“Chủ nhân, thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.” Thần sắc của Ám Ảnh khẽ động, nhớ lại chuyện gì đó, tiếp tục nói:”Dạ Hồn có tin tức truyền đến, nói là thân thể của Tây Trạch Hoàng thượng không mấy lạc quan, thái y chuẩn đoán nói, sợ là chỉ có thể chống đỡ được ba thán, hơn nữa…” Nói chưa xong, Ám Dạ ngừng lại một chút.
Thần sắc Cung Dạ Tuyệt, chợt biến lạnh, hắn híp mắt lại:”Tiếp tục nói.”
“Tần vương hình như đã có hành động…”
Trong mắt Cung Dạ Tuyệt phát ra hàn quang, khoé môi lạnh lẽo, thoáng hiện ra độ cong tàn nhẫn:”Hắn? Cũng xứng?”
“Chủ tử, vậy hiện tại…”
“Cứ chờ một tháng.” Cung Dạ Tuyệt chăm chú nhìn trạch viện phía sau, môi mỏng khẽ mở:”Chờ một tháng nữa, ta chắc chắn sẽ trở về, đem xương hắn nghiền thành tro!”
--- -------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- -----
Ánh nắng tươi sáng có chút chói mắt, bên trong hoa viên, Sở Khuynh Nguyệt ngồi tựa dưới bóng cây, nghe Cẩm Nhi bên cạnh lải nhải.
“Tiểu thư, người biết không? Từ lúc người rời khỏi Tướng quân phủ, suốt ba ngày nay, có người không ngừng bịa đặt hãm hại người…”
“Có người nói tiểu thư không coi ai ra gì, ỷ vào bản thân có vài phần thực lực nên không thèm để ai vào trong mắt.”
“Còn có người nói tiểu thư hoàn toàn điên rồi, không chỉ thiêu chết Sở Nhị phu nhân, còn gϊếŧ luôn cả Sở nhị tiểu thư. Sau đó, mới bị Sở tướng quân đuổi ra khỏi Tướng quân phủ.”
“Tiểu thư, người biết không? Càng giận hơn là, có một số người nói sở dĩ tiểu thư gϊếŧ Sở Lưu Ly, hoàn toàn là vì người ghen ghét vị trí thái tử phi của nàng ta.”
“Tiểu thư nơi nào thèm để ý vị trí thái tử phi kia a?”
Cẩm Nhi vừa nói, vừa gấp rút lau mồ hôi. Nhớ lại sáng nay đi ra ngoài liền nghe những lời đồn đãi này, sắc mặt Cẩm Nhi càng thêm sốt ruột.
“Phải không?” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ nâng mí mắt, đát mắt chợt loé tia trêu chọc rồi biến mất:”Xem ra lão Sở Dịch này cũng có chút công phu a, Cẩm Nhi, đã lâu rồi không đi ra ngoài xem náo nhiệt, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi.”
“Nhưng tiểu thư, người…” Ánh mắt của Cẩm Nhi quét về phía bụng Sở Khuynh Nguyệt.
Đã ba ngày rồi, nàng chưa từng hỏi qua chuyện Sở Khuynh Nguyệt mang thai. Ở trong ý thức của Cẩm Nhi, tiểu thư không thích người khác xen vào việc riêng tư của mình.
Nhưng mà có đủ loại dấu hiệu đã đủ chứng minh, tiểu thư quả thực đã có thai.
Nếu đã có thai, nàng cần phải chăm sóc tiểu thư cho thật tốt. Làm sao có thể để cho tiểu thư đi ra bên ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không biết nên làm sao cho đúng.
Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước:”Ngươi không muốn đi ra ngoài? Ta đây tự đi một mình.”
“Đợi chút, tiểu thư, Cẩm Nhi cũng đi!” Tự biết không thể lay chuyển được Sở Khuynh Nguyệt, Cẩm Nhi chỉ đành phải thuận theo nàng đi ra ngoài.
Kinh đô Phong Lạc, vẫn rất náo nhiệt, chung quanh tấp nập người.
Đã nhiều ngày qua, chuyện để cho người người say sưa bàn tán, cũng không vượt qua nổi chuyện về vị Sở gia đại tiểu thư.
Vị Sở gia đại tiểu thư này lúc đầu là phế vật, đến sau này ở đại điện lại xuất ra hào quang. Hiện tại, lại làm ra chuyện sát mẫu thí muội*(gϊếŧ mẹ gϊếŧ em) đại nghịch bất đạo, cho nên bây giờ trọng tâm đề tài không ai khác cũng chính là nàng.
Ở trên đường lớn, lọt vào trong tai, đều là đề tài liên quan đến Sở Khuynh Nguyệt.
Cẩm Nhi ở phía sau nghe những lời khó nghe này, tức đến độ dậm chân bành bạch:”Bọn họ quá đáng thật, dám đem tiểu thư nói thành như vậy.”