Trở về nhà
Quý Dạng ngay lập tức ném thanh Đường đao dính máu vào trong không gian. Máu trên lưỡi đao bị đông lại, phải để vào không gian sinh mệnh để tan chảy thì mới có thể làm sạch được.
Môi trường ở đó cũng có thể trực tiếp tinh lọc ra máu bẩn.
Sau đó rửa tay, khử trùng, cô ôm lấy Hy Hy khen một trận: "Hy Hy thật giỏi, nói không động liền không động!"
Hy Hy lập tức giống như không có xương cốt cọ cọ trên người cô, trong miệng còn phát ra tiếng rên ư ử khe khẽ.
Thấy vậy nụ cười của Quý Dạng càng thêm nhu hòa.
Một chút cũng không giống như vừa thấy máu.
Trước khi động thủ cô đã dặn Hy Hy, không thể kêu cũng không thể ra khỏi cửa. Mặc dù loại chó chăn cừu này có thể vật lộn với cả sói, nhưng Hy Hy còn chưa trưởng thành, mà người còn biết dùng công cụ, cô sợ Hy Hy bị thương.
Về phần chính cô, chắc chắn là sẽ không có chuyện gì.
Đám người này mới từ thời đại hòa bình tiến tới tận thế, cái gì cũng sẽ không, không có vũ khí lợi hại, càng không có khả năng thương tổn cô, nếu không thì việc cô sống lại cũng chẳng cần thiết.
Xoa xoa Hy Hy xong, Quý Dạng ngáp một cái.
Vẫn là ngủ không đủ.
Khả năng là đời trước ngủ quá ít, mặc dù Quý Dạng tổ đội làm nhiệm vụ, nhưng lúc sinh hoạt bình thường đều là một người, một cô gái sống đơn độc ở nơi đó cũng dễ bị người dòm ngó lén nhìn, ban đêm cô vĩnh viễn không thể an tâm mà ngủ, thời gian thật sự nghỉ ngơi trong một ngày cũng chỉ khoảng ba, bốn tiếng.
Khi đó cô còn mỉa mai bản thân sẽ có một ngày lao lực kiệt sức rồi đột tử.
Cuối cùng là chết vì động đất.
Cho nên một đời này, Quý Dạng mới muốn nuôi con chó, chủ yếu để canh gác, để cô có thể an tâm ngủ đủ giấc. Nào biết một lần hưởng thụ như này, liền hận thật không thể ngủ cả mười hai giờ đồng hồ.
Ký ức của đời trước chợt lóe lên, Quý Dạng rất nhanh bình phục tâm tình, cởϊ áσ khoác ngoài dày nặng ra rồi bò lên giường. Từ khi nhiệt độ hạ xuống đến dưới âm 50, 60 độ, cô đã bắt đầu sử dụng thảm điện.
Nhiệt độ trong phòng khách vẫn rất cao, nhưng gian phòng bên trong không có lò sưởi âm tường, nhiệt khí ít đi khá nhiều, bởi vậy phải dùng hai cái máy sưởi và thảm điện mới có thể ngủ một cách thoải mái dễ chịu.
Chưa được bao lâu, cô đã chìm vào trong giấc mộng.
Trong mơ, thiên tai bão tuyết qua đi, thế giới lại lần nữa khôi phục trạng thái bình thường.
Tốt đẹp đến mức lúc cô tỉnh dậy nhìn thấy phòng ở quen thuộc, có chút hoảng hốt.
Lại nhìn thời gian, mười giờ.
Bụng sớm đã đói đến không chịu được. Cô bình thường vẫn rất có quy luật, buổi tối chín, mười giờ ngủ, buổi sáng tám giờ dậy. Hôm nay đồng hồ sinh học có chút loạn, bụng liền kháng nghị.
