Edior: thu thảo
Quân Lan Phong nghe vậy, mày rậm nhíu chặt: "Hắn ở phủ thái tử ư? Vậy thì hành tung của người này có thể nói là cực kì bí ẩn."
Tuy nói như vậy, nhưng chính cung của phủ Thái tử đều có thủ vệ cực kỳ nghiêm ngặt, cũng không sợ hắn ám sát, chỉ là, an nguy của thái tử sẽ phải chịu uy hϊếp.
"Còn ngụ ở trong viện của trắc phi, còn giấu Thái tử nữa sao?" Khuôn mặt Quân Lan Phong lộ sự không vui, lạnh lùng nói: "Tề trắc phi này cũng thật là quá không hiểu chuyện! Có chuyện của Tần Bằng trước đó, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy! Dù cho là ân nhân cứu mạng của nàng ấy, cũng không nên không phân biệt nặng nhẹ, để nam tử xa lạ ở trong viện mình! Phủ thái tử là nơi nào, việc này nếu truyền ra, trái phải đều là một chữ "chết"!"
Sắc mặt Lạc Vân Hi cũng tương đối trầm trọng.
Nàng biết Quân Lan Phong không nói giỡn, việc làm này của Tề Sính Đình xác thực quá mức cho phép.
Cho dù nàng ấy không thích Thái tử, nhưng một ngày thân còn là trắc phi, chính là ngày đó vẫn là con dâu hoàng gia, không được làm ra chuyện ảnh hưởng tới mặt mũi hoàng gia. Hơn nữa thân phận người này không rõ ràng, nếu có ý ám sát Thái tử, vậy thì sẽ là liên lụy tới cả cửu tộc!
Nghĩ xong, nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên, nói: "Việc này, không lên để lộ sơ hở, chúng ta nghĩ biện pháp xử lý không đánh rắn động cỏ!"
Quân Lan Phong nhìn nàng một cái, gật đầu: "Nghe theo nàng."
"Như vậy chúng ta tới phủ thái tử một chuyến được không?"
"Được."
Vì thế, Quân Lan Phong dặn dò Cửu Sát một chút, mang theo ám vệ Huyết Ưng, cùng Lạc Vân Hi đi thẳng đến phủ thái tử.
Hậu viện, Tề Sính Đình cũng vừa mới trở về, đang chuẩn bị múc nước tắm rửa, Lạc Vân Hi liền đến.
Lúc một mình nàng xuất hiện, Tề Sính Đình nhìn giật mình, cầm chặt tay nàng, lôi nàng vào phòng, thấp giọng nói: "Sao ngươi lại tới đây? Một thị vệ cũng không mang theo sao? Quá nguy hiểm!"
"Nam nhân kia đâu?" Lạc Vân Hi thấy nàng ấy không có việc gì, lòng cũng an tâm, ánh mắt cảnh giác quét một lần khắp bốn phía.
Tề Sính Đình bĩu môi, nói: "Vừa rồi sau khi đưa ta trở lại, hắn liền đi ra ngoài, không hề nói gì, ta đã nói đuổi hắn đi, chắc hắn đi rồi, chúng ta không ai nợ ai."
"Đồ đạc của hắn đều lấy đi rồi sao?"
"Hắn không có nhiều đồ đạc, hành lý rất ít."
"Ta đã biết, mấy hôm nay, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Lạc Vân Hi dặn dò, cũng không nói quá nhiều, hiện tại quan hệ của Tề Sính Đình và nam tử kia đến cùng ra sao, nàng cũng không rõ ràng, cho nên, muốn nói nhiều, nhưng nàng cũng không tiện nói.
Chỉ cần Tề Sính Đình không có chuyện gì, vậy thì tốt rồi.
Còn nam nhân kia về sau nếu lại tìm mình gây phiền toái, nàng tuyệt đối không nương tay.
