Chương 11: Thỏ trưởng thành (2)

Cậu thản nhiên nói: “Đừng lo, tôi có việc phải làm.”

Nói xong, cậu bắt đầu dựng quầy hàng trước mặt Thanh Phong.

Thanh Phong: "?"

Thiết lập gian hàng cũng là một hệ thống do Thiên Hoàn xây dựng, được chia thành gian hàng trực tuyến và gian hàng ngoại tuyến, và không có thêm phí xử lý nào khác. Túc Mạc chỉ phát hiện ra thứ này khi anh ấy đang nghiên cứu hệ thống giao dịch trước đó, và nó tình cờ hữu ích.

Hồ có phong cảnh đẹp, và hầu như tất cả những người làm nhiệm vụ và tìm kiếm giai thoại đều tập trung đông đúc bên hồ.

Gian hàng thấp là trải một tấm vải trên mặt đất và đi kèm với một chiếc ghế đẩu nhỏ. Ngay sau khi quầy hàng mở cửa, Thanh Phong đã nhìn kỹ hơn và thấy rằng trên quầy hàng có 30 tiểu linh ngư cùng loài, mỗi con có giá 1 vàng và 50 bạc.

【? 】

【Tăng giá? ]

[Không trả 60 bạc một giờ trước sao? ]

[Chờ đã? ? ? ? Anh ta lấy đâu ra nhiều cá như vậy, ba mươi con? ? ? 】

Thanh Phong không hiểu: "Đại ca, huynh lấy đâu ra nhiều cá như vậy"

" Bắt được. " Túc Mạc vẫn còn đang vận hành hệ thống gian hàng,

" Gì cơ? Tôi không nghe lầm đấy chứ?"

[Vận may thần tiên gì thế này!?]

[Tuyệt đối có hơn 30 con cá, câu được dễ dàng như vậy sao?

[???]

Thanh Phong ngốc mất một lúc, nhìn nhiều cá như vậy, liền để ý giá: " Tôi vừa mới trả có 60 bạc ... "

Túc Mạc nhướng mày khi nghe thấy lời nói:" Cậu muốn bù lại tiền à? "

Thanh Phong: "... Ý tôi không phải vậy."

"Đó chỉ là một hoạt động thử nghiệm, bây giờ mới chính thức mở cửa." Túc Mạc ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ và hỏi lại: "Có đủ nguyên liệu để đáp ứng nhiệm vụ không? Nếu không thì có thể mua thêm. "

Thanh Phong:" Không ... không cần. "

Túc Mạc có chút ngậm ngùi:" Như vậy cũng được. "

Anh ấy đánh dấu vào hoạt động ngoại tuyến," Vậy thì cậu chơi trước đi, tôi ngoại tuyến một lúc. " "

Thanh Phong thấy vậy còn chưa kịp í ới gì nữa, liền thấy người trước mặt hóa thành một làn khói trắng rời đi, chỉ còn lại một gian hàng bán cá.

Hắn sững sờ hỏi phòng phát sóng trực tiếp:" Đại ca hiện tại đi tìm nhiệm vụ khác à? "

[Ngồi bán cá cũng mệt vl ra, nếu có thời gian thì nên làm nhiều nhiệm vụ hơn.]

[1 vàng và 50 bạc, nhìn giống như dân cướp tiền vậy.]

[... Thực ra thì nó có vẻ không đắt lắm.]

Quầy hàng là cực kỳ đơn giản, ngoại trừ hai chữ "Bán Tiểu Linh Đồng". Không có trang trí nào khác,

Thanh Phong vẫn đứng trước gian hàng một lúc, những người chơi đang làm nhiệm vụ cũng tìm thấy gian hàng nhỏ này và đi qua xem.

"Quầy hàng này đang làm gì vậy? Bán cá? "

" Chết tiệt, là tiểu linh ngư đấy!"

"Ngọa tào, tôi không muốn xếp hàng nữa, tôi mua trước đây."

"Tôi cũng mua 1 cái."

"Để lại cho tôi 1 con với."

Thanh Phong đang đứng phía trước của gian hàng, và có rất nhiều người đến, chỉ có thể lùi lại vài bước và sững sờ nhìn những người chơi khác đang mua cá.

[Thành thật mà nói, nó khá rẻ ...]