Cô tranh thủ ra trước lò sưởi âm tường cho thêm chút củi lửa. Qua một đêm, trong lò sưởi chỉ còn lẻ tẻ vụn vặt tàn lửa, do đó còn phải rải lên phía trên một lớp mảnh gỗ vụn, nhóm lửa vô cùng tốt.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong, hai cái lò sưởi âm tường cũng lại bốc cháy.
Nhiệt độ lên cao một chút xíu, Quý Dạng liền cởi đồ chống rét vừa dày vừa nặng ra, lấy bữa sáng hôm nay từ trong không gian, là mì thịt bò và một phần sủi cảo thịt bò chiên, thêm nước chấm chủ quán tặng.
Mì thịt bò nhà này danh tiếng rất tốt, đời trước cô rất thích ăn, cũng thường xuyên qua đó ăn. Trong bát phía trên là một lớp miếng thịt bò, phía dưới có lớp rau cải xanh, vẫn còn nóng hổi. Trước tiên cô uống một ngụm canh, ấm từ đầu đến chân, lại ăn một miếng mì, một miếng sủi cảo, hương vị độc nhất vô nhị.
Còn có ai so với cô còn sống thoải mái?!
Ừm?
Còn có rất nhiều.
Lúc này vừa mới bắt đầu mà.
Rất nhiều đại lão có tiền có thế, rất nhiều người khi sau khi phát giác được tình huống không bình thường liền nhanh chóng thu mua vật tư, về sau có sức mạnh và sự tự tin để đàm phán với căn cứ.
Sau này khi vào căn cứ, cũng là ở biệt thự tốt nhất, lái xe hơi nhỏ, trong nhà có một đống kẻ hầu người hạ, khiến cho người ta hâm mộ đến chảy nước miếng.
Thế là liền có người chuyên môn nhìn bọn họ chằm chằm nhằm nhổ lông dê*.
*Là lợi dụng chiếm món lời nhỏ. Như là đợi giảm giá hay dùng vé giảm giá để mua hàng ấy, phải trả số tiền ít hơn chút thôi nhưng vẫn là ít hơn. Nhưng đáng tiếc khi đó Quý Dạng vẫn là đồ xui xẻo phải dựa vào làm nhiệm vụ để kiếm sống, căn bản không có tinh lực đi làm cái trò nhìn trộm những đại lão này, chỉ là ngẫu nhiên trong lúc nghỉ ngơi hóng hớt được chút chuyện, khu biệt thự nhà ai lại lấy được đồ tốt gì, bỏ ra bao nhiêu lương thực các loại.
-----
Bên này đang hưởng dụng mỹ thực.
Nơi khác thì đang gà bay chó chạy.
Hai vợ chồng nhà 702 rốt cuộc rời giường, còn nghĩ không biết sáng nay bên ngoài xôn xao cái gì? Đang định mở cửa tìm người hỏi một chút, kết quả vừa mở ra, liền thấy bố mình ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh lét, thậm chí còn có một tầng sương lạnh.
Nhìn kỹ, chỗ tay đặt lên bụng còn có vết máu!
"Bố ơi!" Tiếng kêu khóc vang lên trong hành lang.
Những người khác tham dự chuyện này, nghe thấy vậy tất cả đều rùng mình một cái, không ai dám ra đây nói cái gì.
Vốn cho rằng con trai con dâu lão Chu sẽ làm gì đó, nào biết hai người bọn họ kêu khóc xong rồi, yên lặng kéo ông ta vào phòng, không có gì khác cả.
Có người mỉa mai con trai nhà này không có lương tâm, nhưng cũng có người cảm thấy hai người làm rất đúng.
Đổi lại là bọn họ, cũng không dám chơi cứng với cô gái tầng mười lăm kia đâu.
Người ta có đao lại còn đâm thật!
Bọn họ còn muốn sống đó.
Vốn cho rằng sự việc cứ như vậy qua đi, dù sao bởi vì chuyện này, hôm nay cả tòa nhà không có ai đi ra ngoài, nào biết xế chiều hôm đó, lại có một tin tức truyền đến.