Lạc Vân Hi tạm biệt đi ra, gặp Quân Lan Phong ở sau cửa, lúc đó Quân Lan Phong đã ẩn thân ở trên nóc nhà, Tề Sính Đình nói gì hắn cũng đều nghe thấy, lúc này nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ phái thêm người, dốc sức tìm kiếm khắp kinh thành, nhất định phải tìm ra bọn hắn!"
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng.
Hai người một mặt đi, một mặt thương lượng công việc, đi thẳng đến Thần lâu.
Trong Thần lầu, ca múa linh đình, người bên trong không biết bên ngoài mới trải qua một trận mưa to gió lớn, tiếng nói tiếng cười bay xa.
Vừa tới cửa, liền thấy mấy nhôm người vội vã từ bên trong đi ra, Lạc Vân Hi nhanh mắt nhìn thấy Đỗ Học Sĩ đi ở trước, theo bản năng tránh người ở sau sạp hàng ven đường.
Đỗ Học Sĩ đi đầu, Nhan Dung Kiều, Đỗ Tình Yên ở phía sau, còn lại đều là đại phu, thị nữ cùng thị vệ và hạ nhân, một đoàn người sắc mặt rất khó coi, ra khỏi Thần lâu, trèo lên xe ngựa, liền đánh ngựa hồi phủ.
Đỗ Học Sĩ cũng thấy được Quân Lan Phong, hắn vén màn xe, bước đến, làm một động tác với Quân Lan Phong.
Quân Lan Phong quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với Lạc Vân Hi, liền tiến lên tiếp đón.
Lạc Vân Hi biết hai cậu cháu bọn hắn có lời muốn nói, cũng không cố ý ở lại, liền lùi mấy bước, tới gần cửa hông của Thần lâu, mà khi bọn hắn đang nói chuyện, một người từ cửa hông đi ra.
Người đó dáng người cao gầy, gương mặt tuấn lãng, chỉ là gương mặt dưới dưới đèn ảm đạm lúc sáng lúc tối, không thể đoán được đang vui hay buồn. Hắn nhanh chân bước ra, bước tới ngõ phố tối tăm.
"Sư huynh!" Lạc Vân Hi thấy là hắn, thần sắc thay đổi, kêu một tiếng.
Đoan Mộc Ly nghe được âm thanh của nàng, thân thể chấn động một cái, lập tức dừng lại, quay đầu, đôi mắt đào hoa sâu thẳm không đáy, nhìn nàng, cũng không nói gì.
Lạc Vân Hi cảm giác đáy lòng vô cùng khó chịu, khuôn mặt quen thuộc kia trong nháy mắt trở nên xa lạ!
"Sư muội, ngươi tới rồi." Trước thời điểm Lạc Vân Hi hỏi, Đoan Mộc Ly mở miệng, âm thanh khàn đặc.
Lạc Vân Hi dừng lại không bước qua, mặc dù nàng cực kỳ tin tưởng Đoan Mộc Ly, nhưng cả kiếp trước sống là sát thủ vẫn khiến nàng có ba phần phòng bị đối với vạn vật trên thế gian, tay phải, không nhịn được nắm chặt thiên phách hàn châm đã lấy được lại.
"Sư huynh, ngươi đây làm gì vậy?" Nàng nhẹ giọng hỏi, có chút mờ mịt.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly vẫn nhìn vào mặt nàng, sắc mặt giống như bị che bởi một tầng sương mù, không thấy rõ tâm tình của hắn, chỉ nghe tiếng nói của hắn càng khàn hơn: "U Nhi chết rồi."
Chỉ bốn chữ.
Sắc mặt Lạc Vân Hi bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Lúc phản chủ, nàng ta nên nghĩ tới ngày này."
Đoan Mộc Ly tiếp tục nói: "Trước khi chết, nàng ấy cho ta một thứ."
"Thứ gì vậy?" Lạc Vân Hi hỏi.
"Là —— " Tay phải Đoan Mộc Ly vẫn dấu ở phía sau đột nhiên xoay chuyển tung ra, ánh sáng bạc lóe lên, hàn quang vô cùng lạnh lẽo, lộ ra sự sắc bén vô cùng, bàn tay lớn nổi lên gân xanh, siết chặt một cây đao!
