Edit: susublue
Đông Phương thành tọa lạc ở phía Đông tầng chín, khoáng sản xung quanh phong phú, sản lượng dược liệu lớn, hơn nữa còn là thành trì do Đông Phương Thế Gia chưởng quản, vì vậy Đông Phương thành là nơi nổi danh nhất ở tầng chín.
Càng tới gần ngày sinh của lão gia chủ Đông Phương Thanh của Đông Phương Thế Gia, trong khoảng thời gian này Đông Phương thành cực kỳ náo nhiệt, người đến chúc mừng nhiều không đếm xuể, mà người được Đông Phương Thế Gia mời tất nhiên đều có địa vị ở tầng chín này.
Lúc này trong khuê phòng của Đông Phương Thế Gia, một thiếu nữ đi qua đi lại, gương mặt xinh đẹp đáng yêu có chút gấp gáp.
"Tiểu thư, người đừng đi tới đi lui nữa được không? Đầu nô tì cũng choáng luôn rồi."
Người nói lời này là một tiểu nha đầu mặc y phục xanh, tóc búi hai bên theo kiểu nha hoàn, dung mạo cũng được coi là thanh tú dễ nhìn, nhưng vẫn kém xa vị tiểu thư kia.
"Tiểu Thanh, ngươi nhanh giúp ta đi! Sắp tới ngày sinh của ông nội rồi, ta nhất định phải rời khỏi gia tộc trước lúc đó!"
Thiếu nữ dừng bước lại, vân vê góc áo, mặt cực kỳ gấp gáp.
Lúc trước gia tộc đã quyết định lần thọ yến này sẽ lựa chọn một phu quân cho nàng để liên hôn, cũng chính vì điều này nên nàng mới chạy ra khỏi gia tộc, mà lúc quay trở về cũng đã giải thích cho người nhà biết, Đông Phương Oánh nàng có quyền lợi tự chọn lựa phu quân, quyết không đồng ý liên hôn.
Ai ngờ sau khi bọn họ nghe được câu này thì liền giam lỏng nàng.
Lúc ấy nàng không muốn bị gia tộc truy đuổi nữa, cũng không muốn rời khỏi Phong ca ca nên mới quyết định trở về nói cho rõ ràng, nhưng lại không ngờ ông nội luôn thương yêu nàng lại có thể làm ra quyết định này!
Mắt Đông Phương Oánh tối sầm lại, khóe miệng nở nụ cười khổ.
"Tiểu thư, người cũng đừng trách lão gia chủ, lão gia chủ cũng rất không nỡ, nhưng đây là mệnh lệnh của Thái Thượng trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão là người quyền uy nhất của Đông Phương Thế Gia, dù là lão gia chủ cũng không thể chống lại, huống chi thiên chi kiêu tử của Liễu gia và Bạch gia cũng rất nhiều, giống như Bạch Thiên Phong của Bạch gia, hắn là người tình trong mộng của tất cả nữ tử ở tầng chín, còn có Liễu Lạc Lâm công tử của Liễu gia cũng là nhân vật hiếm gặp, tiểu thư cần gì phải lưu luyến si mê một người?"
Tiểu Thanh thật sự không hiểu vì sao nhiều nhân tài anh tuấn như vậy mà tiểu thư không thích, diễn;dànllequý*dôn lại cứ khăng khăng muốn yêu một nam tử không quyền không thế?
"Tiểu Thanh, ngươi sẽ không hiểu." Đông Phương Oánh cười khổ một tiếng, đôi mắt trong suốt nhìn ra xa: "Thứ ta muốn trước giờ không phải quyền thế và địa vị, cho dù là nam tử kiệt xuất đến mấy thì ở trong mắt ta cũng không bằng một cọng lông của Phong ca ca, đời này kiếp này nếu không phải chàng ta sẽ không gả, nếu ông nội thật sự muốn bức ta thì ta tình nguyện chết!"
Nghe Đông Phương Oánh nói vậy, tiểu Thanh thật sự bị giật nảy mình, vội vàng nói: "Tiểu thư, ngàn vạn lần không được nghĩ bậy trong lòng, như vậy đi, nếu nô tì có thể giúp đỡ tiểu thư được điều gì thì nô tì nhất định sẽ giúp tiểu thư."
"Thật sao?" Mắt Đông Phương Oánh sáng lên, chớp chớp vài cái: "Tiểu Thanh, ngươi đi tìm Hỏa gia gia một chuyến, hỏi xin ông ấy một viên Dịch Dung đan, Hỏa gia gia vẫn luôn rất thương yêu ta, nhất định sẽ đưa Dịch Dung đan cho ngươi, đến lúc đó ta liền có thể rời khỏi đây."
Tiểu Thanh đang muốn há mồm đồng ý thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười già nua.
