Người này nếu thật sự là lão đại nhà buôn, vậy tuyệt đối không phải hạng người hiền lành gì.
Bởi vì
gia sản của nhà giàu đã bị Tạ Mộ Tri bất tri bất giác đào rỗng hơn phân nửa.
Đương nhiên lúc đó Quý Dạng cũng không biết cầm đầu bọn buôn bán này là anh.
Giữa thời kỳ cực nóng, vị trí đầu lĩnh nhà buôn đã đổi người.
Trước lúc đó, anh cũng chỉ có quan hệ với nhà giàu. Còn loại giao dịch chút ít như Quý Dạng, cô nhiều nhất cũng chỉ thể tiếp xúc với vài tên buôn nho nhỏ.
Cô nhớ rõ căn cứ vẫn luôn có một truyền thuyết. Thời kỳ trước có một người lợi hại, dẫn một đám người mặt ngoài là nhà buôn, đi đổi các loại tài nguyên, còn bản thân kiếm được rất nhiều, Chính phủ có lẽ còn không giàu có được như anh ta.
Về sau mới có người phát hiện, đồ của những nhà giàu đều xuất hiện tại chỗ Chính phủ, cuối cùng rơi vào trong tay người sống sót bình thường.
Mới có người phỏng đoán khả năng là người này giúp Chính phủ làm việc. Bên ngoài Chính phủ không thể ra tay độc ác chặt chém, và nhân lực không đủ còn cần cứu trợ nhiều người sống sót. Nhưng số lượng lớn vật tư sinh tồn lại bị số ít kẻ có tiền kiểm soát và giấu đi, như vậy quá lãng phí, bởi thế liên kết thực hiện phương pháp này.
Chính phủ cung cấp các loại tài nguyên trân quý, người kia làm đại diện, đổi được đại lượng tài nguyên sinh tồn cơ sở từ trong tay kẻ có tiền. So với loại hình tượng đâu ra đấy của Chính phủ, nhà buôn có thể kiếm được rất nhiều, Quý Dạng lúc trước cũng là một trong những người được hưởng lợi.
Đương nhiên đây là về sau mới bị người ta biết, chứ lúc bắt đầu tất cả mọi người chỉ coi anh ta là một nhà buôn lợi hại.
Sau cô lại nghe nói nhóm nhà buôn đổi lão đại, còn náo một hồi phong ba. Có ít con buôn không phục, muốn tự lập môn hộ, không biết tại sao lại yên tĩnh.
Nhưng hôm nay trông thấy Tạ Mộ Tri, lại thấy La lão tam cùng ba người khác anh mang đến, là nhà buôn nhỏ, còn đều gọi anh là lão đại, cô mới cho là như vậy.
Hiện tại Tạ Mộ Tri có lẽ chính là người kia theo như đồn đại đời trước, chẳng qua chắc là trong tương lai anh đã công thành danh toại nên về hưu?
Thiên tai tiếp tục càng lâu, tài nguyên có thể sử dụng càng ít, chênh lệch giàu nghèo cũng dần dần cân bằng. Thứ có thể đổi thành tài nguyên cũng ít, về hưu là bình thường.
Dù sao đời trước Quý Dạng biết đến Tạ Mộ Tri, chính là một người nhàn tản, có công phu lợi hại, nhưng suốt ngày hận không thể đi ngủ, có đôi khi ăn cơm cũng chẳng muốn ăn.
Chẳng qua thấy thân thủ anh vô cùng tốt, Quý Dạng cũng không để ý.
Chỉ là về sau đến khi cô lại có đủ điểm tích lũy, lúc tính mời anh lần nữa, nhà buôn đó lại nói không liên lạc được.
Trong những năm thiên tai, khi không liên lạc được với một người, tám chín phần là không thể nữa.
Bởi vì lúc này, mọi người sẽ không tùy tiện một mình rời khỏi căn cứ đi nơi khác.
Mà lại nhiều tai nạn như vậy, người chết là quá bình thường.
Thật đáng tiếc một đời này vừa thấy mặt liền bị anh phát giác được điểm dị thường, bằng không biết đâu còn có thể mời anh dạy mình một chút. Sẽ không có người ghét bỏ bản thân quá mạnh, nhất là tận thế, cô hận không thể trở thành siêu Saiyan*, dù có không gian, nâng cao thân thủ vẫn là không thể bỏ qua.