Mũi đao sáng như gương, lưỡi dao mỏng như giấy, lộ ra ánh sang âm hàn lạnh lẽo.
Ngũ quan Đoan Mộc Ly cũng có chút vặn vẹo, ra tay như nhanh như chớp, chuôi đao kia đã dừng cách cổ họng Lạc Vân Hi một tấc.
Thần sắc Lạc Vân Hi vẫn tự nhiên, cũng không có hành động đáp trả.
"Sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?" Nàng thản nhiên hỏi.
Không ai biết nội tâm nàng chấn động cỡ nào, bởi vì sớm có phòng bị, cho nên Đoan Mộc Ly ra chiêu hợp tình hợp lí, chỉ là, lại ngoài dự liệu của nàng.
Nàng hoàn toàn có thể né tránh, thế nhưng trong nháy mắt kia, nàng bất chợt không còn sức chống cự.
Lòng tin, lòng tin của nàng đối với Đoan Mộc Ly, để nàng chắc chắn, hắn sẽ không thể một câu cũng không nói, một lời giải thích cũng không cần, cứ như vậy lấy đi mạng của mình!
Buồn cười! Khóe miệng Lạc Vân Hi gợi lên ý cười châm chọc, sau lưng ướt sũng, là mồ hôi lạnh.
Làm sát thủ, nàng là chắc chắn sẽ không giao mạch máu của mình cho người khác, dù cho đấy là người thân thiết đến mấy! Thế nhưng, nàng dung túng chính mình một lần.
"Cây đao này, ngươi biết không?" Đoan Mộc Ly nghiến răng hỏi.
Lạc Vân Hi dùng ánh mắt quét mắt qua thanh đao tầm thường, đang định trả lời, Đoan Mộc Ly lại nói: "Ta quên, ngươi mất ký ức!"
Hắn nói xong, thu đao lại, không nói một lời, bước vào trong bóng tối.
Đại não Lạc Vân Hi nhanh chóng chuyển động, hy vọng có thể tìm ký ức có liên quan đến chiếc đao kia, thế mà, lại không có bất kỳ thu hoạch gì, nàng bất giác kêu lên: "Thực xin lỗi, chuyện lúc trước ta thật sự không nhớ gì cả!"
Đáy lòng, thẩm thấu một cảm giác mát lạnh.
Sự việc kia, cuối cùng là tới hay chưa?
Đoan Mộc Ly dừng bước, quay đầu lại, thần sắc khôi phục chút bình tĩnh, hỏi từng chữ: "Hi nhi, có lẽ là ta quá vọng động rồi, có lẽ là giờ khắc này ta không cách nào bình tĩnh lại, thế nhưng, cũng không phải một mình U Nhi chỉ mũi nhọn vào ngươi! Ngươi là chủ nhân trước đây của Thần lâu, ngươi đã từng rất thân thiết với Đoan Mộc Triết, hai chuyện này, ngươi sẽ không phủ nhận đi!"
Lạc Vân Hi lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, ta và Đoan Mộc Triết cùng nhau lớn lên, Thần lâu cũng là ta tự tay xây dựng, nhưng những thứ này, thì đều là người khác nói với ta!"
"Thế là đủ rồi!" Đoan Mộc Ly cười khổ một tiếng: "Thần lâu đã từng vì Đoan Mộc Triết làm bao nhiêu chuyện! Mà ngươi, lại là người xây dựng Thần lâu! Ngươi nói, việc này không phải ngươi làm sao?"
Hắn nói, eo thon cao ngất hơi cúi xuống, một tay hung hăng cắm lưỡi đao ở mặt đất, bi phẫn buồn rầu, ngửa đầu, hét dài một tiếng: "A!"
Trời đất chấn động, sao trời như thất sắc.
"Hi nhi." Quân Lan Phong gần như là lấy tốc độ như tia chớp ôm chặt Lạc Vân Hi, mắt bén nhọn bắn về phía Đoan Mộc Ly ở phía xa.