Tìm thấy chồng và em trai Đường Phương rồi!
Dưới lớp tuyết bên ngoài cửa sổ trong hành lang kia!
Sau tối hôm qua, thi thể bị tuyết chôn vùi nhưng không sâu, Đường Phương được cứu tỉnh, khóc cầu người qua lại giúp tìm. Mọi người ban đầu cướp lương thực nhà cô ta, thật ra vẫn có một chút chột dạ, lại thêm em dâu cô ta cũng ở một bên khóc cầu khẩn, mấy người đàn ông cũng không tình nguyện xuống dưới xem.
Lần này đi, liền phát hiện.
Phát hiện càng lớn là - Nguyên nhân cái chết của hai người này là do đạn bắn trúng mi tâm.
Đã sớm nghe nói chung cư bọn họ có đại lão cầm súng trước đó gϊếŧ người đến chung cư cướp bóc, hiện tại xem thế mà đúng ở tòa nhà bọn họ?!
"Sẽ không phải tầng mười lăm chứ?" Có người run rẩy hỏi, anh ta cũng là một trong những người tham dự trước đó, bị Đường Phương xui khiến vào nhà Quý Dạng xem, thừa cơ ăn được chút gì thì ăn.
Dù sao cô gái kia mỗi ngày đều ăn ngon, liên quan chút gì tới bọn họ đâu?
Đừng cứ như vậy liền bị đại lão để mắt tới mà.
Kiều Huy Quân trầm mặt không lên tiếng.
Ông ta cũng không có sức gật đầu hay lắc đầu.
Ngược lại là có một người đàn ông nhíu mày xem nhẹ nói: "Sao có thể?! Không nghe cô gái tầng mười lăm kia nói sao? Cửa nhà cô ta là do cố ý sửa chữa lại, hai người này đều không cạy mở được, đoán chừng là nghĩ cạy cửa nhà khác, như tầng trên, tầng mười sáu mười bảy. Tôi nhớ trên tầng mười bảy có một ông già sống một mình? Nghe nói là từng tham gia quân ngũ, không chừng sẽ có súng!"
Kiều Huy Quân thả lỏng mày, so với một cô gái có súng, ông ta càng muốn tin tưởng là một người đàn ông có súng hơn: "Đúng vậy, khả năng này tương đối lớn."
Người khác cũng nhao nhao đồng ý, còn có một mặt phấn khởi: "Chẳng trách! Ông già tầng mười bảy kia đoán chừng là nhìn hai tên này không thuận mắt nên ra tay, cũng giống như với mấy tên đến chung cư chúng ta thu phí bảo kê lần trước, không thẹn là làm binh!"
"Quá đỉnh! Sớm biết vậy thì đã tạo quan hệ với ông lão, thời thế như này mà ôm cái đùi lớn sẽ rất thoải mái."
"Tôi mới nói sao một người phụ nữ có thể có súng chứ? Cô ta làm sao
mà mang về nước được? Nếu thật sự trong nhà có quan hệ, cô ta sẽ ở chỗ này sao? Ở luôn Bình Triều Uyển đi... Nhắc mới nhớ, người phụ nữ này thật sự mang đến cảm giác nha! Đừng để ông đây tìm được cơ hội, nếu không..."
Bình Triều Uyển là chỗ ở của quan to hiển quý thành phố Trường Nam, dù nhìn thường thường không có gì lạ, thực tế ai gặp cũng đều phải cúi đầu khom lưng.
Đường Phương ôm thi thể chồng khóc lóc thảm thiết nghe được điều này, tiếng khóc dừng lại, sờ lên cái chân gãy của mình, lại tiếp tục khóc lên.
Cô ta dám khẳng định chính là Quý Dạng làm!
Khó trách cô ra tay hung ác như thế, ngày trước chắc chắn là đã từng lăn lộn trong giang hồ, trong tay có súng.
