Đến ngày thứ năm, tình hình đã xấu đi rất rõ.
Quý Dạng có thể thấy lúc trước nhóm chat còn rất an tĩnh hài hòa, hiện tại lại đều là chủ nhà đang phàn nàn, chân chạy vặt* không ngờ lại tăng giá đến năm trăm một đơn, quá hố người rồi.
*Những người được thuê làm mấy việc lặt vặt như nấu ăn, làm việc nhà, mua đồ,…Nhưng may là bây giờ vẫn còn người nhận đơn.
Phần lớn hàng hóa đều mua được, nhưng rau củ quả các thứ đã bắt đầu trong tình trạng khẩn cấp.
Bởi vì tuyết lớn chặn đường, xe vận chuyển không thể nhanh chóng chạy qua. Cho dù người bán hàng đặt yêu cầu, tiền cũng đã gửi, nhưng xe vẫn cứ dừng ở trên đường, bị kẹt lại đến mức không động đậy được.
Nhà 1501 đối diện đã gọi giao đồ về hai lần, đều là gọi lúc ban ngày. Vì Quý Dạng tập luyện trong phòng khách nên tình cờ nghe thấy một chút.
Không biết nên nói hay không, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt cũng có chút không tiện lắm, động tĩnh bên ngoài tương đối khó phát giác.
Nhưng thật tốt là có Hy Hy tai thính. Mỗi lần nghe thấy tiếng động nó đều sẽ chạy tới bên cửa, hai mắt chăm chú nhìn, phát hiện người bên ngoài không phải hướng về phía bên này thì lại vui vẻ chạy về, ngồi bên cạnh Quý Dạng xem cô tập luyện.
Lúc cô đang làm động tác giãn cơ, Hy Hy cũng học theo cô bò rạp xuống đất.
Đáng yêu chết mất!
...
Và do vậy vào ngày thứ bảy Quý Dạng cũng đặt mua tượng trưng về nhà vài thứ.
Khi mở app ra, cô thấy những món hàng lung linh đẹp mắt những ngày qua đến bây giờ đã hoàn toàn được bán hết. Nhìn một lượt, còn kem là thứ hàng tồn kho nhiều nhất.
Quý Dạng lập tức đặt mua một lượng kem, lại mua thêm ít sữa chua, khoai tây chiên cùng thực phẩm chiên phồng. Lúc này tổng phí hàng hóa đã gần ba ngàn.
Lúc cô bấm thanh toán, túi tiền đã bay mất ba ngàn ba trăm tệ.
Giá cả tăng rất nhanh.
Đã chi tiền, cửa hàng cũng nhanh chóng nhận đơn, còn giao hàng thì chậm một chút, nhưng sau khi đợi vài phút thì vẫn có người nhận.
Thời điểm này tuyết đã ngập đến đùi. Tuy rằng do trời lạnh nên tuyết không tan, người cũng sẽ không vì trơn trượt mà đứng không vững, nhưng việc đi lại vẫn rất khó khăn. Vì thế thời gian giao hàng thường phải đến cả tiếng đồng hồ.
Đây còn là siêu thị lớn gần khu chung cư, cách có một cây số.
Nhân viên giao hàng thật đáng kinh ngạc, hơn bốn mươi phút đã giao đến nơi. Lúc Quý Dạng ra ngoài nhận đồ còn có thể thấy rõ anh ta đang lạnh cóng, mũi má đỏ bừng, trên vai còn tích tụ một lớp tuyết.
Cô im lặng, lại có lòng tốt nói một câu: "Trận tuyết này chỉ sợ là sẽ lâu không dừng, đại ca, nhà anh đã mua đủ thức ăn chưa?"
Anh trai giao hàng giật mình, ngay sau đó nhếch miệng cười: "Cảm tạ đã nhắc nhở. Còn chưa nữa, làm xong thêm vài đơn, tôi sẽ mua chút đồ về nhà."
Quý Dạng nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì cả, đóng cửa lại. Sau đó cô bỏ cái túi trên tay vào trong không gian, dùng ý thức đặt đồ bên trong vào kệ để hàng tương ứng.
Sau đó vài ngày, Quý Dạng lại tiếp tục đặt hàng lần nữa.