*Dạng biến hình mạnh mẽ trong loạt truyện và anime Dragon ball. Khăn quàng cổ che đi sắc mặt thay đổi của Quý Dạng, trông vẻ mặt cô vẫn như thường: "Không biết, trước đó đăng ký một võ quán có một sư phụ dạy, lúc ấy cũng không hỏi những chuyện này. Còn chuyện gì nữa không? Không có việc gì thì tôi đi nhé?"
Đôi mắt Tạ Mộ Tri hơi cong cong, lui lại hai bước: "Mời."
Quý Dạng gật đầu, kêu một tiếng Hy Hy.
"Gâu!" Hy Hy lập tức lên tiếng, cảnh giác nhìn đám người này, ngoắt ngoắt cái đuôi đuổi theo chủ nhân.
Móng vuốt giẫm trên mặt tuyết tạo thành hình từng đóa hoa nhỏ.
Lại sắp bị tuyết đang rơi bay bay vùi lấp.
Thời gian dần qua, người chết trên đất cũng bị chôn vùi.
Tạ Mộ Tri quét mắt nhìn qua một mảnh hỗn độn sau lưng, mở miệng nói: "Kéo mấy người kia về xử lý đi."
"Vâng!" Bọn La lão tam lập tức đáp.
Bọn họ giao thiệp rộng, thấy cũng nhiều rồi. Nếu là thường ngày, thi thể cùng lắm sẽ để cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ thiếu ăn thiếu mặc, còn có người cướp bóc, thu phí bảo kê, từng kẻ đói bụng đến mức biến thành ma quỷ.
Bọn họ đánh những người ác kia, không có đồ ăn, tự nhiên ánh mắt chỉ có thể nhìn chăm chú về phía người khác.
Thi thể... cũng có thể làm đồ ăn ấy.
Mà đám người này là có tổ chức, nếu như biết một cô gái nhỏ đã gϊếŧ tay sai của bọn hắn, tổ chức này chắc chắn sẽ trả thù cô ấy. Chỗ cổng trung tâm thương mại có rất nhiều người thấy Quý Dạng bị bọn kia mang đi, nhưng nếu như là bọn họ xử lý thi thể, chuyện này tự nhiên sẽ tính lên đầu bọn họ.
Lão đại cũng không phải người mà ai cũng dám trả thù.
Chẳng qua cô Quý không đến làm việc, thật quá đáng tiếc.
Một ngày nào đó nghĩ lại, cô gái này có thể vì mấy khối ngọc không thể ăn mà lấy ra nhiều hoa quả như vậy, cũng có thể thấy được là không thiếu vật tư.
La lão tam ghen tị lau lau nước miếng, người so với người, tức chết người.
Không được!
Anh ta nhất định phải cố gắng làm việc, tranh thủ làm để không lo ăn uống còn có thể mua chút đồ chơi hưởng thụ cuộc sống!
-----
Sắc trời còn sớm, nhưng nhiệt độ quá thấp, Quý Dạng cũng không muốn ở lâu bên ngoài, chỉ dẫn Hy Hy đi dạo một vòng. Xác nhận không có ai theo dõi bọn họ xong, mới một lần nữa dùng tới ván trượt tuyết, đeo dây cổ cho Hy Hy. Lần này cô cũng không tự mình trượt, trực tiếp chỉ huy: "Hy Hy, đi!"
Bé chó nghe lệnh, lập tức nhảy lên, chân chạy về phía trước.
Lúc bắt đầu có chút chật vật phí sức.
Quý Dạng muốn hỗ trợ, ván liền đã hoàn toàn chuyển động, lúc này không cần cố hết sức như vậy nữa.
Một đường bị tuyết đập vào mặt, cũng may cô trang bị đầy đủ, nếu không mặt tuyệt đối sẽ đông lạnh cực tệ. Rốt cuộc sau hơn hai mươi phút, cô về tới chung cư Gia Phúc.
Hy Hy mệt mỏi thở nặng nề. Quý Dạng cũng đang tính rèn luyện nên đặt nó vào trong balo leo núi, đầu chó lộ ra bên ngoài, bắt đầu leo cầu thang.
Hơi khó khăn lên đến tầng mười ba, nghe thấy có tiếng người đi xuống, cô dừng một chút, chuẩn bị vũ khí kỹ càng mới lại tiếp tục đi lên.
Đến tầng mười bốn, cô thấy một người phụ nữ trông quen mắt đang nhìn xuống.
Chú ý tới cô, mắt người phụ nữ lập tức sáng lên: "Cô đây rồi, tôi mới nói sao đã gõ cửa mà lại không có phản ứng gì."