Nếu là trước đó, Đường Phương nhất định sẽ không phục, nhưng hiện tại xương đùi của cô ta bị Quý Dạng cứng rắn đạp gãy, nghĩ đến cảnh tượng kia, cô ta liền sợ hãi đến không nhúc nhích nổi, chứ đừng nói là cô còn có súng.
Chẳng qua là cô ta không nói đâu.
Đám người này đoạt vật tư nhà cô ta, cũng coi như khiến cô ta mất nửa cái mạng, cô ta không gϊếŧ được bọn họ, đương nhiên càng hy vọng đám người này tự mình đi tìm chết!
Đi chết hết đi!
Tốt nhất là lưỡng bại câu thương với Quý Dạng, cùng chết!
-----
Đám người này ngoài miệng ba hoa, nhưng so với ai khác thì đều sợ.
Đều cảm thấy là ông lão tầng mười bảy có súng, muốn ôm đùi, nhưng không một ai thật sự dám đi. Không tới mức cùng đường, còn đối phương đến bây giờ đã gϊếŧ hơn hai mươi người, đối với chuyện này vẫn là e ngại nhiều hơn.
Còn có người cảm thấy ông lão này có lẽ là người chính trực, bởi vậy nhất thời sợ vì cướp vật tư nhà 602 mà ông lão xuống tìm bọn họ tính sổ, càng không dám lên lầu tìm ông.
Nhẫn nhịn hai ngày, cảm thấy tất cả đều như thường mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cũng bởi vậy, trong tòa nhà ngoài ý muốn tiến vào thời kỳ hòa bình.
Trong những tòa nhà khác thường xuyên có tiếng cướp bóc truyền ra, một lần so với một lần lại càng thêm ác liệt, nhưng tòa số 9 vẫn thật đàng hoàng, mỗi ngày đều có một nhóm người ra ngoài tìm vật tư.
Chỉ là tài nguyên bắt đầu cạn kiệt, vật tư tìm được càng ngày càng ít.
Trong tòa nhà bầu không khí lại lần nữa trở nên giương cung bạt kiếm, trong đêm ngẫu nhiên cũng có gây rối. Ban đầu tất cả mọi người đều mở một mắt nhắm một mắt, cho đến khi náo đến ban ngày cũng không có cách nào tổ đội đi tìm vật tư.
Không chỉ trong tòa nhà náo, bên ngoài tòa nhà cũng náo.
Thừa dịp bọn họ giữa ban ngày ra ngoài đốn củi thu thập vật tư, người tòa nhà khác lập đội chạy tới cướp vật tư, xong chuyện liền chạy, nếu cướp không được thì liền buông tay, trong lúc nhất thời đám người này đều không dám ra khỏi nhà.
Sợ không cẩn thận một cái, trở về nhà liền bị móc rỗng.
Nhưng không ra ngoài thì lại không có vật tư.
Trong lúc nhất thời trong tòa nhà áp suất cực thấp, không ít người đều chạy lên tầng tám tìm kiếm sự trợ giúp từ nhà Kiều Huy Quân, có già có trẻ mỗi người đều khóc lóc kể lể, Kiều Huy Quân đau cả đầu, nhưng thấy sự ỷ lại này đối với ông ta, cũng khiến ông ta có mấy ý tưởng.
Đưa tiễn người tới cửa xin giúp đỡ, Kiều Huy Quân cứ thế lên thẳng tầng mười hai tìm nhà phó trưởng tòa Lương Chấn, trước tiên nói chuyện hai câu xong, bắt đầu mập mờ nói ra sắp xếp của mình:
"Tiếp tục như vậy thật không đi đến đâu, trong tòa nhà lòng rối loạn, không thể đoàn kết để ra ngoài, nên nhất định phải khiến bọn họ hợp lại. Cho nên tôi đề nghị chúng ta thành lập một tổ chức liên minh cầu sinh trong cực lạnh, người gia nhập liên minh phải nộp lên lượng lương thực nhất định làm phí thế chấp gia nhập liên minh, lại lập từng nhóm tổ đội đi lùng tìm vật tư. Tìm được vật tư thì để lại một phần trong liên minh, còn một phần lại để phân phát xuống dưới khẩu phần lương thực hàng ngày. Anh Lương, hai chúng ta đúng lúc là phó trưởng tòa nhà, làm người cầm đầu là đẹp, nếu có người gây sự với chúng ta, ta lại nhiều người như vậy, cũng không phải sợ!"
