Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tài Chiến Lược

Chương 43: Bọn tôi đang thăng cấp (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhận nó đi." Hành Chỉ Vô Câu giải thích: “Tài khoản khác của tôi có chức nghiệp là thợ rèn. Cái đèn trượng này chỉ là một trong số phế phẩm trong quá trình tinh luyện vũ khí của tôi hồi trước. Nhưng cứ yên tâm đi vì nó còn tốt hơn... cái cần câu của cậu đấy.”

Túc Mạc nhìn lướt qua giá trị vũ khí trên trang bị, "Cảm ơn, tôi sẽ trả lại cho anh ngay sau khi chúng ta rời khỏi sơn động."

Sau khi tiếp nhận ý tốt từ người kia thù cậu mày mò với vũ khí mới của mình một lúc. Nói là phế phẩm nhưng tất cả các chỉ số của món vũ khí này so với cái bút phán quan kia lại không chênh lệch nhau mấy, đừng nói đến chuyện tấn công, món hàng này thậm chí cầm tay thoải mái hơn cần câu nhiều.

"Vừa rồi là cái gì thế? Bỗng nhiên sáng bừng như vậy làm tôi suýt chút nữa tưởng mình bị mù thật đấy." Thanh Phong thở dài thườn thượt, phủi bụi sau lưng rồi đứng dậy. Mới vừa đi về phía trước vài bước, những ngọn gió mạnh lại xuất hiện bất thình lình, từng đám một còn khuyến mãi thêm cho cả một cơn lốc xoáy sương mù quái đản nữa. Cái tổ hợp này đúng nghĩa âm lãnh nhưng băng, khiến người ta không rét mà run.

Thanh Phong vội vàng lùi lại vài bước, loạng choạng đứng yên một chỗ: "Những con quái này sao mà..."

Lần trước cũng có một số người thay phiên nhau thử đánh vào trong vài đợt ở mấy chỗ tương tự như thế này, lúc đầu cũng coi như là còn trụ được, nhưng càng vào trong càng nhiều quái vật kéo đến.

Hơn nữa, những con quái vật này vô cùng kỳ quái. Chỉ vừa mới gϊếŧ xong thì chúng lại được làm mới trong khoảng mười giây kế tiếp, không có cách nào để gϊếŧ goàn toàn chúng cả.

Hồng Quả Quả xem xét tình hình xong quay lại nói: "Lũ quái này không bình thường đâu, càng đông càng mạnh, hơn nữa cũng không chết được, chúng ta ở lại càng lâu thì sát thương nhận về càng lớn."

Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía đường đi hắc ám kia: "Phạm vi kỹ năng của tôi lại quá ngắn. Thôi thì kệ vậy, mấy người để tôi thử xem."

Hồng Quả Quả ngay lập tức thả ra thực vật trị liệu, "Nào nào, cứ yên tâm mà thử đi, có tôi đây rồi thì không thành vấn đề đâu."

Kết quả là cả hai vừa tiến lên đánh được bảy tám giây thì ngập ngụa trong máu mà loạng choạng chạy trở về, hoảng sợ ngã xuống đất.

Lũ quái vật này hoàn toàn không hợp lý tí nào, chúng cứ lao lên điên cuồng cứ như không sợ chết vậy, không thể nào gϊếŧ chết dứt điểm được.

“Ở đây tạm thời an toàn, chúng ta cứ nghĩ cách trước đi.” Hồng Quả Quả: “Máu quái vật quá dày, sát thương kỹ năng cũng quá cao. Bốn người chúng ta không thể chống lại chúng đâu. Lũ quái đó cứ như ở một đẳng cấp khác vậy."

“Như này thì làm sao mà đánh?!” Thanh Phong có chút sợ hãi: “Chỉ mới nhiệm vụ chi nhánh của Túng Thiên Khải mà đã khó như vậy sao? Thà lập một tổ 20 người vào đánh còn nhìn ra được chút ít khả năng nào đó chứ… Tôi không làm được, kiếm sĩ vật lý không đấu nổi đâu. "

Hành Chỉ Vô Câu không nói chuyện, nhưng vẫn thả quyển trục chiếu sáng ra để thăm dò lũ quái vật ở phía xa. Không chỉ là người, bất cứ thứ gì vượt qua ranh giới đều sẽ bị chúng cho là kẻ địch và công kích mãnh liệt, rõ ràng là không thể phép sử dụng đạo cụ để thông quan.

Trong khi đang trầm ngâm suy nghĩ, anh nhìn thấy triệu hoán sư Momo ở phía bên kia đang giải phóng và cho các linh thú đi lang thang xung quanh.

Cách đó không xa, hai con triệu hoán thú Cô Lang và Bạch Hổ đang nhốn nháo toán loạn trên đường, làm náo động lũ quái vật đang chặn đường trước mặt.

Triệu hoán sư đứng dựa vào tường đá, cây đèn trượng trong tay cứ đung đưa vô cùng thoải mái, trên mặt không nhìn ra bất cứ sự biến hóa nào.

Giống như một khán giả chỉ đang theo dõi cuộc xung đột từ xa, lạnh nhạt và cô độc.

“Cậu không lo lắng tí nào.” Hành Chỉ Vô Câu đột nhiên nói.

Túc Mạc nghiêng người nhìn anh khi nghe thấy lời nói của người kia, tựa hồ như đang rất nghi hoặc.

Một lúc sau, cậu mới chủ động đáp: "Bản đồ Thiên Hoàn ở cấp 40 sẽ có đường ranh giới hạn. Mặc dù người chơi có thể tự do ra vào khu vực Tân Thủ, nhưng vì có rất nhiều quy tắc hạn chế nên có ít người có thể ở lại đó được."

Hành Chỉ Vô Câu vẫn nhìn cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »