Chương 3

Chỉ là Quý Dạng không còn là Quý Dạng của đời trước nữa.

Ngẩn ngơ hoài niệm như vậy một hồi, cô bình tĩnh lại, lựa chọn trả lời những người quan hệ tốt dựa vào ký ức đời trước, từ chối hết những lời mời đi chơi. Hiện tại cô không hề muốn lãng phí một chút thời gian nào cả.

Đều tại ước muốn của lòng tham không đáy, nếu như cô có khả năng dịch chuyển tức thời thì tốt.

Buổi sáng cô tới Thành Đông mua đồ, buổi chiều lại tới Thành Tây mua đồ, ngày mai lại sang một thành phố khác tiếp tục mua đồ.

Vì không phải lúc nào cũng tìm được một chỗ tốt.

Tiếc thay cô không có khả năng siêu nhân này, chỉ có thể lãng phí nhiều chút thời gian ở trên đường đi.

Lời từ chối của cô làm vài người bạn có chút không vui, Quý Dạng đã rất lâu rồi không cùng bọn họ hẹn hò.

Đối với việc này cô chỉ có thể tỏ ra lấy làm tiếc.

Lúc đó lại có một tin nhắn xuất hiện: [Cậu thật sự không đi? Cô em kế đó của cậu gần đây mượn danh nghĩa bố cậu, ăn chơi xả láng thoải mái rồi. Hiện tại mọi người đều không biết thiên kim tiểu thư thật sự là ai đâu đấy.]

Người nhắn tin cho Quý Dạng là Tiểu Triệu Tinh.

Quan hệ giữa hai người không tồi, mà quan hệ bố mẹ cô ấy cũng không tốt giống nhà cô. Nhưng bố mẹ Triệu Tinh không ly hôn, ngoài mặt thì vẫn tỏ ra hài hòa. Cơ mà như vậy thì có thể tốt đến đâu chứ, do đó cô ấy đặc biệt ghét kẻ tiểu tam.

Lúc bố mẹ Quý Dạng ly hôn, nguyên nhân châm ngòi cho việc này là bố cô có con gái riêng.

Quý Dạng từ nhỏ đã chán ghét cô em gái cùng cha khác mẹ này, cho rằng cô ta cùng mẹ đã phá hoại gia đình mình, vẫn luôn đối nghịch với cô ta. Cho dù mỗi lần đều sẽ bị bố phê bình, cô vẫn cứ không thay đổi.

Chỉ có một lần về sau bão tuyết quá kinh khủng, khi cô phải chạy trốn tới chỗ ông Quý, vì để tiếp tục sống, lần đầu tiên cúi đầu trước cô em kế này.

Rất lâu về sau Quý Dạng mới hiểu được, cô rơi vào tình cảnh cha không thương mẹ không yêu như hiện tại, không phải trách em kế, mà phải trách ông Quý.

Nếu ông ta thành thật, tất cả đều sẽ rất tốt đẹp.

Đặc biệt là hiện tại, Quý Dạng không có bất kì trông đợi gì đối với hai người này, tâm lý sẽ lại càng không bị bọn họ ảnh hưởng.

Vì thế lúc nhìn thấy tin nhắn, Quý Dạng bình tĩnh: [Không sao, tớ không để ý đâu.]

Thiên tai tới, tiền đều sẽ hóa thành bọt nước, vật tư mới là thứ lên ngôi cai trị. Hồi đó Quý gia ngay cả cô cũng không thể chứa chấp, vậy có thể thấy vật tư không đủ nhiều.

Những người có tiền có quyền khác trong những ngày đầu tiên của bão tuyết sớm đã nhận thấy điều không ổn, bắt đầu thu thập vật tư vào tay, mới có thể trải qua một cách thoải mái. Quý gia không tham gia vào các ngành công thương nghiệp, tin tức chậm nửa tháng, đợi đến khi phát hiện ra, thế cục đã không phải là thứ bọn họ có thể thay đổi. Do đó từ lúc bắt đầu người Quý gia đã trải qua quãng thời gian không hề tốt, nói gì đến lúc sau.

Dường như giận dỗi vì không được đáp ứng đúng kỳ vọng, Triệu Tinh tức giận nói: [Được được được, là bà đây lo chuyện bao đồng!]

Quý Dạng nghiêm túc gõ chữ: [Không có đâu, còn phải cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết.]

Thật ra có một chút tác dụng.

