Edior: thu thảo
Sắc mặt Đoan Mộc Ly không gợn sóng chút nào, thản nhiên mở miệng: "Ngươi muốn làm thế nào thì làm thế đó thôi."
Lạc Vân Hi được hắn cho phép, cũng không do dự nữa, lệnh cho Tiền nương mời toàn bộ người của Thần lâu đi tới mở cuộc họp, công bố tin tức này, sát thủ của Thần lâu vô cùng kích động, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy không có hứng thú đối với loại cuộc đời này, lập tức biểu thị muốn rời khỏi, đương nhiên, cũng có một phần nhỏ người cảm thấy việc kiếm kế sinh nhai khó khăn, nên tiếp tục bán mạng cho nơi này.
Lạc Vân Hi nói rõ, về sau, Thần lâu và nàng không có chút liên quan nào, cho nên những người này dù cho ở lại Thần lâu, chủ nhân của bọn hắn cũng là Đoan Mộc Ly.
Tiền nương có được giải dược, rất vui mừng lại vô cùng không nỡ, nhưng Lạc Vân Hi đã đi xa rồi.
Chuyện ở chỗ này, nàng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, như bả vai được tháo bỏ gánh nặng lớn vậy, bước chân cũng nhẹ nhàng.
Sau đó, chuyện nàng cần làm chính là đi tới biên cảnh Hòa Nguyệt và Thiên Dạ.
Tam di nương nghe nói nàng muốn đi tới nơi xa như vậy, lấy làm kinh hãi.
Lạc Vân Hi đứng trên cửa sổ, bình tĩnh nhìn nhánh cây trên cành đung đưa, nhỏ giọng: "Nếu ta không phải nữ nhi ruột của Lạc gia, lại có cha mẹ của mình, thì mặc kệ bọn hắn sống hay chết, ta cũng phải tìm được, giải đáp về quá khứ của bọn hắn."
Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Tam di nương tràn đầy kiên định.
Tam di nương thở dài một hơi, tiểu thư chết nơi đất khách quê người, chết như thế nào, bọn hắn vốn không biết, có thể Hòa Nguyệt hoàng tử cũng ở đó, người Hòa Nguyệt đều biết hoàng tử của bọn hắn rơi vào vực sâu mà chết, như vậy, tiểu thư chắc cũng như thế.
Chỉ có điều, thế gia và hoàng thất đều từng phái nhiều đại đội quân mã tới đó tìm, nhưng không tìm được hài cốt. Rơi xuống dốc núi cao như vậy, bốn phía lại không có người sống, tất nhiên là lành ít dữ nhiều.
"Ngươi đi cũng được, chr cần nhớ tới tuyệt đối đừng bại lộ thân phận là được." Tam di nương lo âu dặn nàng, nàng ấy biết rõ, mình không thể ngăn cản con đường tìm mẹ của Hi nhi được.
"Ta hiểu rồi."
Lạc Vân Hi bắt đầu bắt tay vào việc thu dọn hành lý để đi xa, sau khi Quân Lan Phong biết được việc này, cũng xin nghỉ 2 tháng với hoàng đế, muốn đích thân cùng nàng tới Hòa Nguyệt.
Có Quân Lan Phong ở đây, lòng Lạc Vân Hi càng trấn định hơn.
Đầu tháng bảy, tuy khí trời nóng bức, nắng gắt như lửa, nhưng Lạc Vân Hi không muốn trì hoãn nữa, đã chòn ngày mùng mười là hôm nay để rời khỏi kinh thành.
Lần này, nàng mang theo bên người là Khinh Hồng và Phi Vũ.
Lần này đi nguy hiểm vô cùng, Xuân Liễu không biết võ, được nàng thu xếp để lại bên cạnh tam di nương, mà Vô Tràng, nhưng bởi vì quan hệ của hắn và Đại Văn Quyên càng ngày càng "tốt", Lạc Vân Hi không đành lòng nhìn thấy Đại Văn Quyên mang vẻ mặt đầy mất mác, dứt khoát giao chức trách bảo vệ Tam di nương cho hắn, ở cùng nhau tại một phủ, tình cảm chắc chắn sẽ tiến triển rất nhanh.