Thần lâu cũng đã bị kinh động, không ít người lộn xộn chạy ra ngoài, muốn ra xem đến cùng có chuyện gì xảy ra một chút.
"Đi!" Quân Lan Phong thấy người lưu tuôn ra, không lo nổi cái khác, ôm lấy Lạc Vân Hi, lắc người, vọt vào hậu viện của Thần lâu.
Đến khi vào nhà kề, đóng cửa phòng, hắn mới thả Lạc Vân Hi xuống.
Lạc Vân Hi đẩy ra cửa sổ, phân phó: "Vô Tràng, đi thông báo với Tiền nương, hội trà dừng lại ở đây!"
Vô Tràng vâng lời đi.
Lúc Lạc Vân Hi quay đầu nhìn, Quân Lan Phong đã quen cửa quen nẻo nhấc gối lên, ở trong tráp dưới gối rút ra một cái mặt nạ da người, nói: "Hi nhi, mặt nạ đã có thể dùng, đổi nó, về Đại phủ thôi!"
Mấy ngày trước nàng ở Thần lâu, không kể ngày đêm chế tạo mặt nạ da người, Quân Lan Phong vẫn đến đây, cho nên rất rõ ràng.
Lạc Vân Hi tiếp nhận mặt nạ, ngồi vào trước gương, tỉ mỉ lấy tấm mặt nạ trên mặt xuống, Quân Lan Phong phong đứng sau lưng nàng, một tay chống đỡ bàn trang điểm, ngưng mắt nhìn nàng.
Nhìn nàng tháo mặt nạ xuống, lộ ra dung mạo thật, hắn thở dài nói: "Thật đẹp! Chẳng trách lúc trước có thể khiến nhiều nam nhân tốt như vậy khăng khăng một mực."
Chân mày Lạc Vân Hi cau lại, xuyên qua chiếc gương trợn mắt nhìn hắn, không vui nói: "Ngươi nói người nào thế?"
Môi mỏng của Quân Lan Phong khẽ nhếch: "Nhan Dung Khuynh. Ta đến bây giờ còn không thể thích ứng với dung mạo thật của nàng, từng trên bức họa trong cung thấy qua khuôn mặt này, không ngờ ngươi lại là nữ nhi của nàng ấy, bộ dạng còn giống nàng ấy như đúc."
Lông mày Lạc Vân Hi nhíu càng chặt, đứng dậy nói: "Vậy ngươi thích khuôn mặt hiện tại, hay là cái này?"
Nàng nói, chỉ vào chiếc mặt nạ chuẩn bị đổi kia.
Quân Lan Phong cười nhạt: "Ta thích là người của ngươi, dù là khuôn mặt nào đều được, gương mặt nam nhân này cũng có thể."
Lạc Vân Hi vốn là có chút không thoải mái, nghe vậy, "xì" cười, nghiêng mắt, liếc về hướng hắn: "Thật sao?"
Vẻ mặt như vậy, trong thanh thuần lại có chút kiều mị, lòng Quân Lan Phong lay động, ôm eo nàng, khiến nàng cùng mình mặt kề mặt.
"Hi nhi, bảo bối... " Hắn động tình kêu một tiếng, thật sự chỉ nhìn hai mắt của nàng.
Lạc Vân Hi hơi ngượng ngùng mà dời mắt đi chỗ khác, môi đỏ mọng trề ra: "Không thấy được ngươi yêu thích như thế nào."
Thấy nàng lộ ra một mặt đáng yêu như vậy, lòng Quân Lan Phong mềm thành vũng nước, khóe miệng mỉm cười, om chặt nàng, môi hôn lên mặt nàng: "Thích như vậy còn chưa đủ, vậy thích ngươi thế nào mới đủ đây?"
Môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi cong lên, nằm trong lòng hắn, nói: "Ngươi có phải là không thích Nhan gia không? Cho nên lúc nhìn thấy mặt ta, ánh mắt rất phức tạp."
Nàng có thể hiểu được hắn không thích ứng, kỳ thực, bản thân nàng cũng còn không thích ứng với khuôn mặt này, sao làm người khác tập mãi thành quen, thậm chí thích chứ?
