Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi giống như nổi cơn điên bay tới, thế mà, bóng dáng Tề Sính Đình đã hoàn toàn biến mất trên vách núi.
Từ lúc nàng thét chói tai Tằng Thủy Lan đã nhanh chóng dẫn người rời đi.
"Đình nhi!" Tay Lạc Vân Hi nắm Tuyết Cẩm run rẩy, đến cạnh dốc núi, nhìn xuống, mây mù mờ ảo, nhìn không thấy điểm cuối.
Đây là một đáy vực rất sâu, rơi xuống vẫn còn mạng sao? Nàng đang ở bên bờ đá tìm kiếm, giọng nói của Quân Lan Phong đã theo tiếng gió thổi lọt vào trong tai: "Hi nhi!"
Sau một khắc, thân hình của hắn cũng xuất hiện bên cạnh vách núi, hắn có chút hoảng sợ ôm chặt eo Lạc Vân Hi, chỉ lo nàng trượt chân té xuống dưới.
"Đình nhi rới xuống dốc núi rồi, phải làm sao đây?" Lạc Vân Hi hoảng hốt hỏi hắn.
Quân Lan Phong bắt đầu lo lắng, không thể tin được mà chỉ vào đáy vực hỏi: "Té xuống đó sao?"
"Là bị Tằng Thủy Lan phái người ném xuống." Nói đến đây, sắc mặt Lạc Vân Hi liền âm trầm lạnh lẽo.
Tằng Thủy Lan, nếu như Đình nhi có chuyện không may, ta thề, nhất định phải để ngươi chôn cùng!
"Cửu Sát!" Quân Lan Phong lạnh lùng quát: "Lập tức xuống dưới vực tìm người!"
Nghe nói như thế, thân mình Lạc Vân Hi run rẩy, tìm sao? Sống không thấy người, chết không thấy xác còn tốt hơn một chút, nếu như nàng thật sự nhìn thấy một cỗ thi thể, nhất định sẽ điên mất.
Cửu Sát hiện ra thân, liếc nhìn vách núi này, cũng chẳng phải một dốc núi, mà là vực sâu nối liền giữa các ngọn, chân núi chắc chắn có đường, đã hiểu rõ bên dưới vách núi, lúc này đáp một tiếng, rời đi như gió lốc.
"Hi nhi, chúng ta về chùa ngồi một chút đi, ở đây cũng không nhìn thấy gì." Quân Lan Phong thấy trạng thái của nàng không đúng, thấp giọng khuyên nàng.
Lạc Vân Hi nắm chặt áo hắn, cảm nhận ấm áp của hắn, lẩm bẩm nói: "Không cần, ta ở đây chờ, trong lòng sẽ an ổn hơn một chút, ngươi đừng đi theo ta."
"Ta ở đây cùng ngươi." Quân Lan Phong nhẹ nhàng nói, vuốt gò má lạnh lẽo của nàng h, mặt đầy e ngại.
Liếc mắt nhìn vách núi, không hề thấp, nếu té xuống, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!
Đợi chừng hơn hai canh giờ, trời đã chạng vạng, ám vệ Huyết Lang mới đi lên núi, bẩm Quân Lan Phong: "Không thấy người ạ."
"Không thấy ư?" Lạc Vân Hi chấn động.
"Ừm, Hi nhi đừng vội, phái thêm người đi tìm. Không được nữa, thì thả xích sắt xuống, mặc kệ sống hay chết, đều có thể tìm được." Quân Lan Phong nhẹ nhàng nói.
Lạc Vân Hi gật đầu.
Quân Lan Phong phân phó xuống, trên núi cũng đốt đèn, trong lòng hắn thầm than, nhìn tình trạng này, quá nửa là bị dốc núi sắc bén chặn lại, khả năng sống sót quá nhỏ, chỉ là, hắn không nhẫn tâm nói ra khiến Hi nhi tổn thương.