"Lạc tiểu thư, xin chờ một chút." Phi Vũ ngồi ở bên cạnh phu xe, cười nói: "Vương gia có một số việc, sẽ đến nhanh thôi."
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lạc Vân Hi, trước khi ra cửa, Quân Lan Phong liền bị người của Nhan Quốc Công gọi đi, hình như có việc gấp.
Lạc Vân Hi cũng không gấp gáp, liền khép lại màn xe, dựa vào vách xe nghỉ ngơi.
Quân Lan Phong cưỡi Tuyết Luyện chạy tới, người ngựa như bay, tiếng vó ngựa vang vọng trời sáng sớm Thiên Dạ.
"Xuy —— " Hét dài một tiếng, Quân Lan Phong ghìm Tuyết Luyện lại, vững vàng dừng lại trước cửa Nhan phủ, tung người xuống ngựa, đi qua.
Gã sai vặt gác cổng như đã sớm biết hắn sẽ đến, nhiệt tình cười nói: "Quốc công gia ở tiền thính đợi Vương gia."
Quân Lan Phong đi theo hắn vào phòng riêng cho khách, đi vào, đã nhìn thấy giữa nhuyễn tháp ở giữa phòng có không ít người ngồi vây quanh, ai nấy đều ăn mặc hào hoa phú quý, khí chất thoát tục, như hai vợ chồng Đỗ Học Sĩ, Nhan Dung Kiều và những người thân phận khá cao cầm đầu hai nhà Nhan Đỗ.
Thấy Quân Lan Phong vào đây, đại bộ phận mọi người theo bản năng đứng lên: "Trung Sơn Vương sớm!"
Quân Lan Phong tùy ý gật đầu một cái, ánh mắt lại dừng ở trên mặt Nhan Quốc Công ở giữa nhuyễn tháp.
Mặt Nhan Quốc Công tái nhợt từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, "đùng" một tiếng đập trên bàn, giọng nói già nua tràn đầy nghiêm khắc: "Quân Lan Phong, ngươi không phải muốn cùng Yên nhi nhà ta từ hôn sao, chúng ta cũng không ép buộc, thư từ hôn này là ngày đó ngươi lưu lại, chúng ta đã ấn dấu rồi!"
Quân Lan Phong vui vẻ, nhanh chóng cầm lấy thư từ hôn mở rộng, quả nhiên, trên mặt có hai dấu ấn đỏ tươi, chính là con dấu của Nhan phủ và Đỗ phủ.
"Đa tạ quốc công gia." Quân Lan Phong thu thư từ hôn, khẽ mỉm cười, ủy khuất bái một cái về hướng Nhan Quốc Công.
Nhan Quốc Công bị giọng nói nhẹ như mây gió thậm chí ánh mắt còn có chút mừng rỡ như vậy của hắn làm trong lòng vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: "Sau này không có việc gì, ngươi cũng đừng tới cửa Nhan gia ta."
Quân Lan Phong bất đắc dĩ nhếch môi cười, đối với việc Nhan Quốc Công trá hình hạ lệnh đuổi khách, hắn cũng không muốn ở lâu, liền cáo từ rời đi.
Việc hôn nhân này vốn là Nhan gia và Quân gia đính hôn, không có quan hệ gì với Đỗ gia. Thế nhưng Nhan Quốc Công chỉ có một cháu ngoại là con gái, cho nên liền liên hệ với Đỗ gia.
Ra khỏi phủ, hắn xoay người lên ngựa, liếc nhìn sắc trời, đánh đánh ngựa gấp gáp tới nơi Cửu Sát dừng xe ngựa.
Xe ngựa màu đen rộng rãi thoải mái, Lạc Vân Hi sớm dựa vào trên nệm êm ngủ luôn rồi.
Quân Lan Phong vào đã thấy chính là mùi vị và dung nhan nữ tử, hắn không khỏi thả nhẹ cước bộ, đang muốn đi tới, Lạc Vân Hi đã cảnh giác mở mắt ra.
Thấy là Quân Lan Phong, nàng thở ra, lại càng không có chút hình tượng nằm ở trên ghế đệm, ngáp một cái.