Bởi vì Quý Dạng chuyển tiếp tin nhắn này cho bố cô, cùng với: [Con nhớ ông bà lúc lâm chung ép bố viết giấy chứng nhận, sau này sản nghiệp Quý gia đều là của con, tại sao hiện tại thiên kim tiểu thư của Quý gia lại thành người khác rồi?]

Bố cô vì thẹn quá hóa giận ngay lập tức voice chat hai đoạn dài 60 giây.

Quý Dạng lười chẳng muốn nghe, bỏ luôn điện thoại vào túi.

Khi cô lái xe từ sân bay tới nhà kho, lại có thêm một tin nhắn mới--người nào đó vì chột dạ nên đã gửi cho cô một chục triệu.

Được thôi, vừa lúc cô còn đang lo không biết làm sao để kiếm thêm tiền đây.

-----

Hơn 60 ngày tích trữ hàng hóa, trong nước ngoài nước tiến hành đồng bộ, Quý Dạng chạy việc đến mức gầy và đen đi, nhưng hiện tại không gian đã có đầy đủ vật tư.

Với việc ăn ở đi lại thì có các loại quần áo chống rét, quần áo cách nhiệt, quần áo mặc bốn mùa một năm, quần áo bảo hộ y tế. Phàm là thứ cô có thể nhớ tới thì đều mua hết, từ ngàn đơn vị trở lên.

Thức ăn thì có các loại gạo mì ngũ cốc dầu mỗi loại năm ngàn cân; các loại hoa quả hai vạn cân; gia vị hạt tiêu, hồi, quế mỗi loại năm trăm cân; thịt bò, thịt dê, thịt vịt, thịt ngỗng cũng lấy hai ngàn cân trở lên.

Còn nhà ở, Quý Dạng mua một cái nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở nước ngoài, nếu như về sau sống một mình có thể ở tại nơi này.

Ngoại trừ những thứ này ra, cô dự định có hai chiếc xe lưu động khả năng phòng ngự cực cao, hai chiếc xe việt dã, năm chiếc xe trượt tuyết, năm chiếc xe máy bình thường chịu nhiệt độ cao, mười cái xe đạp, giày trượt patin, ván trượt, bao gồm một ít linh kiện cần thay đổi, lốp xe gì đó cũng mua hết.

Với phương pháp đổi mấy cái linh kiện thì cô để đối phương sắp xếp tài liệu gửi tới hòm thư, rồi cô lưu lại trong ổ cứng, sau này tùy lúc cần thì có thể tra xem đổi thế nào.

Vật dụng y tế cũng không ít, chỉ là thiếu thuốc Đông y.

Một loạt các công cụ, Quý Dạng căn cứ theo các loại hàng tại cửa hàng kim khí, cửa hàng dụng cụ để mua. Số lượng dựa theo nhu cầu của cô tăng lên một phần, nhưng tuyệt không giảm bớt, đảm bảo phần lớn cuộc đời cô đều đủ dùng.

Những đồ vật còn lại thì cần tích trữ trong nước.

Lúc Quý Dạng đến gara đã rất muộn.

Công nhân phụ trách giữ kho đã tan làm. Cô thuần thục đẩy cửa lớn của kho hàng tiến vào, rồi nhanh chóng đóng lại. Theo thường lệ lấy các loại thiết bị dụng cụ ra, kiểm tra không có camera quay lén các thứ, sau đó tắt điện, lúc này mới bắt đầu thu hàng.

Đây chủ yếu là đồ hộp, đồ ăn vặt đóng gói bao bì nhựa, mì gói cùng thuốc sát trùng các loại.

Cực lạnh qua đi, lượng lớn băng tuyết tan chảy, cộng thêm mưa lớn bất ngờ không biết lúc nào sẽ tới. Nhiệt độ tăng, đến nỗi như chuột hay gián đều tràn lan thành tai họa, so với lúc trước lại càng nguy hiểm hơn. Xem con muỗi bình thường vậy thôi, nhưng một vết đốt có thể khiến lở loét cả một vùng da.

Càng không nói ký sinh trùng, vi khuẩn các thứ.

Vì vậy cần phải mua bình xịt côn trùng, thuốc khử trùng. Quý Dạng ghét cay ghét đắng những thứ này. Sống lại rồi buổi tối cứ mơ là mơ thấy chúng. Cô đã để tâm như vậy rồi thì càng phải mua nhiều nhiều chút, nhất định phải tranh thủ bức chết mấy con khiến người ta buồn nôn này.