Không có ai nhận đơn.
Trong nhóm chat các chủ nhà đương nhiên là những người đầu tiên nhận ra việc này, từng người đều ở trong nhóm càu nhàu oán trách.
Lúc này một người nói: [Tôi quen một người anh em có xe trượt tuyết có thể giúp đỡ mua hàng, một đơn đưa thù lao một triệu]
Chủ nhà: [Đm? Đắt như vậy?]
[Thừa nước đυ.c thả câu đấy à!]
[Bệnh thần kinh, thật sự cho rằng bão tuyết sẽ kéo dài đến vài tháng à? Tôi không tin trong nhà mấy người đều trống không có hàng, không cần thiết phải coi tiền như rác thế]
[Nói đúng đấy, dù sao thì tôi cũng không mua, lúc trước ăn tết tích trữ đồ ăn nhiều năm như vậy, thế nào cũng sẽ chống đỡ được hai ba tháng. Dựa theo năng suất của đất nước chúng ta, nhiều nhất là một tháng, bão tuyết cũng sẽ qua thôi]
[Mấy người có xem dự báo thời tiết không đấy? Bão tuyết thời tiết cực đoan liên tục, Cục khí tượng cũng không nói bão tuyết sẽ kết thúc trong thời gian ngắn, có thể tích hàng thì vẫn tích chứ. Luyến tiếc không nỡ tiêu tiền thì tự bản thân mình đi. Tôi cũng là tự đi mua, có hơi lạnh chút, nhưng còn may vẫn có thể đi đường. Cơ mà hàng hóa trong siêu thị xác thật không nhiều...]
Đương nhiên cũng có người dễ dàng tiếp thu. Đắt thì hơi đắt một chút, nhưng người giàu có rất nhiều, do đó lập tức đồng ý, còn không quên nói giúp trong nhóm: [Đừng nói khó nghe vậy, xem tình huống này đi, giao hàng Sửu Đoàn không nhận đơn nữa, tình huống khẳng định rất tệ. Người nguyện ý làm chân chạy vặt thì chắc chắn sẽ thu phí đắt hơn một chút]
[Đúng đấy, không muốn tiêu tiền thì tự mình đi đi, nhưng mà lạnh như vậy, phải tốn hai ngàn thì hai ngàn thôi]
Quý Dạng nghĩ nghĩ một chút, cũng nhắn vào nhóm: [Có đạo lý, có thể mang nước hay không? Tôi sợ ngừng nước sẽ không có nước dùng. Còn có ngừng cấp điện với hết ga thì phải làm sao giờ? Xe trượt tuyết có thể mang bình ga với bếp ga không?]
Người trong nhóm: [...]
[Cuối cùng cũng gặp được người cảm giác còn có nguy cơ hơn cả tôi rồi]
[Chết cười, tôi sớm đã mua hết, với loại thiên tai bão tuyết cả trăm năm mới gặp này, nhất định phải làm chuẩn bị đầy đủ *hình ảnh*]
Quý Dạng: ...
Cô đỡ trán. Thật không dễ dàng có ý tốt nhắc nhở một câu, kết quả lại làm người này tự mình nhấn nút tự hủy.
Trong hình ảnh được gửi thấy rõ ràng bình ga và bếp ga, cùng với vật tư xếp thành đống.
Cũng... lợi hại.
Chỉ có thể mong rằng người trong nhóm này ít, với lại hiện tại cũng chưa đến thời điểm trật tự hỗn loạn, nếu không thì người này cũng xong rồi.
Ai có thể nghĩ tới thiên tai lần này, không những tiếp diễn trong một thời gian dài, mà còn trực tiếp kéo dài đến hơn một năm đâu?!
Trong nhóm lúc đó cũng không nghĩ nhiều, ngược lại tỏ ra rất đỗi hâm mộ: [Đại ca đây là đi trước người khác một bước rồi, anh đã suy xét cả một trăm bước đúng không]
[Đỉnh!]
[Chép bài tập chép bài tập...]
Một người hai người tích trữ hàng hóa, rất nhanh đã kéo theo một đám người cũng đi tích trữ hàng hóa. Cho dù là theo bản năng cảm thấy có mối nguy cơ, vẫn là do người xung quanh mang đến cảm giác lo âu về vấn đề vật tư, làm cho việc tích hàng so với trong tưởng tượng càng thêm mãnh liệt.