"Ngủ ngon không?" Quân Lan Phong hơi nhướng mày.
"Ở đây ngủ thực thoải mái." Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, con ngươi khẽ nheo lại, mang theo vài phần hưởng thụ.
Quân Lan Phong bật cười, từ trong tay áo móc ra thư từ hôn lung lay mấy lần trước mặt nàng, nói: "Rốt cục cũng đã từ hôn rồi, Hi nhi, bây giờ không có lý do để nàng cự tuyệt ta hoặc là muốn trốn khỏi đây nữa rồi chứ?
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, nhìn lại trên tay hắn.
Thư từ hôn? Hơn nữa còn là thư từ hôn đã đóng dấu?
"Ngươi vừa rồi đi lấy vật này à?" Lạc Vân Hi nghĩ đến cái gì, nói.
Quân Lan Phong gật đầu, độ cong nơi khóe miệng không khống chế được giương lên cực kì cao, hai tay vươn ra, bế ngang nữ tử lên, cười vang nói: "Hiện tại, không ai có thể ngăn cản chúng ta! Hi nhi, ngươi là của ta!"
Hắn nói, vén rèm xe, mang theo Lạc Vân Hi phi thân nhảy ra, Lạc Vân Hi ôm lấy cổ của hắn, cười như chuông bạc: "Đi đâu?"
"Cưỡi ngựa!"
Quân Lan Phong vừa nói chuyện, vừa bước chân thật nhanh, thân mình đã bay lên không, thẳng tắp rơi vào trên lưng Tuyết Luyện, hai chân vừa kẹp, Tuyết Luyện như quả cầu tuyết trắng lăn ra ngoài, hắn cũng thuận tay đặt Lạc Vân Hi ở trước ngực, cúi đầu, chống cằm lền quai hàm nàng, tiếp xúc thân mật, thật là một việc làm hết sức thích ý.
Lạc Vân Hi lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ gió mát thổi vào mặt, đáy lòng hoàn toàn yên tĩnh và hạnh phúc.
Nói tóm tắt, nửa tháng sau, hai người đã tới biên cảnh Hòa Nguyệt và Thiên Dạ—— biên thành. Đương nhiên, ở biên thành, ai nấy đều biết chuyện hoàng tử ngã xuống dốc núi, nói đến sinh động như thật, chỉ là người truy sát tất nhiên không thể kéo tới hoàng thất đương triều, vì thế Thiên Dạ vô tội bị kẻ nào đó bị chụp mũ trở thành tội phạm trên danh nghĩa.
Lạc Vân Hi và Quân Lan Phong chỉnh sửa một chút tin tức mình nghe được, Cửu Sát cũng tìm hiểu ở xung quanh, biết hoàng tử ngã xuống ở núi Trọng Nham.
Ngày thứ hai, một đoàn người liền đi tới núi Trọng Nham.
Núi Trọng Nham nằm ở sơn mạch ngoại ô kinh đô của Hòa Nguyệt quốc, địa thế chót vót, dốc núi rất sâu, người nếu té xuống, khả năng sống sót cực kì nhỏ.
Lạc Vân Hi đứng ở bên bờ đá, mày nhíu chặt.
Quân Lan Phong ở một bên thở dài: "Lúc ấy hoàng tử được sủng ái nhất Hòa Nguyệt quốc được mang theo nữ tử nước khác về nước, đã gặp phải quân phản loạn của hoàng huynh hắn, cũng đúng lúc này hoàng đế, cũng hoàng thượng của Thiên Dạ, cũng phái người truy sát đến đây, bị nhiều người công kích như vậy, tình thế xác thực rất nguy hiểm."
Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, không nói gì.
"Chúng ta xuống tìm." Lạc Vân Hi đưa ra ý nghĩ, Quân Lan Phong đáp lại, dắt tay nàng nói: "Hi nhi chậm một chút."
Cửu Sát, Khinh Hồng và Phi Vũ đứng cách đó không xa nhìn thấy động tĩnh bên này, cũng lập tức đi theo.
Đáy vực, ngọn núi đá lởm chởm, cỏ dài khắp nơi, cũng không có nơi nào đặc thù.