Quý Dạng nhớ cô ấy, là người trước kia dùng vòng ngọc đổi sữa bột với cô, cô gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
Vành mắt người phụ nữ đỏ lên, muốn nói gì đó. Nhưng tình huống hiện tại không ổn lắm, cô ấy nhìn tầng mười bốn, rồi chỉ chỉ lên tầng trên.
Quý Dạng gật đầu, bước nhanh lên tầng.
Khương Tịnh cũng theo sát đi lên, đỏ mắt nói: "Tôi có thể dùng cái vòng ngọc này đổi với cô mấy bao băng vệ sinh?"
Nói rồi lấy đồ từ trong túi ra.
Một cái vòng ngọc bích chất lượng cực tốt!
Lấy hiểu biết thô thiển kia của Quý Dạng cũng hiểu rõ, cái vòng ngọc này trước thiên tai hẳn là có thể bán được một triệu.
Cô hơi kinh ngạc, đồ đắt như vậy
lấy từ đâu ra thế? Cái này không cùng phẩm vị với cái vòng ngọc ba trăm ngàn trước đó.
Khương Tịnh bận bịu giải thích: "Đây là của mẹ chồng tôi, hai ngày trước tôi cùng chồng đi đón bọn họ, kết quả phát hiện cha mẹ chồng đều chết rồi, vòng ngọc ở trong tủ bảo hiểm nên mới không có ai có thể lấy đi, không phải cướp của người khác đâu."
Cô ấy biết Quý Dạng lúc trước suýt bị cướp, sợ cô phản cảm với những cái này.
Nếu là thời đại hòa bình, cô ấy chắc chắn sẽ không tuỳ tiện dùng di vật còn lại của mẹ sau khi qua đời. Nhưng tình huống hiện tại như vậy, khả năng bình minh lên quá thấp, nếu không ra tay thì khả năng về sau sẽ thật sự là một cục đá bình thường, nhét vào tay người trên đường còn bị người ghét bỏ nó quá nặng còn chiếm chỗ.
Bởi vậy chồng để cô ấy lấy đi đổi băng vệ sinh. Trước đó đã sử dụng hết rồi, mà giữa mùa đông nếu cứ bỏ mặc cho máu chảy như thế, thật sự là một loại tra tấn. Nhưng mà ở chỗ điểm trao đổi của Chính phủ kia giá vòng ngọc cũng không cao.
Phải nói giá băng vệ sinh... quá đắt.
Tất cả ngừng, xưởng công ty vệ sinh cũng không còn sản xuất những thứ này nữa. Đồ vật càng dùng càng ít, bởi vậy hiện tại là bán từng miếng, một miếng mười điểm tích lũy, cô ấy đổi cái vòng tay này thì chỉ có thể lấy năm bao.
Cô ấy nghĩ với cái vòng tay trước kia Quý Dạng còn có thể kèm theo hai bao băng vệ sinh. Mặc dù qua lâu như vậy, giá trị vật tư nước lên thì thuyền lên, hẳn là so với Chính phủ cao hơn chút. Đương nhiên nếu như không được, chỉ có thể mạo hiểm tìm những nhà buôn kia.
Nhưng so với nhà buôn, cô ấy vẫn tín nhiệm Quý Dạng hơn, từng có một lần giao dịch lại cùng là phụ nữ.
Quý Dạng không muốn hỏi những điều này, chỉ nói: "Đồ vật tôi nhận, chẳng qua tôi có thể cho cô... " Cô trầm ngâm hai giây, cho ra giá cả: "Mười bao băng vệ sinh cùng một thùng sữa bột cho trẻ, hoặc là năm bao băng vệ sinh, ba bao quần băng vệ sinh cùng một thùng sữa bột, cô chọn đi."
Cô không muốn lừa người, nhưng cũng không thể ngốc nghếch hào phóng.
Giá này là định ra dựa theo giá hàng thay đổi trong khoảng thời gian này.
Chắc chắn là so với giá thị trường thì cao hơn một chút, nhưng cũng không cao đến mức không hợp thói thường.
Đương nhiên cái này là giá thị trường chứ không phải Chính phủ.
Chính phủ sẽ không dùng nhiều tiền đi thu mua vàng bạc châu báu như vậy, sẵn lòng thu những này cơ bản đều là nhà buôn, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp bán cho người giàu có, ra giá đương nhiên là so với Chính phủ cao hơn không ít.
Quý Dạng nói xong, Khương Tịnh vui mừng, luôn miệng nói: "Có thể có thể!"
Đã vượt xa mong muốn của cô ấy rồi.