Cả đêm trôi qua rất nhanh, vẫn không có tin tức, Lạc Vân Hi trước sau không chịu rời đi, tiến tới đường lên núi, tự mình xuống dốc núi tìm kiếm, Quân Lan Phong tất nhiên cũng đi theo bên cạnh nàng, nửa khắc cũng không rời đi.
Bọn người Đoan Mộc Ly cũng biết được tin tức này, sai người phong tỏa tin tức, không được truyền ra ngoài. Tất cả mọi người dừng lại ở Hòa Nguyệt, không lập tức trở về.
Lạc Vân Hi quả thực như đã lật ngược đáy vực, vừa vượt qua một toà tảng đá lớn, Cửu Sát vội vàng chạy tới.
"Vương gia, nơi này có tờ giấy!" Hắn đưa ra một khúc giấy lớn tới, giải thích nói: "Lơ lửng ở trên cây."
Quân Lan Phong lập tức tiếp nhận tờ giấy, thành thạo mở ra.
Lạc Vân Hi so với hắn còn gấp gáp hơn, dưa đầu qua, nhìn kỹ, vui mừng kêu lên: "Đình nhi không có chuyện gì!"
Trên giấy có viết vài chữ: "Hi nhi, ta không sao, về kinh sẽ tìm ngươi."
Tuy không phải Tề Sính Đình viết, nhưng rõ ràng là giọng của nàng ấy.
"Nàng ấy chắc là được người khác cứu rồi." Quân Lan Phong cũng thở ra.
Mặt Lạc Vân Hi đầy vui mừng, lòng vừa để xuống, chợt cảm thấy mệt mỏi kéo tới, ngượng ngùng nói với Quân Lan Phong: "Cả đêm ngươi cũng không ngủ được, chúng ta trong nghỉ ngơi một chút đi."
Quân Lan Phong đưa tay ôm chặt nàng, cười nhéo mũi nàng: "Có ngủ hay không cũng chẳng phải chuyện gì lớn, Hi nhi, ngươi đã nói vậy, thì chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi."
Hắn nói xong, bàn tay lớn không có ý buông ra chút nào, trực tiếp ôm nàng về.
Lạc Vân Hi liếc nhìn Cửu Sát bên cạnh, hai gò má đỏ bừng. Cửu Sát lập tức cúi đầu, làm bộ như không thấy.
Cứ như vậy hai người ngồi lên xe ngựa, còn chưa vào chùa, Lạc Vân Hi đã ngủ rồi, tùy ý để Quân Lan Phong ôm trở về phòng, rúc vào nằm ngủ với nhau.
Mà lúc này, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi rời khỏi Hòa Nguyệt.
Tề Sính Đình suy yếu vô lực nằm ở trên nệm êm, kêu lên: "Ta muốn uống nước."
Nam tử tĩnh ngồi bên cạnh dáng người thon dài, dung mạo như ngọc, chỉ là sắc mặt có chút lạnh lẽo âm trầm, nghe vậy, nắm ấm nước bên cạnh đưa cho nàng ấy.
"Ta không với tới, ngươi giúp ta đi." Tề Sính Đình ngượng ngùng nói.
"Chính mình uống!" Nam tử rất không kiên nhẫn.
Tề Sính Đình hơi mím môi, cố gắng kéo thân mình về hướng ấm nước, thế mà, từ núi cao vạn trượng rơi xuống, dù cho nam tử ở đáy vực dùng thắt lưng gấm cuốn lấy, vững vàng rơi xuống đất, không bị thương tới xương cốt, nhưng quán tính cũng không nhỏ, thân thể dường như bị tháo ra một lần, một tí sức lực cũng không có.
Vì không thể tự rót nước ấm, nàng ấy vô cùng khó khăn muốn nhấc đứng người dậy, nghĩ mυ"ŧ chặt miệng ấm, thế mà, cuối cùng cũng không làm được gì.
Lập lại như vậy rất nhiều lần, nước mắt đều đầy lên hốc mắt, nhưng nàng ấy không tiếp tục đi cầu xin nam tử kia, sau khi bị cự tuyệt một lần, không muốn mở miệng cầu xin lần thứ hai.