Lương Chấn nghe xong lông mày nhíu lại.
Ý tưởng tốt, nhưng cách làm này không hợp với ông ta. Ông ta là người chính trực không nóng không lạnh nhưng không ngốc, trong tình huống hiện tại, ai bỏ được lương thực cứu mạng của nhà mình đi chứ?
Mà lại nói là phí thế chấp gia nhập liên minh, về sau rời khỏi thì có thể cầm về sao?
Sợ là khả năng cực nhỏ.
Không có lương thực, mạng đều ở trên tay người khác, vậy kế tiếp bị yêu cầu làm cái gì cũng sẽ đều không dám phản kháng.
Khác gì so với mấy người tới thu phí bảo kê trước kia bọn họ gặp chứ?
Lương Chấn nghĩ rõ ràng, cười khổ một tiếng: "Anh Kiều, sợ là không thể, trong nhà của tôi cũng không có tồn lương, nếu không những ngày này cũng sẽ không mạo hiểm ra ngoài. Tôi không tham gia."
Mắt Kiều Huy Quân tối sầm lại, khuyên: "Lão Lương, chúng ta là anh em tốt, không lừa anh. Nếu hiện tại anh gia nhập, chính là nhân vật cấp bậc nguyên lão, về sau còn là phó minh chủ!"
Lương Chấn vẫn như cũ cự tuyệt.
Thuyết phục không có kết quả, Kiều Huy Quân chỉ có thể mang theo một bụng lửa giận ra ngoài. Nhìn nhìn trên dưới, lại cắn răng một cái, trực tiếp hướng đi lên tầng trên.
Bây giờ, nếu có thể lôi kéo ông lão tầng mười bảy kia, có súng, kia mới gọi làm ít công to*!
*Công sức bỏ ra thì ít nhưng hiệu quả tốt, thành quả ổn. Đi được nửa đường, Kiều Huy Quân còn cố ý quay lại nhà cầm thêm một lọ hoa quả đóng hộp mới chính thức đi lên.
Tầng cao nhất dường như lạnh hơn, tuyết từ trên sân thượng xuyên qua cánh cửa rộng mở bay vào, trong hành lang có một tầng tuyết mỏng đọng lại.
Trên lớp tuyết đọng cũng không có dấu chân.
Trong lòng Kiều Huy Quân hơi hồi hộp một chút, vội đi tới gõ cửa, lúc trước ông ta đi làm đăng ký, tận mắt thấy ông lão này xuống dưới lĩnh lương thực, hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện đi...
Gõ cả nửa ngày, quả nhiên không có ai đáp.
Trong lòng Kiều Huy Quân bùng lên lửa nóng, ông lão này nếu là chết, súng trong tay ông... Ông ta hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực đá vào tay cầm cánh cửa.
Cửa này hình như vốn đã có chút hỏng, lại bị cực lạnh đông đến giòn, lần này bị ông ta phá tan.
Ông ta mừng rỡ như điên, chỉ cảm thấy ông trời phù hộ, nhanh chóng chạy vào, quả nhiên thấy ông lão nằm trong chăn, người sớm đã đông cứng, trong nhà lạnh lẽo, như thật lâu đã không có bóng người.
Tiếp đó ông ta bắt đầu lục tung.
Tìm được mười cân lương thực cùng một chút đồ gia vị.
Tìm tới tìm lui, cuối cùng vậy mà cái gì khác cũng đều không tìm được.
Ông ta cũng lục soát cả thi thể ông lão một lần.
