bộ áo bào màu xanh đen, trên khuôn mặt già nua đầy ý cười.

"Là ông ta, sao ông ta lại tới nơi này?"

"Không phải ông ta đã rời khỏi tầng chín rồi sao? Sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Thấy lão quái vật xuất hiện, rất nhiều người đều kinh ngạc không nói nên lời, hiển nhiên bọn họ không hề xa lạ với lão già này.

Đông Phương Thanh kinh sợ, vội vàng muốn đi lên nghênh đón, nhưng lão quái vật vốn không thèm để ý hắn mà chỉ tự ý đi về phía Dạ Nhược Ly, uất ức nói: "Sư phụ, ngươi thật sự khiến ta tìm rất vất vả, ta chạy thẳng một đường từ tầng hai đến tầng chín để đuổi theo ngươi, dù sao ta cũng mặc kệ, ngươi phải thực hiện lời hứa của ngươi, dạy ta về Khôi Lỗi thuật đi."

Cái gì? Sư phụ?

Đông Phương Thanh dừng bước, cùng mọi người kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.

Lão gia hỏa này chẳng những có thực lực cường đại mà còn là đại sư về Khôi Lỗi hiếm có, bây giờ lại gọi một nữ tử là sư phụ? Chẳng lẽ nữ tử này còn giỏi Khôi Lỗi thuật hơn lão ta sao?

Từ sau khi Dạ Nhược Ly đi vào đại sảnh yến hội thì đã có người trong đám tân khách nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, nét mặt thoáng kích động và vui mừng, nhưng vì hắn quá kích động nên toàn thân run rẩy không nói nên lời.

Cho đến giờ phút này thì mới có người hồi thần lại, đẩy đẩy nam tử trung niên bên cạnh, nói: "Gia chủ, không sai, chính là nàng, khoảng thời gian trước ta có đến Diệt thành, chứng kiến được cuộc tỷ thí đó, nữ tử này chính là Môn chủ Dạ Y môn, là luyện đan sư Chí Tôn phẩm, trời ạ, ta lại có thể tiếp cận được luyện đan sư Chí Tôn phẩm, ta... Ta quá kích động ..."

Lúc này, đại sảnh yến hội yên tĩnh đến kỳ quái, vì vậy mọi người nghe rõ ràng rành mạch lời nói của hắn đến từng câu từng chữ...
« Chương TrướcChương Tiếp »