Rất nhanh sau đó trong nhóm nhanh chóng yên tĩnh, đoán là từng người đều tìm người có thể mang hàng hóa về trò chuyện riêng. Dù gì thì thời điểm đến lượt Quý Dạng, đối phương đã trực tiếp trả lời: [Lượng người đặt đơn đã đầy, đơn của cô có thể xếp sang ngày mai. Xin hỏi cô có muốn thêm một ngàn tiền đặt cọc ưu tiên sắp xếp đơn hàng ngày mai không ạ?]
Quý Dạng: ?
Cô ban đầu tính tỏ vẻ một chút, nhưng nếu như đã muộn, vậy quên đi.
Trong chung cư có những người khác mua là đủ rồi.
Tuy nhiên cũng có khả năng không thể kéo dài thời gian nguy cơ tới của bọn họ bao nhiêu.
Thời tiết cực lạnh tới, hạn sử dụng của thức ăn kéo dài rất lâu. Hơn nữa nước Hạ có thói quen tích trữ lương thực, thường thường khi quốc gia phát hiện điều bất ổn, sau khi thu gom phần lớn kho thóc, căn bản là có thể duy trì miệng ăn 1,5 tỷ người trên toàn quốc đến ba năm.
Mà cái này chỉ là tình huống lý tưởng nhất.
Có người tích trữ rất nhiều, cũng có người không có lương thực vừa ý thức được phải tích trữ.
Lúc này phải làm sao?
Cũng không thể để bản thân chết đói chứ hả?
Bản năng muốn sống sót lộ ra, pháp luật và đạo đức không thể ràng buộc được hành vi nữa. Đốt nhà cướp của gϊếŧ người, vì thức ăn, cái gì cũng có thể làm ra.
Người bị cướp đi cướp lại của người khác.
Náo qua náo lại, lương thực có khả năng bị lãng phí hết, còn có thể bị một số nhất định là người đủ tàn nhẫn cất giữ. Nên chết đói thì vẫn là chết đói.
Cộng thêm nhiệt độ âm 40 - 50 độ. Lúc đó trong thành phố, người thiếu nhiên liệu thì lạnh chết, hoặc là vì ngộ độc khí CO₂ cũng chết, số người trực tiếp giảm mạnh.
Cụ thể nhiều ít ra sao, Quý Dạng không biết. Bởi vì thời điểm đó đã không còn mạng lưới liên lạc toàn quốc nữa. Cô chỉ biết bản thân ở trong căn cứ này, chí ít nửa người cũng không ít đi.
-----
Trong nhóm vì có người nguyện ý chạy vặt, yên lặng hai ngày.
Hai ngày này, mọi người đều thảo luận về việc làm sao để ống dẫn nước không bị đóng băng; còn nói về tiền khí ga của bản thân sớm đã đến mười ngàn tệ, cũng không biết có đủ dùng không; thật sự việc sưởi ấm quá đắt tiền.
Đến ngày thứ ba, có người ở trong nhóm chửi người nào đó thừa dịp quốc gia lâm vào nguy nan mà kiếm lợi, lúc này mà lại phát khùng tăng giá. Lúc trước còn là một ngàn một đơn, hiện tại trực tiếp báo giá lên đến ba ngàn một đơn, trọng lượng còn không thể vượt quá một trăm cân.
Những người khác cũng nhao nhao tới tấp phụ họa, bọn họ không nghèo, nhưng cũng không thể tiêu tiền như nước tùy tiện để người khác chặt chém.
Người từ lúc bắt đầu nói có xe trượt tuyết lập tức nhảy ra: [Thấy không thanh toán được thì tự mình đi đi. Thật sự cho rằng hiện tại thứ gì cũng có thể mua à? Tôi có xe cũng phải chạy rất xa để mua thứ đồ mà mấy người muốn. Hiện tại khắp nơi vật tư khan hiếm, một gói mì cũng lên tới hơn một trăm cũng không nhất định có thể mua về được!]
Nhưng không ai quan tâm.