Kiều Huy Quân chán nản ngồi xuống sofa, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, người có súng, sẽ không thật sự là cô bé tầng mười lăm kia đi?
Thật quá sức tưởng tượng!
Đợi đã, nếu như vậy, kế hoạch của ông ta vẫn có thể áp dụng, mà có thể thay đổi một chút.
Mắt Kiều Huy Quân sáng lên, lộ ra mấy phần thèm thuồng.
Có lẽ là ấn tượng cứng nhắc, ông ta mặc dù e ngại Đường đao và súng trong tay Quý Dạng, nhưng không có e ngại đến mức như với ông lão kia.
Đối diện với một ông lão lớn tuổi còn từng tham gia quân ngũ, ông ta không dám có bất kỳ thăm dò gì, trừ khi đối phương đã chết.
Nhưng đối diện với một cô bé mới hơn hai mươi tuổi, có loại vũ khí khiến người ta động tâm này, ông ta không thể khống chế thèm chảy nước miếng.
-----
Cuối tháng tám.
Hội Đồng minh Cầu sinh Cực lạnh thành lập.
Không chỉ là tòa nhà số 9, Kiều Huy Quân cũng coi như có chút tác dụng, còn liên hợp với nhóm dịch vụ quản lý bên tòa số 4, mọi người mấy năm ở trong cùng một nhóm, ít nhiều gì cũng có chút quen thuộc.
Một phen làm hết lần này đến lần khác, trong đó có hai trưởng tòa nhà cùng một phó trưởng tòa không tham dự, còn những người khác tham gia. Họ vận động những người dưới quyền kia, vừa đấm vừa xoa, liên minh này vừa thành lập liền có hơn năm mươi người.
Chuyện thứ nhất sau thành lập, chính là thu phí bảo kê.
Người không tham dự vào khi tiến vào trong tòa nhà, hay ở đây đều phải đưa phí bảo kê, cũng không nhiều, một nhà ba cân lương thực, bảo vệ bọn họ không bị tòa nhà khác hoặc là người bên ngoài gây sự.
Ngay từ đầu tất cả mọi người đều không nguyện ý, náo loạn mấy lần.
Cho đến vài ngày sau, một nhóm người đi lên trộm cắp, liên minh có người chuyên gác đêm, phát hiện ra liền lập tức kêu cứu, rất nhanh liền có người hành động, bắt mấy tên trộm ngay tại trận.
Bọn họ người đông thế mạnh, trộm lại chỉ có ba người, trực tiếp bị bắt lại xong bị đánh cho một trận, lấy sạch đồ trong nhà ba người, lại ép bọn họ diễu phố thị chúng ở trong chung cư.
Có hai người lúc bị đưa đi diễu phố thì chết, còn lại một người miễn cưỡng còn sống.
Thấy có người chết, người liên minh cũng sợ hãi, hiển nhiên thả người cuối cùng đi, chẳng qua sau chuyện này, lúc lại đi thu phí bảo kê lần nữa thì thuận lợi nhiều.
Một đường thu lên trên.
Đến tầng mười lăm.
Kiều Huy Quân quét mắt qua 1502, đè xuống lửa nóng trong lòng, hiện tại còn chưa đến lúc đó, ngược lại dẫn người đi gõ cửa nhà 1501.
Người Lý gia sớm đã nghe thấy, cười khổ một tiếng. Bố Lý giữ vợ và con gái lại, để hai người không ra ngoài, tự mình ra mở cửa.
"Cái phải đến thì tránh không được, thật không thể nhận thua, là của đi thay người đấy, của đi thay người!"
Cố tình phản kháng thì bọn họ cũng không chống lại được nhiều người như vậy, vì không để người trong nhà chịu thiệt thòi, có chút thua thiệt vẫn có thể ăn.
Lý Nghi cười khổ, không phản bác.
Người, vẫn là kẻ thức thời.