Chỉ có điều, thần sắc mỗi lần hắn nhìn mặt mình, đều khiến nàng cảm giác là lạ.
Cực kỳ bình tĩnh, phải rồi, là bình tĩnh, mà còn bình tĩnh đánh giá. Trước kia, ánh mắt hắn nhìn mình không phải như vậy.
"Phức tạp ư?" Quân Lan Phong ngạc nhiên, nâng lên cằm của nàng, cười hỏi: "Nha đầu, nàng biết cái gì gọi là phức tạp sao? Nàng nhìn ra được ánh mắt của ta phức tạp hay không sao?"
Lạc Vân Hi cong môi đỏ mọng lên nói: "Đương nhiên! Ta biết nhìn thần sắc người khác. Hơn nữa, tâm tư của ngươi vốn phức tạp hơn ta nhiều lắm, giống như chuyện lúc thi đấu hữu nghị vậy."
Quân Lan Phong bật cười, cúi đầu xuống, trán dính thật sát vào trán của nàng, giọng nói mềm mại: "Đứa ngốc, ta đối với ngươi như thế nào, lại còn dùng tâm tư gì chứ?"
Ôm thật chặt eo nhỏ nhắn của nữ tử, cả thể xác và tinh thần hắn đều là hạnh phúc và thỏa mãn, hai đôi mắt gần trong gang tấc, hắn nhìn thẳng tới chỗ sâu nhất trong ánh mắt nữ tử, lẩm bẩm nói: "Coi như là thật sự nghĩ, vậy cũng chỉ là muốn cho ngươi vui vẻ hơn thôi. Hi nhi, ta yêu nàng, chẳng cần biết nàng là ai, ta đều yêu... "
Hơi thở của Lạc Vân Hi có chút gấp rút, nhìn lại ánh mắt thâm tình của hắn, dần dần lạc lối dưới dòng xoáy sâu thẳm trong đáy mắt hắn.
Hôn ngọt ngào, xen lẫn tâm ý triền miên, bên trong phòng từ từ nóng lên.
Cho đến khi, Lạc Vân Hi vô lực dựa vào l*иg ngực của hắn, hai người lẳng lặng cảm thụ được sự thoải mái của thân thể và trái tim hòa vào nhau.
Lạc Vân Hi sắp muốn ngủ, bên tai, vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào phía dưới Thần lâu.
"Vẫn còn chưa xong sao?" Nàng ngẩng đầu hỏi, cái trán không cẩn thận đυ.ng tới chiếc cằm góc cạnh của Quân Lan Phong.
"Đau không?" Quân Lan Phong nhanh tay xoa giúp nàng, lại cúi đầu xuống, môi mỏng khẽ hôn lên chỗ nàng bị đυ.ng.
"Không nghiêm trọng như vậy." Lạc Vân Hi bị trận thế của hắn dọa sợ rồi, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cái kia, Đoan Mộc Triết không biết đã đi chưa."
"Hắn sao?" Quả nhiên lực chú ý cảu Quân Lan Phong đều hướng tới người Đoan Mộc Triết, khóe mắt hơi vểnh lên, khóe miệng không che giấu được vẻ châm biếm: "Hắn và người Lạc gia cùng đến thì cùng đi thôi, sao vậy? Ngươi muốn thấy hắn sao?"
Lạc Vân Hi ngửa mặt, nhìn thấy gương mặt nam nhân có chút nghiêm túc, gật đầu: "Ta tìm hắn là muốn hỏi vài chuyện, ngươi đừng có hiểu lầm!"
"Ừm, ta biết, ngươi muốn hỏi chuyện trước đây." Mặt Quân Lan Phong đầy vẻ hiểu rõ.
Lạc Vân Hi nhìn thấy phản ứng của hắn, không khỏi nghĩ tới những câu nói trước đây hắn từng nói trước mặt mình, cái gì mà ngươi và Lục hoàng tử có léng phéng, tóm lại là lời khó nghe, môi hồng mím lại.