"Tôi muốn mười bao băng vệ sinh cùng sữa bột."
Quần băng vệ sinh không cần dùng nữa, khoảng thời gian này cô ấy ăn rất ít, thời tiết rét lạnh, lượng kinh nguyệt cũng càng ngày càng ít, bằng không với hai bao băng vệ sinh cô ấy cũng không thể trụ đến bây giờ.
Cô ấy thậm chí hy vọng trước khi hết băng vệ sinh thì kỳ kinh nguyệt cũng dừng lại luôn.
Con gái cô ấy hiện tại cũng có thể không cần uống sữa nữa, đã mọc răng sữa rồi, ăn được cháo thịt một cách gọn gàng, không hề kén ăn chút nào. Chẳng qua có sữa bột thì cũng là vui mừng ngoài ý muốn, cô ấy không nghĩ tới chỗ Quý Dạng vẫn còn sữa bột.
Quý Dạng thích loại khách quyết đoán này: "Được, chờ một chút."
Cô mở cửa vào nhà.
Khương Tịnh lòng tràn đầy vui vẻ đứng chờ đợi, rất nhanh túi đen quen thuộc được đưa tới.
Cô ấy lập tức đưa vòng tay ra.
Giao dịch hoàn thành, Khương Tịnh lại nói tiếng cảm ơn, bước nhanh xuống tầng, Quý Dạng đóng cửa lại, thuận tay ném vòng tay vào trong không gian, mới thả Hy Hy ra.
Bé chó không quấy không nháo, cô vừa mới vội vàng giao dịch, đã quên nó còn đang ở trong balo.
Hy Hy rơi xuống đất vẫn vui vui vẻ vẻ, cọ cọ chủ nhân, sau đó chạy đi soạt soạt uống nước.
Quý Dạng cũng vừa cởϊ qυầи áo, vừa xem xét không gian.
-----
Lần này vòng tay biến mất.
Không gian sinh mệnh lại mở rộng thêm một khu nhỏ, đo đạc qua một chút, vừa vặn năm mươi mét vuông.
Quý Dạng thấy đất xốp phì nhiêu thì tâm tình vui vẻ, nhìn quanh tất cả hạt giống, cuối cùng cô vẫn lựa chọn thuốc bắc, trước cứ trồng đã, còn lại sau này hẵng nói.
Khoảng thời gian này có thể thử giao dịch thêm một chút hoa quả. Nhưng đợi đến mùa hè, hoa quả thật là không có cách nào lấy ra, chẳng qua lúc đó có thể làm quả khô.
Nhưng hẳn không hấp dẫn như hoa quả tươi nhỉ?
Quý Dạng nghĩ đi nghĩ lại, rồi phát hiện mình nên quyết định ăn gì đã. Vừa đi ra ngoài một chuyến trở về, tay chân cô vẫn còn có chút lạnh, vậy liền ăn đồ nóng.
Trong lúc suy nghĩ, Hy Hy cũng uống nước xong, Quý Dạng thuận tay lấy cho nó một bát đầy thịt, thấy còn thừa không nhiều thịt chín lắm, đợi đến lúc bớt được chút thời gian thì lại nấu nhiều thêm một chút.
Bé chó sắp lớn, sức ăn cũng quá lớn!
Thấy bé chó ăn ngon, Quý Dạng càng đói hơn, lần này không cần chọn, ăn với cơm cá nấu!
Bởi vì cô đặt đơn trực tiếp, trả tiền đầy đủ, ông chủ cho đủ nguyên liệu, thịt cá tràn ngập, rau giá, đậu rang cộng lại còn không nhiều bằng thịt cá, trừ cái đó ra còn có rất nhiều ớt, tiêu cùng dầu nữa.
Vị vô cùng nặng miệng, nhưng cô ăn rất thoải mái.
Quý Dạng một ngụm ăn hết một bát cơm lớn, còn có chút chưa thỏa mãn.
Chỉ là ăn đồ ăn xong thì đã gần no rồi.
Lấy thêm một phần nữa thì ngại nhiều, cô dứt khoát không ăn nữa, đổi thành hoa quả. Ngẫu nhiên trong lúc rảnh rỗi cô cũng sẽ để một phần hoa quả vào phòng trống bên cạnh, cửa phòng đóng chặt, cửa sổ thì mở, chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên, bình thường dùng đông lạnh chút nước đá, hoa quả.
Hoa quả để ở bên trong khoảng mười phút là có thể lạnh hẳn. Có hoa quả nhỏ một chút như dâu tây còn có thể đông cứng, ăn vào có cảm giác như cắn đá.