Nhà bọn họ có vướng bận, có điểm yếu, lại không có đủ người lợi hại ngăn chặn phía trước, bởi vậy phải nhượng bộ thì liền nhận, luôn có thể chịu đựng cho qua.
Bố Lý mở cửa, thấy bên ngoài chen chúc một đám người, nở một nụ cười: "Ồ, trưởng tòa Kiều tới."
Kiều Huy Quân cũng nhiệt tình cười: "Anh Lý, hai anh em ta quan hệ như vậy, cũng không quanh co lòng vòng, anh nói không muốn gia nhập hội Đồng minh, tôi cũng theo ý anh, nhưng phí bảo kê này cũng phải đưa ra một chút đi? Nếu không anh em chúng tôi ngày đêm bảo vệ tòa nhà này, chẳng lẽ lại làm không công?"
Bố Lý liên tục gật đầu: "Đúng đúng, cái này chúng tôi cũng chuẩn bị xong rồi, anh xem thế này được không?"
Nói rồi đưa ba cân gạo trong tay ra.
Nhà bọn họ có nhiều thứ này nhất, ít nhất còn có thể ăn nửa năm, vật gì khác cũng rất ít.
Kiều Huy Quân hài lòng, thấy ông ấy thái độ tích cực, cũng không cân, trực tiếp cầm đồ, quay đầu liền gọi đám anh em lên tầng mười sáu.
Từ đó, liên minh khí thế ngất trời, mà cũng thật sự có làm chút chuyện thực tế. Do bọn họ giật dây, một đám người thân cường lực tráng cùng tìm kiếm vật tư, khẳng định sẽ càng thêm thuận lợi.
Chỉ là vật tư thu được là chia đều, còn không biết người bằng lòng dụng tâm soát lại có bao nhiêu.
Nhưng xác thực mấy tòa nhà khác không tiếp tục tới trộm cắp.
Trong tòa nhà xảy ra xô xát, cũng sẽ la hét tìm Kiều Huy Quân, rất nhanh liền có thể giải quyết.
Chẳng qua đây đều là Quý Dạng nhìn thấy.
Trong lúc này, cũng có một tin tức tốt truyền đến, Chính phủ lập ra điểm trao đổi, hô hào dân chúng thu thập các loại vật tư đến để đổi thành điểm tích lũy, điểm tích lũy cũng coi như tiền dùng, đổi lấy các loại vật tư sinh tồn.
Tin tức này truyền đến, đám người còn sống sót vốn đang lo tìm được càng ngày càng ít đồ ăn đều chấn phấn, cả đám đều ra ngoài tìm vật tư.
Người Lý gia cũng đều đi ra ngoài.
Tòa nhà bây giờ có hội Đồng minh, cuối cùng an tâm hơn rất nhiều, bởi vậy một nhà ba người đều ra ngoài, chỉ còn hai ông bà lão ở nhà, tất cả đều muốn tìm thêm được chút vật tư đổi lấy lương thực để tồn trong nhà cho an tâm.
-----
Quý Dạng nghe được tin tức này, cũng kinh ngạc rất lâu.
Đời trước đến khi cô theo cứu viện Chỉnh phủ vào căn cứ, cũng chưa từng nghe tới điểm trao đổi, sau khi mưa lớn lũ lụt qua đi, điểm trao đổi mới xuất hiện.
Nhưng lúc đó, đồ tốt đều đã bị nước xối phá hủy, có thể tìm được rất ít, Chính phủ tiến vào thời kỳ thiếu thốn vật tư trong một khoảng thời gian rất dài.
Kết quả thật không dễ dàng dùng hết toàn lực xây dựng căn cứ, lúc cô chết, lại bị động đất phá hủy đi hơn phân nửa.
Nghĩ nghĩ cũng rất đáng tiếc.
Mà những cái này so với đời trước có thay đổi khác biệt, chắc chắn là bởi vì biết trong tương lai sẽ còn có thật nhiều thiên tai, nếu không Chính phủ sẽ không tùy ý để cho người ta đi dùng những tài nguyên cá nhân này.