Ánh mắt Quân Lan Phong chậm rãi đánh giá xung quanh, trực tiếp phân phó đội ám vệ ra ngoài: "Tất cả mọi người điều động! Cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh đây, nhìn thử có thấy dấu hiệu gì Tư Mã Tích lưu lại không?"
Tất cả ám vệ.
Thật đúng là bị bọn hắn phát hiện đầu mối, một ám vệ chạy thật nhanh tới, trong tay dâng lên một cái lệnh bài màu đen.
"Gia, đây là thứ ta vừa mới phát hiện trong kẽ đá." Ám vệ đưa lệnh bài tới.
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi đều nhận ra hoa văn này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Lệnh bài kia, rất quen thuộc!
"Hình như là giống mảnh ngàn lấy được dưới vách núi Vạn Trượng." Lạc Vân Hi tiếp nhận lệnh bài lật qua lật lại, mặt đầy kỳ quái, đánh giá lệnh bài kia, không hiểu nói: "Nhưng không giống lắm, có sự bất đồng rất lớn."
Mày Quân Lan Phong cũng nhướn cao, vẫn ngưng mắt nhìn lệnh bài, mở miệng nói: "Hi nhi, ngươi nói đúng. Thật sự là hình như bề ngoài có khác nhau. Khối lệnh bài này chế tạo càng thêm tinh xảo hơn, cũng đẹp mắt hơn, nhưng chắc chắn không tránh khỏi có quan hệ với Quân Đoàn Khô Lâu."
Lạc Vân Hi chỉ là tưởng tượng đã thấy có chút khủng bố: "Người của quân đoàn bọn hắn sao lại tới đây? Để gϊếŧ nương ta sao?"
Quân Lan Phong nghĩ ngợi nói: "Ta nghe người ta nói, sau lưng Quân Đoàn Khô Lâu của Hòa Nguyệt quốc kỳ thực là hoàng thất, nói như vậy, ngược lại thật sự là có chút đạo lý, người của Quân Đoàn Khô Lâu, chắc chắn cũng tham dự hành động vây gϊếŧ bọn hắn."
Ánh mắt Lạc Vân Hi hơi trầm xuống, không tự chủ nắm chặt lệnh bài trong tay.
"Muốn biết chuyện này nhiều hơn, thì chúng ta nên tới Quân Đoàn Khô Lâu một chuyến." Quân Lan Phong tổng kết lại.
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, nàng kỳ thực sớm muốn đi tới tổng bộ của Quân Đoàn Khô Lâu. Đây là một tổ chức sát thủ cực kỳ thần bí, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng tò mò.
Thế nhưng, nàng nghe nói, mặc kệ Quân Đoàn Khô Lâu có nhận danh sách thực hiện nhiệm vụ như vậy không, chắc chắn sẽ lấy được tin tức chuẩn xác của người ra giá, lại ghi vào trong sổ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sau này.
"Được. Tới Quân Đoàn Khô Lâu, chắc là nơi đó có kết quả ngươi muốn. Mọi việc cẩn thận một chút la được." Quân Lan Phong nói một câu như vậy.
"Ngươi cũng vậy." Lạc Vân Hi cười một tiếng, mở rộng chân bước ra ngoài, váy dài bị gió phất lên như cánh bướm vàng tung bay trong gió, thổi tan mệt mỏi trên người, Quân Lan Phong liền vội vàng đuổi theo.
Màn đêm buông xuống, khí trời khô ráo sáng sủa, có thể nghe thấy mười dặm vùng hoang vu xung quanh, tiếng gió thổi vù vù, cực kỳ lạnh.
Giữa một mảnh vùng hoang này lại có một công trình kiến trúc nguy nga đứng sững, cũng có khi có nam tử mặc áo xám cầm theo đèn l*иg mà dò xét xung quanh.
Lạc Vân Hi nằm úp sấp ở chóp tường, 2 mắt chăm chú nhìn chằm chằm tường vây.
Một bóng đen từ sau tường nhảy bay ra, bước mấy bước, dễ dàng đứng ở trước mặt nàng.
"Giải quyết rồi, chúng ta vào đi." Quân Lan Phong nhẹ giọng nói. Hắn vừa đi đầu vào trong, là để trừ khử một đội tuần tra.
"Được!" Môi mỏng của Lạc Vân Hi hơi cong, thấy Quân Lan Phong theo thói quen muốn tới ôm mình, nàng vội rút người tránh ra, cười hì hì nói: "Để ta tự đi!"
Nói xong, đạp về phía sau một cái, dáng người mảnh mai đã nhảy vào phi qua tường, Quân Lan Phong khen ngợi một tiếng.
Dưới bóng đêm đen nhánh, thân hình hai người như bay, đạp trên mái nhà không phát ra chút tiếng động, quả thực quá an tĩnh. Trong bóng tối, hai người cẩn thận tránh né, chỉ lo tới mục tiêu lớn, là sẽ bị người tuần tra trông thấy.
Lúc đến ngã ba một cửa, Quân Lan Phong nhảy lên trước, ra dấu tay về hướng Lạc Vân Hi, cùng đi đến hậu viện.
Chuyển qua mấy khúc quẹo, phía xa, dưới ánh trăng lẳng lặng một toà bảo tháp màu đỏ "đứng", mái tháp ưu nhã nhếch lên, nhìn thấy có năm tầng, mơ hồ thấy ánh đèn sáng trong tháp tỏa ra, ở ngoài cửa tháp lại là cầu thang đá bằng bạch ngọc, từ trên xuống dưới kéo dài mà đến, làm bảo tháp càng thêm phú quý.
Đang nghĩ ngợi, Quân Lan Phong bất chợt dừng chân, chờ lúc Lạc Vân Hi từ một bên khác chạy tới, bị hắn ngăn lại, nói: "Ngươi chờ ta ở bên ngoài, ta đi vào tìm thay ngươi."
"Vậy không được!" Lạc Vân Hi nghe vậy liền biết Quân Lan Phong đang bảo hộ nàng. Nhưng nàng cũng không cần sự bảo vệ của người khác.
Khẽ nhíu mày, Lạc Vân Hi chỉ vào bảo tháp, vẫn có chút không chắc chắn được hỏi: "Xác định đúng là nơi này sao?"
"Sẽ không sai. Tổng bộ Quân Đoàn Khô Lâu là ở tòa tháp năm tầng. Các đời đều có ghi chép lại, ở trong một cuốn sách, ta đi vào tìm kiếm." Quân Lan Phong cười nhẹ.
"Ta cũng đi vào cùng để tìm, một tòa tháp có năm tầng đó." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Hai người tìm sẽ càng nhanh hơn, yên tâm, ta không sao!"
Nàng nhấc mắt, trấn định quét qua xung quanh, nói nhanh: "Ngươi tìm từ trên xuống dưới, ta tìm từ dưới hướng lên, đến lúc đó gặp nhau!"
Không đợi Quân Lan Phong đáp ứng, nàng đã phi thân về phía bảo tháp.
Quân Lan Phong muốn gọi ở nàng, những lại nghĩ không thích hợp, chỉ đành phải dùng khinh công nhanh hơn đuổi theo.
Đến bên cạnh bảo tháp, Lạc Vân Hi đã nhanh tay đánh ngã hai vệ sĩ trực ban ở cửa, kéo bọn hắn đến sau ngăn tủ lớn giấu đi.
"Ta và ngươi cùng vào." Quân Lan Phong trực tiếp bác bỏ việc nàng nói: "Tìm được hay không cũng không gấp gáp được, an nguy của ngươi mới là quan trọng nhất. Tìm không được cũng không sao, đêm nay không được còn đêm mai, đêm mai không được nữa còn có sau này nữa, cùng lắm ở nơi này nhiều thêm mấy ngày."
Thần sắc Lạc Vân Hi hóa thành từng chút ý cười nhỏ, quay đầu đánh giá tủ gỗ bốn phía tháp, bên trong vậy mà trống không, thật sự là không có gì.
"Đi lên lầu hai!" Quân Lan Phong đã xem xét xong xung quanh, quyết đoán ra lệnh, một tay kéo Lạc Vân Hi qua, không cho nàng phản kháng, bước nhẹ lên lầu hai.