Có được tiền từ bố cô, Quý Dạng còn hơn một ngàn vạn trong tay. Do đó khi thu hết số hàng này, cô lại bắt đầu chọn mua--các loại đồ điện gia dụng.

Mấy thứ điện thoại máy tính ipad cô đã lên mạng mua rồi. Có ổ cứng di động toàn bộ để người bán tải xuống các loại sản phẩm giải trí có thể tìm thấy trên thị trường.

Lúc buồn chán, không đến nỗi cầm cuốn tiểu thuyết rách nát te tua hết lần này đến lần khác, xem hơn chục lần, mỗi lần đều xem ngược nữ chính xong lại bắt đầu ngược nam chính, ba chương sau kết cục là nam nữ chính làm hòa vui vẻ y như ban đầu. Làm cô nhức nhức đầu.

Có thứ giải trí khác là tốt rồi, trừ khi cô không còn gì khác để xem nữa.

Cho nên lần này cô mua những thiết bị điện thì chủ yếu là điều hòa, máy giặt, quạt điện, máy làm đá các thứ.

Quý Dạng còn mua rất nhiều công cụ, không quản nó là nông cụ hay các loại công cụ bảo dưỡng xe hơi, motor, có thể mua thì đều mua.

Tiếp đó còn có các loại máy phát điện, máy phát điện dùng dầu diesel hay loại dùng pin năng lượng mặt trời, thậm chí cả loại sử dụng động năng, ví dụ như máy đạp xe đạp để tạo ra điện, cô đều mua hơn mười cái.

Mua xong, Quý Dạng lái xe về chung cư Gia Phúc.

Kiếp trước cái cảm giác suýt chút nữa bị tuyết lớn chôn ngập không hề dễ chịu chút nào, lần này cô muốn sống ở một nơi địa thế thật cao, người ít.

Ngoại trừ biệt thự ra, còn lại một số khu chung cư.

Chọn đi chọn lại, Quý Dạng chọn nơi này.

Chung cư này cũng là vừa lúc cô hai mươi tuổi mở cửa rao bán. Tới hiện tại mới hơn ba năm, giá cả đắt đỏ, vừa vặn đúng lúc bất động sản trong thời kỳ suy thoái, tỷ lệ vào ở không hề cao, còn là nơi cách trung tâm dân cư đông đúc rất xa.

Nói ngắn gọn là, người không nhiều.

Quý Dạng cũng lựa chọn rất cẩn thận. Cô không có biện pháp tránh xa loài người, cực lạnh qua đi rồi tới lũ lụt, mưa lớn cùng với nhiệt độ tăng cao theo sát, nhiều thi thể cùng các chủng virus rải rác khắp thế giới mỗi cái một góc.

Đến nỗi lúc lũ lớn trôi đi rồi, dịch bệnh cũng liên miên không dứt, trốn trên núi cũng đều có khả năng bị nhiễm bệnh.

Quý Dạng còn nhớ lúc thuốc đặc trị vừa được nghiên cứu phát triển không lâu, căn cứ xảy ra một trận bạo động lớn, mà nguyên nhân gây ra trận bạo động là cư dân đến từ núi lớn sát vách.

Vị trí của những người này, trước tận thế thuộc về vùng đặc biệt khó khăn bị ảnh hưởng bởi nạn buôn bán phụ nữ, chỉ là bởi vì các loại nguyên nhân nên cũng không có biện pháp dứt điểm. Lúc đó tận thế đến, bọn họ lẫn trong người bình thường, chạy đến căn cứ lấy thuốc. Không dễ dàng gì đợi đến lúc dược phẩm ra mắt, lại thật đáng tiếc là không có đủ điểm tích lũy mua thuốc. Bọn họ mắt thấy bản thân sắp chết, trong cơn giận dữ tập hợp thôn dân vây đánh viện nghiên cứu, xém chút nữa trong chốc lát hủy đi nghiên cứu rồi.

Từ các loại nguyên nhân, bản thân Quý Dạng cũng không thích sinh sống trong núi. Cô từ tận đáy lòng sợ hãi chán ghét côn trùng thật sự, vì thế vẫn cứ lựa chọn sống tại thành phố.

-----

Trước khi rời nước, Quý Dạng đã mời người gia cố cửa và cửa sổ.

