Chương 28: Đại ca à, tôi sẽ chết thật đấy (1)

Kiếm sĩ và đạo sĩ nhanh chóng rời đi vì họ muốn thăng cấp, và chỉ còn lại Túc Mạc và Hồng Quả Quả đứng ở trước cổng môn phái.

Túc Mạc vẫn đang xem xét điều kiện mở khóa của các kỹ năng dành cho triệu hoán sư khác, và Hồng Quả Quả bên cạnh không thể chịu được sự im lặng kéo dài này nữa, "5 gói?"

Túc Mạc vẫn lờ đi.

Hồng Quả Quả: "6 gói?"

Túc Mạc không nói.

Hồng Quả Quả nghiến răng: "7 gói?"

Túc Mạc quay đầu nhìn hắn.

Hồng Quả Quả muốn khóc không ra nước mắt: "8 gói 8 gói, thực sự không thể có nhiều hơn được nữa đâu".

Túc Mạc bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được."

Hồng Quả Quả đang rất đau lòng, cả cái khu tân thủ này làm gì có một dịch vụ vệ sĩ như thế này, huống hồ là tìm một vệ sĩ là một con thỏ điều khiển bởi triệu hoán sư còn kỳ lạ hơn. Nếu có thể, hắn nhất định sẽ quay lại khoảng thời gian hai tiếng trước để đánh chết bản thân mình. Rõ ràng người này là cao thủ, không dễ chọc vào mà. "Con thỏ của cậu không thể ăn hết 8 gói thức ăn một ngày mà, tại sao cậu không thử thay thế bằng một số nguyên liệu hay vật phẩm thử xem? "

Mấy cái nguyên liệu này được định giá rõ ràng là 80 vàng, và hắn vẫn có thể cứu vãn một chút bằng cách thay thế chúng.

Túc Mạc quay đầu lại liếc hắn bằng một ánh mắt kỳ quái, "Nó có thể ăn được 8 gói, đúng không?"

Linh Tâm Thỏ nghiêng đầu và nhảy lên trước mặt hắn với vẻ mặt vô tội.

Hồng Quả Quả: "..."

Đúng là không thể nói lý với người này!

Túc Mạc hoàn thành thu thập kỹ năng, thu dọn ba lô, nhìn hắn hỏi: "Sao còn chưa đi?"

Hồng Quả Quả: "Tôi đang đợi cậu, cậu không đi thì làm sao tôi đi."

“Ồ.” Túc Mạc liếc mắt nhìn thời gian, “Nhưng bây giờ tôi off rồi, mai gặp lại.”

Hồng Quả Quả: "???? Chờ đã!"

Hắn chưa kịp nói xong thì người trước mặt đã tan thành mây khói bay đi mất hút, không cho hắn một chút cơ hội giữ lại.

Mới có 12 giờ thôi! Hắn còn chưa nói buồn ngủ, không phải mấy người trẻ như cậu ta nên vui vẻ đến 3 giờ sao! -

***

Túc Mạc không nghĩ nhiều như vậy, đi ngủ lúc 12 giờ đã coi như là thức khuya đối với cậu rồi.

Ngay sau khi anh ngắt kết nối, cậu thấy Nhạc Nhạc đang đứng trước mặt mình, với một loạt nét mặt giận dữ trên màn hình điện tử, cánh tay robot đã ở trên trình tải của cậu, và có vẻ như đã sẵn sàng để buộc cậu ngắt kết nối khỏi trò chơi.

“Chơi hơi quá rồi.” Túc Mạc thành thật xin lỗi.

Nhạc Nhạc tức giận nói: "Túc Mạc, hôm nay cậu đã chơi tới 7 tiếng đồng hồ rồi !!"

Túc Mạc đã hứa là không có lần sau, nhưng cậu đã nghĩ đến chuyện lên kế hoạch bí mật điều chỉnh hệ thống báo động của Nhạc Nhạc lùi lại hai giờ. Đó là lần đầu tiên chơi game muộn như vậy, Túc Mạc nằm ở trên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Cảm giác chạy trong thế giới ba chiều vừa rồi dường như còn lưu lại trong tâm trí cậu, gió thổi tới, chân tay nhẹ bẫng, đây chính là cơ thể mà cậu hằng mơ ước.

Có thể chạy không ngừng, chuyển động một cách thoải mái.

Lớp học thể dục luôn là khóa học chính khóa ở các trường dạy học. Học sinh có thể chất tuyệt vời có thể được huấn luyện thể chất đặc biệt, nhưng đối với Túc Mạc thì cậu thậm chí còn không biết đến nó. Chỉ riêng sân tập luyện thể lực cơ bản là đã không liên quan gì đến cậu rồi.

Lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng có một khoảng cách giữa cậu và các bạn cùng trang lứa. Tất cả những người trẻ tuổi đang thảo luận về trò chơi mới và mô hình ảo mới. Chúng tự do mô tả một thế giới Tinh Võng tuyệt vời, nơi có đủ loại máy ảo, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh giữa các vì sao. ... Ngày hôm đó khi cậu tan học, những người đồng đội chiến hữu của cha cậu đã ôm cậu trong vòng tay và an ủi bằng một giọng điệu uyển chuyển, hứa sẽ mua cho cậu một quang não thú vị hơn, nhưng không bao giờ hứa sẽ mua cho cậu một trình tải ảo. Cả cậu và họ đều hiểu rõ, và phải chấp nhận cái hiện thực buồn bã đó.

Trình tải ảo dành cho người, đối với người khác, là một cái kho báu với bảo vật phong phú, nhưng đối với cậu, đó là cánh cửa tử thần mở ra và lấy đi mạng sống của cậu. Khi còn nhỏ thì cậu không hiểu chuyện. Cậu luôn phàn nàn và bất bình nhưng những người lớn tuổi không bị ảnh hưởng một chút nào, cũng chỉ cười trừ cưng chiều cậu mà cố gắng chuẩn bị những thứ mới để giải tỏa sự buồn chán. Lớn dần, cậu biết bản thân là một đứa mồ côi cha mẹ, thân thể bệnh tật, cậu đã nhận thức rõ mình không nên làm phiền những người khác nữa, vì vậy cậu không nói mình mong muốn gì thêm nữa.

Khi bạn bè có thể chơi trên Tinh Võng rất vui vẻ thì Túc Mạc chỉ có thể ngồi trong lớp và chơi các trò chơi trí tuệ nhẹ nhàng mà cậu đã quá quen thuộc từ lâu.

Sau đó, khi lớn hơn, sở thích của cậu chuyển từ các trò chơi trí óc sang biển sách rộng lớn.

Deng——

Tin nhắn mới xuất hiện, quang não đột nhiên sáng ngời kéo lại suy nghĩ trong bóng tối của Túc Mạc.

Cậu mang nó lên và phát hiện tin nhắn đến từ Chu sư huynh học cùng hệ với mình.