"Ha ha, ngươi không cần đi tìm ta, bởi vì ta đã tới rồi."
"Hỏa gia gia!"
Trong lòng Đông Phương Oánh vui mừng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lúc nàng nhìn thấy một ông lão mặc y phục màu đỏ ở ngưỡng cửa thì nét mặt nhịn không được lộ vẻ kích động: "Hỏa gia gia, rốt cuộc người cũng tới thăm ta rồi sao?"
"Chao ôi, ai kêu nha đầu ngươi khiến người khác không bớt lo như vậy, còn muốn đi tìm chết nữa." Hỏa Tề than thở, hiển nhiên ông đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng đôi mắt nhìn Đông Phương Oánh vẫn đầy sự yêu chiều.
"Cả đời này ta không có con trai con gái, vì vậy cho tới nay ta luôn coi ngươi là cháu gái ruột, chuyện của cháu gái thì người làm gia gia như ta sao có thể ngồi im không quản? Dịch Dung đan ngươi muốn ta cũng đã mang tới cho ngươi rồi đây."
"Hỏa gia gia, người thật tốt.” Đông Phương Oánh nở nụ cười đáng yêu, chợt ánh mắt cũng buồn buồn: "Nếu là gia gia của ta cũng giống như người, như vậy..."
"Oánh nha đầu, ngươi đừng trách gia gia của ngươi, ông ấy có nỗi khổ tâm." Hỏa Tề xoa đầu Đông Phương Oánh rồi than thở: "Mặt khác, nha đầu, sau khi rời khỏi nơi này, nếu có thể đi xa thì hãy đi thật xa, không cần biết Đông Phương Thế Gia có bao nhiêu biến cố, ngươi cũng không được trở về, ta tin tưởng nam tử mà ngươi nói có thể bảo vệ an toàn cho ngươi."
"Hỏa gia gia." Đông Phương Oánh ngẩng đầu, mắt ngân ngấn nước: "Nếu sau khi ta đi rồi Thái Thượng trưởng lão trách móc vu người..."
"Yên tâm đi, dù có ra sao thì ta cũng là luyện đan sư đứng đầu Đông Phương Thế Gia, ông ta tuyệt đối sẽ không trách móc ta, ngươi vẫn nên mau chóng ăn Dịch Dung đan vào rồi rời khỏi đây đi, nếu không đi sợ rằng sẽ không kịp nữa."
Hai mắt Tiểu Thanh nén lệ, nhìn Đông Phương Oánh ăn Dịch Dung đan vào rồi bóng người từ từ biến mất, nàng cắn chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng, không biết sau lần này nàng còn có thể hầu hạ tiểu thư được nữa không?
Hỏa Tề để tiểu Thanh ăn đan dược vào, ngụy trang thành hình dạng Đông Phương Oánh, nhưng mà chuyện này cũng không giấu diếm được bao lâu đã nhanh chóng bị người của Đông Phương Thế Gia phát giác, thế là tất cả Đông Phương thành đều náo động.
Vô số thị vệ tuần tra trên đường, khiến người trong thành cảm thấy bất an, hơn nữa cửa thành cũng có binh lính canh giữ nghiêm ngặt, vào thành thì dễ nhưng nếu muốn ra khỏi thành thì tuyệt đối không có khả năng.
Mà trước đó đám người Dạ Nhược Ly cũng đã tới Đông Phương thành...
Nhìn thị vệ tuần tra trên phố, Dạ Nhược Ly nhướng mày nói: "Trong Đông Phương thành này đã xảy ra chuyện gì?"
Ông chủ quầy hàng bên cạnh nghe thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: "Cô nương không biết sao? Nghe nói là tiểu thư Đông Phương Thế Gia bỏ trốn, Đông Phương Thế Gia đang phái người đi tìm."
Dạ Nhược Ly vuốt cằm rồi lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau chính giọng nói của Bắc Ảnh Phong kéo nàng hồi thần trở lại.
"Đại tỷ, tỷ sao vậy?"
"Không có gì."
Dạ Nhược Ly lắc đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, vào lúc này một bóng hình hốt ha hốt hoảng
từ phía trước chạy tới, bởi vì nàng cứu liếc nhìn phía sau nên mới đυ.ng phải Dạ Nhược Ly.
"Tiểu Dạ nhi!" Cung Vô Y kéo Dạ Nhược Ly vào trong lòng, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm người trước mặt đã đυ.ng vào Dạ Nhược Ly.
"A... Thật xin lỗi..."
Người kia vội vàng nhận lỗi, nhưng mà lúc nàng ngẩng đầu lên thì liền ngây người.
"Phong... Phong ca ca, tỷ tỷ, tỷ phu, sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Bắc Ảnh Phong giật mình một chút, rồi giống như không dám tin hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi là Oánh nhi? Sao lại..."
Bắc Ảnh Phong liếc mắt nhìn Đông Phương Oánh, ánh mắt có chút nghi ngờ, nàng hoàn toàn đã biến thành một người khác. Nhưng mà hắn cũng nhận ra rất nhanh, Đông Phương Oánh đang dùng đan dược để thay đổi diện mạo.
"Phong ca ca, hiện tại không tiện nói chuyện, ta có việc gấp phải đi trước, sau này sẽ nói cho huynh biết."
Sắc mặt Đông Phương Oánh đầy gấp gáp, trong đám thị vệ truy đuổi nàng có một người có thiên kính, có khả năng nhìn ra được nàng thông qua khí tức, dù sao dù có là Dịch Dung đan thì cũng không thể thay đổi được khí tức.
Dù gặp được Phong ca ca nàng rất vui vẻ nhưng nàng không thể liên lụy đến hắn nên chỉ có thể đợi sau khi thoát khỏi đám người đó thì mới tìm gặp hắn.
Bắc Ảnh Phong duỗi tay túm chặt Đông Phương Oánh sắp sửa bỏ chạy rồi nhìn Dạ Nhược Ly, nói: "Đại tỷ, đi thôi, chúng ta tìm một nơi ngồi nói chuyện, không nói cho rõ ràng chuyện này thì không thể để nàng rời khỏi đây!"
"Phong ca ca, ta thật sự không thể ở lại chỗ này..."
Đông Phương Oánh có chút chán nản, vừa rồi không nên nhanh miệng thừa nhận mình biết Phong ca ca.
Nhưng mà Bắc Ảnh Phong không cho Đông Phương Oánh cơ hội giãy dụa mà cứ thế mang nàng về khách điếm...
Trong phòng khách điếm, Đông Phương Oánh đã khôi phục lại diện mạo cũ rồi kể lại rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ những chuyện đã xảy ra sau khi chia tay đám người Dạ Nhược Ly, lúc kể chuyện thì vành mắt của nàng cũng ngân ngấn nước.
"Gia gia vốn rất thương yêu ta, nhưng vì mệnh lệnh của Thái Thượng trưởng lão muốn ta chọn một nam tử của Bạch gia hoặc Liễu gia để liên hôn, mà ta thì không muốn bị giam lỏng nên Hỏa gia gia đã giúp ta bỏ trốn, nhưng mà..."
Đông Phương Oánh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cắn môi, nói: "Chắc hẳn người của Đông Phương Thế Gia sẽ nhanh chóng đuổi tới đây thôi, nếu ta còn không đi thì sẽ liên luỵ đến các ngươi."
Đông Phương Oánh cúi đầu, nước mắt rơi xuống, nàng đau lòng nức nở thành tiếng.
Nàng đau lòng vì mình không thể đấu tranh cho vận mệnh của mình, dienxdafn~llequysdoon đồng thời cũng đau lòng vì người thân không cho nàng được như ý nguyện...
Trong lòng Bắc Ảnh Phong, từ trước đến giờ Đông Phương Oánh luôn hoạt bát đáng yêu, vui cười bướng bỉnh, chưa từng có vẻ đau lòng như thế, bây giờ thấy bộ dạng này của nàng thì trong lòng có chút cảm xúc khác thường...
"Đông Phương Thế Gia phải không?" Bắc Ảnh Phong cười lạnh một tiếng, dung nhan trầm xuống, nói: "Chúng ta sẽ đến Đông Phương Thế Gia một chuyến, Oánh nhi, nếu vậy thì ngươi cùng trở về với chúng ta đi, giải quyết cho xong việc này."
"Trở về?" Đông Phương Oánh run lên bần bật, lắc đầu: "Không, ta không trở về, không muốn trở lại cái gia tộc đó nữa! Có lẽ thân là con cháu thế gia, liên hôn đã sớm là vận mệnh được an bài sẵn, nhưng ta không muốn để người khác sắp xếp đường đi cho ta, cũng không muốn trở thành vật hi sinh cho quyền thế, ta muốn có cuộc sống của riêng ta!"
"Được, nói rất hay." Dạ Nhược Ly vỗ tay rồi đứng dậy nói: "Yên tâm đi, Oánh nhi, ngươi sẽ đạt được ước mơ của mình, chuyện này ta sẽ vì Phong nhi mà không khoanh tay đứng nhìn."
Dạ Nhược Ly nói xong thì liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Bắc Ảnh Phong, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên.
Hiếm khi được nhìn thấy biểu cảm này của Phong nhi, xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn vô cảm với Oánh nhi...
"Nhưng mà thế lực Đông Phương Thế Gia rất mạnh..."
Đông Phương Oánh cắn môi, gương mặt đầy vẻ bi ai