Cô dựa theo mức độ hoa quả đóng băng khác nhau bản thân thích mà thu hồi lại, đến sau này cực nóng lấy ra ăn sẽ là cực kỳ mát lạnh. Như dưa hấu băng. Thật không dám nghĩ tới thời điểm cực nóng được ăn một viên dưa hấu băng sẽ là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
Chẳng qua bây giờ thời tiết lạnh, Quý Dạng cũng không thích ăn đá, do đó lấy ra hoa quả nhiệt độ bình thường, trực tiếp dùng ý thức trong không gian để làm sạch, đổ nước vừa dùng vào chỗ trồng cây ăn quả bên kia, thuận tiện lại nhanh chóng.
Bình thường ăn trái cây còn lại hạt, cô cũng không vứt, tất cả đều thu thập lại, về sau cũng có thể trồng xuống.
Dù sao hiện tại Quý Dạng nhìn cái gì cũng đều cảm thấy rất hữu dụng, sẽ không tuỳ tiện ném rác đi.
Cảm nhận vị ngọt bên trong vị chua của quả anh đào, cô ăn một miếng là ăn cả quả, ăn xong thuận tay vứt hạt vào trong không gian. Lại nghỉ ngơi một lát, cảm giác bụng tiêu hóa gần hết, Quý Dạng dãn gân cốt, bắt đầu phần tập luyện hôm nay.
Lần tập luyện này là ba tiếng. Dùng hết chút sức lực cuối cùng của bản thân, cô nghỉ ngơi nửa giờ, rồi vào trong không gian để rửa mặt.
Không gian dù có những con gia súc lợn bò dê này thỉnh thoảng phát ra tiếng động, nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh. Đây rốt cuộc không phải một thế giới chân thực, bởi vậy Quý Dạng phá lệ không quen, nhất là khi tiến vào không gian thì cô hoàn toàn không thể biết được tình huống bên ngoài.
Nhưng ở đây có vòi hoa sen, nhiệt độ cũng là cố định!
Quý Dạng tắm nước nóng, mặc quần áo tử tế trở ra, chỉ nghe thấy một trận tiếng cào cửa vội vàng, sắc mặt cô khẽ đổi, việc đầu tiên là xông tới trước cửa lớn.
Liền thấy Hy Hy đang cào cào cánh cửa, tựa hồ muốn ra ngoài, trên mặt chó có vài phần lo lắng.
Thấy chủ nhân ra, Hy Hy lập tức nhào tới cắn ống quần cô lôi kéo muốn ra ngoài.
"Gâu gâu gâu --"
Quý Dạng thực không nghe thấy động tĩnh gì ngoài đó, nhưng bộ dáng này của Hy Hy giống như là có kẻ địch vậy. Cô không chần chờ, nhanh chóng thay đồ chống rét để ra ngoài, mang tất cả trang bị, mở cửa thăm dò.
Vừa mở ra, nghe được một giọng nữ hơi quen thuộc nhưng giờ phút này lại bén nhọn bối rối la to: "Các người bọn súc sinh này! Vô lại! Rõ ràng là hắn thừa dịp chồng tôi không có ở nhà cạy cửa nhà tôi muốn gây chuyện với tôi, bị đánh chết cũng đáng đời, các người còn giúp tên khốn này!"
Tiếp theo là giọng Kiều Huy Quân với ngôn từ nghĩa chính: "Nói như vậy cũng quá nghiêm trọng rồi, anh ta tuy rằng phạm sai lầm, nhưng không phải là cô cũng không xảy ra chuyện gì sao? Chồng cô hạ thủ thế này quá ác độc, trực tiếp để nhà họ tổn thất một sức lao động, hiện tại trong tình huống này thì khác gì so với gϊếŧ người cơ chứ? Chúng tôi cũng chỉ là muốn các cô bồi thường một chút lương thực, chẳng lẽ cô lại nhẫn tâm nhìn người nhà bọn họ sống sờ sờ chết đói?"
Tiếp đó có vài tiếng kêu khóc cầu khẩn: "Cô nhìn tôi cô nhi quả mẫu, các người đánh con trai tôi thành dạng này là muốn chúng tôi sống không nổi nữa đúng không!"
Khương Tịnh vẫn cắn răng: "Không được, nhà chúng tôi cũng không có lương thực!"
Lời vừa nói ra, lại có một tiếng la kinh hoảng: "A! Các người muốn làm gì? Đây là ăn cướp!"