Chương 50: Ngủ ngon (6)

【Này, sao cậu lại cùng trị liệu sư lại nghỉ ngơi thế? Muốn thăng cấp thì cũng phải đi làm việc chứ, nào có ai ngồi mát như mấy người đâu? 】

【Đây mà được gọi là thăng cấp à? Tôi cảm giác như chỉ đang xem triệu hoán sư với trận pháp sư phô diễn kĩ năng của mình vậy. 】

"Họ nói bọn tôi đi nghỉ ngơi mà. Đợt đầu này là bọn họ đánh, đợt tiếp theo là hai người bọn tôi đánh, đây là phân bổ lao động hợp lý nha." Thanh Phong cười và nói: "Tầm đánh của tôi không đủ dài để vừa đứng một chỗ vừa đánh được như họ đâu. Bây giờ tôi sẽ chuyển máy quay đến cảnh chiến đấu đó cho mọi người chiêm ngưỡng hai đại lão của chúng ta nha."

【Thao tác của trận pháp sư thật sự có khả năng gϊếŧ người ở xa vạn dặm một cách chính xác a. 】

【 Nhìn trận pháp sư chơi mà tôi tưởng là đang nhìn thấy thích khách vậy. 】

【Không phải tầm đánh của trận pháp sư rất ngắn à? Sao tôi lại thấy Hành Chỉ Vô Câu vung tay một cái là ra được cả đòn cách xa cả dặm thế?】

“Tốc độ của Hành ca không cao, vốn dĩ điểm mạnh của anh ấy chủ yếu là các đòn pháp thuật công kích.” Thanh Phong giải thích khéo léo: “Thao tác của đại lão vốn rất tốt rồi, nên giữa chừng có ném thêm một quyển trục tốc độ nữa là ok hết.”

【Cái xưng hô Hành ca này ...]

Thanh Phong: "Không được sao? Ta nghĩ xưng hô này rất là khí phách."

【Momo thì sao? 】

Thanh Phong: "Tôi cùng với Quả Tử gọi cậu ấy là đại lão."

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp: ... Nhìn thế nào cũng thấy hai người đều đang đến phó bản này để làm trò...

Thanh Phong ánh mắt rơi vào hai người phối hợp nhịp nhàng cách đó không xa, không khỏi hỏi: "Quả Tử, bọn họ đang làm cái gì vậy?"

"Hôm nay lại bị mất thêm hai mươi lượng vàng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy ..." Hồng Quả Quả ngồi bệt dưới đất tính sổ chi tiêu, "Chờ một chút, để tôi giải quyết xong đống này đã."

【? ? ? Bây giờ mà vẫn còn đi tính mấy cái đó nữa à. 】

[Quả nhiên không nên trông cậy vào bốn người này. 】

【Tôi vì cái gì lại muốn xem cái phát sóng trực tiếp này cơ chứ? ? 】

Thanh Phong lại chuyển sự chú ý sang hai người đang đánh quái kia.

Momo đánh dấu rất nhanh, mỗi con quái vật được đánh dấu đều nhanh chóng bị pháp sư gϊếŧ chết, cho dù anh không nghe thấy sự trao đổi giữa hai người, nhưng có lẽ hai người kia có một sự hiểu ngầm vô cùng ăn ý.

Đột nhiên, có một giọng nói phát ra từ đằng kia.

"Hồng Quả Quả."

Hồng Quả Quả, người đã quyết toán sổ sách xong, ngẩng đầu lên: "Đại lão, có chuyện gì vậy?"

Túc Mạc đánh con dấu cuối cùng lên bảng vẽ, "Có muốn trong nửa giờ thăng cấp lên hai cấp không?"

Hồng Quả Quả: "!" Có loại chuyện tốt như vậy à.

Những người xem khác trong phòng phát sóng: Mấy người có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không vậy! ?