Trong lòng cảm thấy bị hố nên có oán giận, làm gì có ai bằng lòng để ý loại kỹ thuật tẩy trắng này?
Quý Dạng chỉ seen, nghĩ quả nhiên là có mờ ám. Chủ nhân chiếc xe trượt tuyết ở trong nhóm dịch vụ quản lý, cô nhìn nickname, là tòa số 12 sát vách.
Tỷ lệ vào ở trong khu chung cư này không cao, lại chẳng phải là siêu cao cấp, do đó căn bản đều là bốn tòa chung một nhóm chat, mỗi nhóm có lẽ khoảng một trăm người.
Quý Dạng đang ở tòa số 9, chung một nhóm chat với ba tòa số 10, số 11 và số 12.
Người này rất biết cách kiếm tiền, có lẽ là có dự cảm một chút với mối nguy cơ. Đáng tiếc hiện giờ đầu tắt mặt tối kiếm tiền trong thiên tai nhưng rồi công sức đều sẽ biến thành bong bóng. Còn có khả năng vì có xe trượt tuyết, trong tương lai sẽ dễ trở thành con mồi bị cướp bóc nhất.
...
Cùng buổi chiều hôm đó, quốc gia đăng thông báo khẩn cấp, nghiêm cấm các tình huống tăng giá vật phẩm, chân chạy vặt lên giá cao.
Đương nhiên lúc trước đã nói qua, không có người để ý, có thể kiếm tiền thì vẫn cứ kiếm.
Nhưng thông tri lần này đi kèm với một đợt người bị đặt sau song sắt.
Điều này làm không ít người khϊếp sợ.
Trên mạng có người sảng khoái không thôi, có kẻ tưởng rằng có thể trục lợi thì xui xẻo rồi, lại cũng có người thấy tiếc nuối. Trời lạnh như vậy, bọn họ thật sự không muốn tự dùng hai chân chạy tới các siêu thị xung quanh, có chân chạy vặt thì rất tốt đó.
Hai bên tranh chấp không ngừng trên mạng, nổ ra vô số topic hấp dẫn.
Mà trong nhóm quản lý nhà, một người chủ hộ chuyển tiếp một tin nhắn, thêm một cái icon mặt cười.
Tiếp đó cũng có vài người trả lời bằng mặt cười.
Chủ xe trượt tuyết tòa số 20 không ló mặt, vô cùng yên tĩnh.
Sau đó... tối hôm ấy, gió thì không lớn, còn tuyết lại lần nữa rơi dày hơn, đến nỗi mà bông tuyết trong suốt long lanh lúc trước, lúc này biến thành vừa dày vừa nặng, khi rơi là từng cục từng cục tuyết góp lại cùng rơi.
Trong màn đêm lại trông đặc biệt đẹp mắt, giống như mưa hoa màu trắng từ trên trời rơi xuống.
Nhưng lại là một lần đả kích trầm trọng với thế giới loài người.
Đồng thời trong khi đó, cảnh báo thời tiết cực đoan lại lần nữa xuất hiện, nhắc nhở tất cả mọi người, trong thời gian ngắn thời tiết có khả năng sẽ không thay đổi, mọi người bình tĩnh tích trữ hàng hóa.
Họa vô đơn chí, bất hạnh thông thường là tới liền một lượt, ống dẫn nước chịu khó kiên trì hơn mười ngày, hôm nay cũng phải đóng băng.
Điều này làm thế trận của những chủ nhà hỗn loạn, ở trong nhóm thám thính dò la tin tức mối quan hệ của nhau. Nhưng hoặc là không biết, không rõ ràng, hoặc là... cảm giác có chút vi diệu không tốt lắm.
Cuối cùng có người gõ chữ: [Nếu không thì chúng ta tự mình đi?]
Lời này vừa nói ra, lập tức có người tích cực hưởng ứng: [Siêu thị cách một cây số, mệt nhọc một chút, tự bản thân đi thì có thể mua được càng nhiều]
[Đúng đấy, nhà tôi có tấm thảm ma thuật, hàng hóa có thể để lên trên thảm, cứ kéo đi trên tuyết sẽ không mệt người]
[Tôi cũng đi tôi cũng đi, một lượt luôn]
[...]