[Giữa việc câu cá trong ít nhất 2 giờ và hơn 1 vàng có thể giải quyết nhiệm vụ này thì ai cũng biết nên chọn cái nào.]

***

Túc Mạc ngoại tuyến và không chơi trò chơi nữa. Để làm nhiệm vụ mới trong hai ngày qua, cậu đã dành lúc mỗi ngày ít nhất 5 giờ chơi game. Chuông báo thức của Nhạc Nhạc vang lên mấy lần, cuối cùng cậu cũng tự mình ấn vào tắt nó đi,

Sau khi nhận được cuộc gọi từ tổ trưởng Lưu của trường, cậu dừng một chút: “Viện nghiên cứu số 1 của Thủ đô? "

Trong phòng khách có tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, Nhạc Nhạc bước ra khỏi bếp với một cái đĩa, vừa đi vừa nói: "Chủ nhân, đã đến giờ ăn tối rồi."

Trong nhà không còn ai nữa. Tiếng robot Nhạc Nhạc rè rè là âm thanh duy nhất trong phòng khách

Túc Mạc nghe đề nghị bên kia điện thoại im lặng liếc nhìn khung ảnh treo trên tường, “Viện trưởng Lưu, cảm ơn tấm lòng hảo tâm của bác."

Viện trưởng Lưu nghe xong, vội vàng nói: "Viện nghiên cứu số 1 rất tốt, gần đây bọn họ đang nghiên cứu dự án mới, cơ hội học hỏi rất hiếm, em thật sự không cân nhắc sao?" "

"Dạ không ạ". Túc Mạc cười nói: "Em có việc riêng phải làm trong kỳ nghỉ. Nhưng đây là một cơ hội hiếm có để học hỏi. Thôi thì em cũng có thể đề cử Chu sư huynh qua đi. "

Viện trưởng Lưu cảm thấy có chút tiếc nuối. Sau khi nói chuyện với Túc Mạc vài câu, ông vẫn còn đang bận việc của mình, khuyên Túc Mạc suy nghĩ lại chút rồi tắt máy.

Sau khi cúp điện thoại, Túc Mạc đột nhiên cảm thấy kiệt sức.

" Đến giờ ăn rồi. " Nhạc Nhạc đặt khay xuống: "Hôm nay không phải dung dịch dinh dưỡng, là rau xanh xào thịt bò, canh bắp cải ... và ly cà phê cuối cùng trong tuần này."

Túc Mạc đợi một hồi, lật người ngồi dậy, nói: “Được rồi."

Nhạc Nhạc bắt đầu bày ra, "Mau ăn đi, sau khi ăn xong cần phải uống thuốc."

Người máy nhỏ vừa nói chuyện vừa mở ngăn kéo nhỏ phía dưới phòng khách, trong đó có các loại thuốc.

Ly cà phê mới đó mà đã hết gần nửa. Nhạc Nhạc nhìn thấy chỉ biết thở dài, sau đó chính xác rót những viên thuốc từ trong lọ thuốc ra, "Túc Mạc, sau khi ăn phải uống thuốc. Chỉ có uống thuốc thì mới có thể khỏe mạnh được"

Túc Mạc trông không có vẻ gì là bận tâm, tự nhiên lái sang chuyện khác, "Viện trưởng Lưu hôm nay hỏi tôi rằng tôi có muốn học ở Viện Nghiên cứu Thủ đô không. Tôi đã từng muốn đi, nhưng bây giờ tôi không muốn. Thí nghiệm mà không được làm bất cứ gì cả. Sử dụng máy tính rất nhàm chán và nhiều khó khăn, và việc đẩy công thức trong một thời gian dài cũng rất nhàm chán. ... "

Nhạc Nhạc nói lại:" Túc Mạc! Bạn không được phép uống cà phê trước khi ăn"

"Tôi biết. " Túc Mạc nhấp một ngụm cà phê, "Nhạc Nhạc, hôm nay cậu không cho thêm đường."

Nhạc Nhạc vặn lại: "Tôi đã thêm 1 viên rồi."

Túc Mạc lại nhấp thêm hai ngụm: "Vậy tôi sẽ thử lại lần nữa."

Nhạc Nhạc: "!!! Túc Mạc! Anh lại nói dối tôi! Anh không thể uống cà phê trước khi ăn.!!!"