Thật lâu, nam tử nghiêng đầu nhìn nàng ấy, mới phát hiện nàng còn chưa uống nược, trên mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ quật cường.
Hắn không khỏi lại ngạc nhiên lại không còn gì để nói, liền chủ động đưa ấm nước tới môi nàng ấy, Tề Sính Đình cũng không già mồm, bờ môi như hoa mở ra, nuốt từng ngụm một.
Lông mày Nam tử hơi nhướn lên, khuôn mặt mang theo ý cười: "Co được dãn được, cũng không tệ lắm."
Tề Sính Đình thản nhiên nói: "Người từng chết một lần, còn gì mà không thể nghĩ thông sao?"
Nam tử nghe vậy, như nghĩ ngợi gì, môi mỏng giơ lên, nói: "Ta tán thành."
Cú như vậy, hai người bọn hắn một đường đi về hướng Dạ Đô, mà Lạc Vân Hi cũng không đi theo mọi người hồi kinh.
Nàng giao Đại Văn Quyên cho Vô Tràng, thu thập mình hành lý, muốn một mình lên đường.
Quân Lan Phong nghe được tiếng gió, lập tức tới tìm nàng.
Lạc Vân Hi thay đổi nam trang, một thân quần áo màu đen àm nổi bật lên làn da như ngọc của nàng, khí khái anh hùng hừng hực, hông cắm song kiếm, Tuyết Cẩm quấn trên cổ tay, giấu ở trong tay áo lớn, nhìn nàng nàng như trong mặc người giang hồ, Quân Lan Phong bật cười.
"Hi nhi, ngươi muốn bỏ ta đi lang bạt giang hồ sao?" Hắn không nhịn được trêu ghẹo.
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, thấy không che giấu nổi hắn, cũng không phủ nhận: "Một mình ta trở về, ngươi yên tâm đi."
"Không được!" Không để nàng thương lượng, Quân Lan Phong trực tiếp cự tuyệt.
"Đây là chuyện của ta."
"Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta." Quân Lan Phong nói cực kỳ kiên định: "Đừng tưởng rằng không nói ra thì ta không biết, ngươi muốn đi gây sự với Tằng Thủy Lan phải không?"
Lạc Vân Hi liếc xéo hắn một cái: "Đúng thì làm sao?"
Mặc kệ Đình nhi hiện giờ ra sao, nàng cũng không muốn buông tha cho Tằng Thủy Lan!
"Ngươi đi như vậy, sao ta yên tâm đây?" Quân Lan Phong bất đắc dĩ nói: "Muốn Tằng Thủy Lan chết rất đơn giản, ta tìm người thay ngươi làm là được."
"Ta không muốn nàng ta chết." Lạc Vân Hi lạnh lùng nói: "Chết ư? Đó là quá chuyện tiện nghi rồi, sao có thể dễ dàng để nàng ta chết như vậy được!"
"Vậy ngươi muốn —— " Quân Lan Phong muốn phỏng đoán ý của nàng.
"Ta muốn để nàng ta cũng té xuống vách núi, làm người tàn tật suốt đời!" Lạc Vân Hi nói từng chữ: "Thế nhưng, ta muốn tự tay làm!"
"Được, ngươi làm gì ta đều ủng hộ, ta đi cùng ngươi." Quân Lan Phong thấy nàng đã quyết ý, biết không cách nào thay đổi, thấp thấp giọng nói.
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, buồn bã nói: "Cho nên ta không nói cho ngươi biết, là bởi vì ta biết, thái tử phi chính là người các ngươi tuyển cho Thái tử, thực lực của Tằng Tư Đồ không thể khinh thường, ta đối phó Tằng Thủy Lan, ngươi cũng ủng hộ ta sao?"
Sau khi Quân Lan Phong ngẩn ra, bật cười nói: "Ngươi muốn nghe nói thật hay là nói dối đây?"
"Ngươi thấy sao?" Lạc Vân Hi hơi nhíu lông mày.