Tủ gỗ ở lầu hai đều được khóa lại rồi, không tìm được chìa khoá, nhưng như vậy không thể làm khó Lạc Vân Hi được, mặt nàng đầy bình tĩnh đi tới, nâng hai tay lên, ngón tay cầm một cây ngân châm, mười ngón linh xảo di chuyển như bay, đã nghe tiếng khóa "lạch cạch" một tiếng nhẹ mở ra.
Mở tủ gỗ ra, Lạc Vân Hi còn cảnh giác tránh sang hướng bên cạnh, chỉ lo trong đó có cơ quan bắn ra ám khí.
Chờ thật lâu, không thấy chuyện gì, nàng mới yên lòng, đầu nhìn vào quyển trục duy nhất trong thung nhanh chóng lật lên.
Quân Lan Phong vô cùng khâm phục đôi tay của nàng vừa rồi, đương nhiên, khóa này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì. Hắn nhanh chân đi tới thùng gỗ thứ hai, tay phải sờ vòng xích một cái, khóa kia liền trực tiếp chia năm xẻ bảy. Hắn không khỏi muốn cười, mình quả nhiên là một người thô kệch.
Chẳng mấy chốc, trong điện lại không nghe được âm thanh khác, chỉ có tiếng lật sách loạt xoạt.
Lạc Vân Hi lật ba quyển sách một lần, nhưng không thấy được cố chủ muốn gϊếŧ mình được ghi lại, sự việc kia, rốt cuộc là ai làm?
Quân Lan Phong đã ôm mấy tờ giấy Tuyên Thành đi đến, thấp giọng hỏi: "Nhiều như vậy cũng không sao chứ?"
"Không sao, ngươi cầm cái gì trong tay vậy?" Lạc Vân Hi có chút thất vọng.
"Một số có lịch sử và tư liệu hiện tại có liên quan tới Quân Đoàn Khô Lâu, mang ra ngoài rồi cho ngươi xem." Quân Lan Phong một mặt cười, một mặt gấp mấy tờ giấy này lại nhét vào trong tay áo.
Hai người tiếp tục đi lên lầu ba, lầu ba không có thị vệ, không cần kiêng kị mà tìm, vẫn phải lên lầu bốn tìm.
Lạc Vân Hi thấy lâu thế cũng không thấy được, khó tránh khỏi có chút phiền muộn, trầm giọng nói: "Sợ là không ở nơi này."
"Hi nhi, ngươi xem cái này!" Mặt Quân Lan Phong bất chợt biến sắc, đưa một tờ giấy cũ màu vàng cho nàng.
Lòng Lạc Vân Hi không khỏi căng thẳng, mở rộng tờ giấy, vừa nhìn một cái, đã nghe được ngoài tháp vang lên vô số tiếng hét: "Trong tháp có người!"
"Người đâu! Bắt bọn hắn lại!"
"Mọi người cầm vũ khí lên…… !"
Lạc Vân Hi không kịp nhìn lại, nhưng trong lòng vô cùng khϊếp sợ vì cái tên vừa rồi quét mắt qua thấy được, vội vàng cuộn tờ giấy lại, nhét vào giày, đồng thời rút Tuyết Cẩm ra.
"Hi nhi, ở bên cạnh ta!" Quân Lan Phong trầm giọng kêu lên.
Lạc Vân Hi nghiêng người mở cửa sổ, nhìn hắn chớp mắt, hai người hiểu ý, từ trước cửa sổ lầu bốn nhảy xuống.
Vô số mũi tên dồn dập kéo tới, hai người đều xoay người một cái, lợi dụng Tuyết Cẩm cuốn lấy song cửa sổ khống chế hành động của mình, cúi người, lúc cách mặt đất rất gần, mới rút Tuyết Cẩm ra, bước nhanh hơn, chạy như điên về phía trước.
"Chạy đằng nào?" Bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn, một bóng dáng màu đỏ dẫm xuống đỉnh đầu mọi người bay thẳng đến, thoải mái nhảy xuống ở trước mặt hai người, ngăn cản đường lại.