Bản thân cô bận rộn ở nước ngoài, liên lạc đều qua hòm thư, biết được công việc tu sửa đã sớm hoàn thành mười ngày trước đó, chìa khóa nhà bọn họ đã để ở lễ tân.

Quý Dạng cầm chìa khóa về bằng chứng minh thư, lập tức lên nhà kiểm tra trạng thái tu sửa. Thang máy lên tới tầng 15, "đinh" một tiếng, cửa mở ra.

Đập vào mắt là khu vực hành lang rộng rãi, tiểu khu này là hai cầu thang hai căn hộ, hai bên đối diện. Nhà Quý Dạng là 1502, đối diện là 1501. Cửa nhà đó đặt rất nhiều đồ đạc, nhưng mà nhìn qua, Quý Dạng ấn tượng sâu nhất với hai đôi giày vải kiểu cũ đã sờn rách.

Nhà này có lẽ chủ yếu là hai người già sống.

Quý Dạng hơi suy tư, sau đó nhìn về phía cửa nhà mình.

Cửa đã thay đổi toàn bộ, lúc này xuất hiện trước mắt cô là một cánh cửa kim loại lớn nhìn có chút vụng về vừa dày vừa nặng. Quý Dạng không biết là kim loại gì, chỉ là ban đầu lựa chọn loại này vì nhà bán nói nó đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm.

Nếu đã như vậy, để cô tới thử một chút.

Quý Dạng đầu tiên tới trước cửa nhà đối diện gõ gõ, muốn thông báo cho bọn họ một chút. Kết quả là đợi một lúc lâu không có ai. Theo lý mà nói, người già sáu bảy chục tuổi thường đều ở nhà chứ nhỉ.

Nhưng cũng có thể có ngoại lệ. Nếu đã không ở nhà, vậy càng tốt, cô có thể thoải mái làm.

Ngay lập tức cô lấy từ trong túi ra một cái rìu, hai tay nắm chặt tay cầm, hít sâu một hơi, đứng đối diện cửa lớn rồi nện mạnh vào.

"Rầm--" Một âm thanh lớn vang lên.

Tai Quý Dạng chấn động, giống như điếc luôn rồi.

Nhà bên cạnh cũng vội vã mở cửa, một ông lão tóc hoa râm chạy ra: "Có chuyện gì thế?!"

Trong nhà còn có thanh âm hỏi với theo: "Có phải nổ không? Ông xem xem bên ngoài có lửa không, có cần báo cảnh sát không?!"

Quý Dạng: ...

Lúc ông lão cũng nhìn thấy Quý Dạng, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô, hoài nghi cô là kẻ trộm gan to bằng trời.

Quý Dạng: "Thật xin lỗi, cháu là muốn thử xem cửa nhà cháu có bền hay không ấy mà."

Ông lão: "..."

Quý Dạng cũng không quan tâm. Cô từ tận thế trở lại, còn để ý gì những ánh mắt như vậy?

Cảm thấy có chút xấu hổ chỉ duy nhất là vì ở tận thế không điện không nước, cái chuông cửa này, cô dường như đã năm năm rồi không động tới, nhất thời quên mất không bấm chuông trước.

Đoán là tiếng gõ cửa không đủ vang, người già cũng hơi lãng tai, không nghe thấy cũng bình thường, không phải không ở nhà.

Cô trước tiên xem xét chỗ vừa mới bị nện vào. Trên cửa lớn có một vết xước, với sức lực của cô, dường như cửa cũng không lõm?

Lại nhìn rìu, lưỡi rìu trực tiếp bị cuộn lại...

Quý Dạng: Xác nhận là vật liệu thật.

Cô vừa lòng lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà. Ban đầu cô còn muốn thử cạy khóa, nhưng phía sau còn có một ánh mắt quá có cảm giác tồn tại, vẫn nên đợi lúc khác thì hơn.

Mà nhìn thấy cô lấy chìa khóa mở cửa, sự cảnh giác của ông lão vơi đi không ít, biến thành có chút kỳ lạ. Thời buổi này người trẻ tuổi đều thật kỳ quái, đúng là không thể hiểu được.

Ông chậm rãi đóng cửa, giải thích với người bạn già: "Không có gì đâu, một cô gái nhỏ tuổi cũng tương tự cháu gái bà buồn chán nên chém cửa cho vui."

Bà lão: "?"