"Nếu như ngươi thật sự muốn Tằng Thủy Lan chết, đây tất nhiên không phải biện pháp tốt. Thái tử phi không quan trọng, nhưng nàng ta chết, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện." Quân Lan Phong nhẹ giọng nói: "Chẳng qua, nàng ta cũng chẳng phải người không thể thay thế, ngươi không thích, vậy thì trừ bỏ là được."
Lạc Vân Hi cắn cắn môi, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Ta đồng ý để ngươi đi cùng ta."
Quân Lan Phong cười nói: "Tuân mệnh!"
Lạc Vân Hi bị hắn chọc cười, giận dữ tát về phía hắn một cái, Quân Lan Phong nắm chặt tay nàng nói: "Vậy, đáp ứng ta, nghỉ ngơi tốt đi, chớ suy nghĩ quá nhiều."
"Ừm." Lạc Vân Hi gật đầu.
Ngày thứ hai, đại đội đi trước, sau đó bọn hắn đuổi tới.
Tằng Thủy Lan ngồi ở giữa nhuyễn kiệu, ăn hoa quả, nghe cung nữ bên cạnh thấp giọng bẩm báo sự việc.
"Không tìm được sao?" Lông mày nhướn lên, Tằng Thủy Lan nghi hoặc hỏi: "Nhiều ngày như vậy, mà không tìm được thi thể Tề Sính Đình sao?"
Cung nữ lắc đầu, xem thường khẽ nói: "Có lẽ lúc rơi xuống vực mắc phải nhọn, vách núi cao như vậy mà té xuống, chắc chắn phải chết."
Tằng Thủy Lan khẽ mỉm cười, từ lúc trước, nàng ta liền nghĩ tới, Tề Sính Đình dám đấu cùng nàng ta, sớm muộn cũng là kết cục này thôi!
Nàng ta phân phó cung nữ lui ra, nằm trong xe ngựa nhắm mắt ngủ.
Vừa muốn yên giấc, bên tai bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động rất lớn.
"Người đâu!" Một giọng kinh hoảng vang lên phía sau, nàng ta từ trong cơn mông lung thức tỉnh, vừa mở mắt, màn xe đã bị xốc lên, thân thể của mình bị thứ gì đó cuốn lấy, không khống chế mà bay ra ngoài.
"A, cứu mạng!" Nàng ta hét lên một tiếng, theo bản năng vươn tay, muốn nắm thứ gì đó.
Thế mà, thân thể của nàng ta rất nhanh đã ngã nhào xuống đất, ngã tới hoa mắt, thân thể mềm mại trượt trên mặt đất mấy trượng, dùng tốc độ nhanh như chém gió rời xa đoàn xe ngựa.
"Cứu mạng!" Nàng ta sợ tới hét to, gò má vốn dựa vào mép chăn lại bị những hòn đá tạo ra từng miệng vết thương, máu chảy đầy mặt.
Tay Lạc Vân Hi vừa thu lại, liền vung thân thể Tằng Thủy Lan lên, trực tiếp ném ở trước mặt mình, lạnh giọng nói: "Thái tử phi, không ngại nhìn ta một chút xem là ai nào."
Tằng Thủy Lan ngẩng đầu thấy một người mặc y phục màu đen che mặt, khuôn mặt vốn đau đớn xẹt qua sự hoảng sợ: "Ngươi...ngươi là ai?"
"Ta là Tề Sính Đình!" Khóe miệng Lạc Vân Hi nhếch lên nụ cười không có ý tốt, bắt trước giọng Tề Sính Đình, âm trầm, vậy mà lại rất giống: "Tằng Thủy Lan, ngươi ném ta xuống sườn núi, hồn ta tới tìm ngươi lấy mạng đây!"
Tằng Thủy Lan sao có thể phân biệt thật giả lúc này, tất cả ý nghĩ kinh khủng tràn vào trong đầu, kêu thất thanh: "Không muốn, không muốn! Tề trắc phi, không cần!"
Lạc Vân Hi hừ một tiếng, cổ tay bỗng nhiên giơ lên, ném thẳng thân thể Tằng Thủy Lan xuống vách núi đá bên cạnh.
"A!" Tằng Thủy Lan bị doạ che hai mắt, "ầm" một tiếng, hạ thân của nàng ta va thẳng vào vách đá, hai chân lạp tức mất đi tri giác, người cũng ngất đi.
"Đôi chân này, không giữ được rồi." Lạc Vân Hi khẽ thở dài, nhưng khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn.
"Ta đưa nàng trở về." Quân Lan Phong từ sau tảng đá đi ra, nhận Tuyết Cẩm trong tay nàng, nói.
Hi nhi không hề tàn nhẫn, Tằng Thủy Lan một điều sắc bén xàchính là một con rắn độc, từ lúc xảy ra chuyện của Tằng Thủy Tiên, nàng ta đã hận Hi nhi rồi. Hôm nay, nàng ta có thể đối với Tề Sính Đình như vậy, ngày khác, chắc chắn sẽ làm việc tương tự với Hi nhi của hắn.
Cho nên, làm như vậy, hắn không hề dị nghị gì.
Xử lý xong Tằng Thủy Lan, Lạc Vân Hi mới chậm rãi bỏ đi buồn bực tích tụ trong l*иg ngực ra, ngồi trên tảng đá lớn, dựa đầu vào bả vai Quân Lan Phong, nhìn đoàn xe đi xa.
Lạc Nguyệt Kỳ sao, còn một người chính là ngươi!
****
Một tháng sau, hoàng cung Thiên Dạ.
Tuy nhiên tại là tháng thứ tư trong thi đấu hữu nghị, Thiên Dạ chỉ lấy đến vị trí thứ hai, nhưng đám tuyển thủ bỏ ra mồ hôi cực khổ như trước, hoàng đế liền tổ chức một yến hội tại Kim Hoa điện, một là để ăn mừng tuyển thủ trở về nước, hai là vì xử lý một chuyện khác.
Trong điện, cả biển người, mọi người nhiệt liệt thảo luận việc so tài trong lúc thi đấu ở Hòa Nguyệt. Ngoài dự kiến là, đua ngựa và săn bắn cũng chẳng phải đề tài sốt dẻo nhất, mọi người nói tới nhiều nhất vẫn là trận bóng của Lạc Vân Hi và Trân Châu quận chúa, cùng với chuyện, trong cung cảu Hòa Nguyệt, nàng biểu diễn xuất sắc thế nào.
Sau khi Hoàng đế nghe nói việc này, Long Nhan đều là vẻ vui mừng, tự mình mời Lạc Vân Hi lên điện khen thưởng, cũng chọn một danh khúc để nàng khảy đàn.
Lạc Vân Hi nhíu mày lại, đang muốn cự tuyệt, Quân Lan Phong ngồi ở bên cạnh đã đứng lên, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, cả đường đều đi lại gian khổ, Lạc tiểu thư cũng mệt mỏi, không ngại để nàng nghỉ ngơi tốt, chờ ngày nào nhàn hạ, sẽ để nàng hiến nhạc."
Nói rồi, hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Lạc Vân Hi.
Gánh nặng Lạc Vân Hi trong lòng liền được trút đi, cảm kích nhìn lại hắn.
Hoàng đế cười rộ lên: "Trẫm đúng là không có cân nhắc nhiều như vậy, vẫn là Lan Phong tỉ mỉ, được, Lạc tiểu thư, ngươi xuống nghỉ ngơi đi."
Lạc Vân Hi tạ ơn rồi lui xuống.
Nàng cũng không về chỗ ngồi, mà là ra khỏi Kim Hoa điện, chậm rãi đi về hướng bụi hoa, hít
không khí ướŧ áŧ lấy buổi chiều.
Quân Lan Phong cũng tìm lý do, từ trong điện từ đi ra, đứng ở trên thềm, thâm tình nhìn về phía bóng lưng của nàng.
Nữ tử mặc váy mà vàng nhạt, dáng người uyển chuyển, tóc kéo cao, đứng ở giữa những đóa hoa, giống như tiên nữ trên chín tầng trời, chỉ có điều, nàng quay đầu lại, đôi mắt rõ ràng đang khép hờ.