Hắn không nói sai, trước đây Lạc Vân Hi và Đoan Mộc Triết xác thực rất mập mờ, đây là chuyện nàng không thể quyết định.
"Trước đây, ta và Đoan Mộc Triết đến cùng là có quan hệ gì, ta cũng đều không nhớ rõ, hiện tại Đoan Mộc Triết với ta, hoàn toàn là một người xa lạ, ta đối với hắn đừng nói là không có hảo cảm, thậm chí còn có chán gét. Ngươi không trách ta chứ?"
Lạc Vân Hi cúi đầu hỏi, có chút không dám nhìn ánh mắt của hắn, sợ thấy thần sắc hắn khó chịu hoặc hờn giận, hai tay, theo bản năng nắm lấy vạt áo của hắn.
Đỉnh đầu cũng không có tiếng trả lời.
Lạc Vân Hi có chút chột dạ mở mắt ra.
Quân Lan Phong nhìn nàng như đang có điều gì cần suy nghĩ, thấy nàng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, hỏi: "Nếu một ngày, ngươi nhớ hết tất cả, ngươi có trở lại bên cạnh Đoan Mộc Triết hay không?"
"Sẽ không! Chuyện này vĩnh viễn không thể nào phát sinh!" Lạc Vân Hi lập tức nói.
"Vậy được!" Quân Lan Phong điều chỉnh dáng ngồi một cái, để nàng ngồi trên đùi, cho nàng ngồi với tư thế thoải mái hơn.
Lạc Vân Hi đầu tựa vào vạt áo trước ngực hắn, mùi hương có chút dễ ngửi trên người nam nhân quanh quẩn trong mũi, làm nàng an lòng.
Quân Lan Phong nhẹ vỗ về tóc của nàng, giọng nói vang lên gần lỗ tai nàng: "Ký ức trước đây của nàng không có ta, không có cũng tốt! Nếu thật sự có một ngày nàng nhớ tất cả, muốn trở về bên cạnh hắn —— "
Thời điểm hắn nói đến chỗ mấu chốt thì ngừng lại.
Lạc Vân Hi gấp gáp lắc bả vai: "Vậy thì như thế nào?"
"Có ngày đó sao?" Quân Lan Phong trầm giọng hỏi ngược lại.
"Sẽ không, đã nói sẽ không mà!" Lạc Vân Hi bất mãn nói.
"Vậy không phải nghĩ nữa." Mắt Quân Lan Phong hơi cong, phun ra một câu.
"Lời của ngươi mới nói một nửa! Nếu như, ta nói nếu như, thật sự có một ngày như thế, ngươi sẽ làm sao?" Lạc Vân Hi đè trái tim đang đạp cực nhanh xuống, mà hỏi.
"Ta gϊếŧ Đoan Mộc Triết!" Quân Lan Phong khẽ cắn chặt bên tai của nàng, lẩm bẩm than nhẹ như tình ý triền miên lúc, truyền vào đầu Lạc Vân Hi, khiến cả thân thể nàng cũng run rẩy.
"Lan Phong... " Giọng nói của nàng có chút run rẩy, tuy âm thanh của nam nhân cực nhỏ, thế nhưng, lại kiên định không thể hoài nghi!
"Hi nhi." Bàn tay lớn của Quân Lan Phong mơn trớn trên lưng của nàng, thương yêu vuốt nhẹ thân thể của nàng, trầm thấp nói: "Ngươi là của ta, là của một mình ta, ta tuyệt đối không thể đưa ngươi cho người khác! Coi như là Đoan Mộc Triết và nàng đã từng ở cùng một chỗ đi nữa, đó cũng là chuyện đã qua! Từ nay về sau, nàng chỉ là nữ nhân của Quân Lan Phong ta, với hắn không còn nửa điểm quan hệ! "
Lạc Vân Hi nghe vậy, gắt gao ôm chặt eo hắn, đáy lòng đều là cảm giác không nói lên lời, nhưng nàng hiểu rõ, câu trả lời này, nàng rất hài lòng.