"Ngủ đi, ta không quấy rối người." Quân Lan Phong bước nhẹ tới gần, thương tiếc mặt đối mặt nhìn nàng.
"Không mệt sao." Lạc Vân Hi bĩu môi dưới: "Không biết Đình nhi lúc nào mới trở lại, ta đang sốt ruột đây!"
"Biết ngay ngươi suy nghĩ về việc này, đêm ngủ cũng không yên!" Quân Lan Phong bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu nàng: "Không cần vội, ta sẽ an bài tốt với phủ thái tử."
"Ừm, ngươi cũng đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, không mệt mỏi sao? Tự mình đi nghỉ ngơi đi." Lạc Vân Hi hơi áy náy nói.
Tâm tình mình lo lắng, hắn cũng mỗi ngày nhọc lòng theo.
"Nói cái gì lời thế!" Tay phải Quân Lan Phong co lại, búng nhẹ một cái trên trán nàng: "Không nhìn thấy ngươi, ta mới sốt ruột."
Lạc Vân Hi cười ngọt ngào, đang muốn nói gì, trong đại điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng khay cốc vỡ.
Quân Lan Phong hơi nhướng mày, thấp giọng nói: "Ta vào xem thử."
Lạc Vân Hi đi theo hắn vào đại điện, vừa tiến vào cửa điện, đã cảm giác bầu không khí không đúng. Đại điện vừa rồi còn náo nhiệt nhưng lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới quỷ dị.
Mặt Hoàng đế âm trầm, dưới chân hắn đầy mảnh sứ vụn, chén trà trên bàn cũng không thấy.
"Quỳ xuống!" Hắn lạnh lùng quát, uy nghiêm cao cao tại thượng của Đế Vương hoàn toàn bộc lộ.
Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết đồng thời hất áo quỳ trên bậc thềm ngọc: "Phụ hoàng bớt giận!"
"Đứa trẻ chẳng ra gì, thế mà ra tay đánh nhau tại nơi đất khách quê người, huyên náo tới hoàng thất Hòa Nguyệt ai nấy biết rõ! Quả thực mất hết mặt mũi trẫm, mất hết mặt mũi của Thiên Dạ ta!" Hoàng đế tức giận không nói nổi, hung hăng nện một quyền trên bàn.
"Đùng." một tiếng, chén trà cũng rơi xuống mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.
Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết đều không nói lời nào, ngược lại triều thần bên cạnh muốn nói giúp.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: "Hai người bọn hắn xem ta là chết rồi phải không? Nhanh như vậy đã muốn lục đυ.c sao? Cũng đừng quên, trẫm mất, Thái tử vẫn còn!"
Thái tử bên cạnh nhanh chóng cúi đầu, vùi mặt cực sâu.
Những người khác cũng không dám mở miệng nữa, sợ không cẩn thận liền bị biến thành loạn đảng.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước trẫm cũng đã nghĩ tốt, trong mấy vị hoàng tử hai người các ngươi lớn nhất, vậy liền định phong hào cho các ngươi, chuyển ra khỏi cung đi, trước mắt trẫm cũng được thanh tịnh!"
Lời này vừa nói ra, trong điện phát ra âm thanh hít khí lạnh.
Tuy Thái tử đã định, nhưng Thái tử luôn luôn vô năng, hai hoàng tử này lại có tiếng nói trong triều, chưa hẳn không có cơ hội. Thế nhưng một khi phong vương, liền có nghĩa là bọn hắn đã không còn tư cách tham dự tranh cướp vị trí thái tử.
Những người này không khϊếp sợ mới là lạ!
"Phụ hoàng!" Đoan Mộc Triết giật mình ngẩng đầu, thất thanh kêu lên.
"Sao vậy? Ngươi không hài lòng sao? Lẽ nào, ngươi thật sự có ý kiến gì?" Hoàng đế lạnh như băng hỏi ngược lại khiến Đoan Mộc Triết ngậm miệng.