Xem những email cô đã gửi kia đi, thật hữu dụng!
Quý Dạng có chút hưng phấn, hưng phấn qua đi, cũng nghĩ đến bởi vì điểm trao đổi của Chính phủ xuất hiện, thời tiết bây giờ tựa hồ cũng ổn định hơn, người bằng lòng ra ngoài cũng ngày càng nhiều.
Không thiếu người có thể tìm được các loại đồ tốt.
Bởi vậy nghề nghiệp nhà buôn này cũng thuận thế tái xuất giang hồ, thành ra trừ các thế lực vốn có bên ngoài lại thêm một thế lực lớn nữa, tuy rằng nhìn không ra cái dạng gì, nhưng đồ vật bạn muốn bọn họ đều có thể đổi cho bạn.
Chỉ cần bạn có thể trả giá.
Quý Dạng lập tức mặc quần áo, dọn dẹp một chút để chuẩn bị đi ra ngoài.
Không gian của cô đã lâu không có động tĩnh, về sau có thể cố định tới chỗ gần điểm trao đổi xem xem, khẳng định sẽ có người bày hàng vỉa hè để giao dịch. Trong tay cô có lương, có ăn, không sợ không đổi được ngọc thạch chất lượng tốt.
Thấy chủ nhân muốn ra khỏi cửa, Hy Hy cũng lập tức vui vẻ xoay vòng quanh.
Làm chó, nó vẫn rất thích chơi đùa ở bên ngoài, mặc dù lạnh, nhưng tự do tự tại.
Trong nhà dù sao cũng hạn chế sự phát huy của nó.
Quý Dạng cười trấn an: "Được được, để chị dẫn cưng đi."
"Gâu gâu gâu!" Hy Hy càng cao hứng hơn.
Quý Dạng vẫn bao quanh người mình chặt chẽ, đeo dây dắt chó cho Hy Hy, còn trên lưng có một cái balo leo núi lớn. Cô lấy ra một cái ván trượt tuyết rồi một người một chó bước chân nhẹ nhàng xuống lầu. Hy Hy có chút không quen mang dây đeo cổ, liên muốn đạp rơi em dây thừng, nhưng mà mỗi lần đều bị Quý Dạng quát bảo ngưng lại, thời gian dần qua cũng liền quen thuộc.
Trên đường xuống tầng dưới, cô cũng đυ.ng phải không ít người trong tòa nhà số 9. Người ở đây cũng coi như đều biết Quý Dạng, biết cô gái này không thiếu vật tư, còn nuôi một con chó, không nghĩ tới cô cũng ra ngoài.
Liền có người nhỏ giọng nói thầm: "Nhìn xem cô bé này cũng không chịu được phải ra ngoài tìm vật tư này."
Lúc này có người cười nhạo: "Ai sẽ chê vật tư nhiều chứ? Nhìn con chó này mập như vậy, khẳng định là không thiếu vật tư, chẳng qua chắc là muốn độn thêm nhiều đồ nữa đi."
"Phải đấy, anh nhìn lại chúng ta xem, người đói gầy. Trước thiên tai vợ tôi một trăm năm mươi cân*, bây giờ cũng gầy như hồi sinh con trước đó đấy."
*Cân này là cân (斤) bên Trung nhé. Một cân của người ta bằng khoảng hai cân mình. Mấy từ cân trước giờ cũng là cân này đấy. "Người so với người, thực sự là tức chết người!"
Quý Dạng không cẩn thận nghe thấy một chút lời nói thầm xì xào sau lưng, chỉ là đối phương cũng không phạm phải cô, liền không để ý.
Đi một hồi, đến đường bằng phẳng, cô đặt ván trượt tuyết xuống, thử trượt trượt trên mặt tuyết vài cái.
Tuyết bị người đi đường giẫm lên, nhưng lại không ngừng có tuyết rơi xuống, bên trong cứng rắn, bên ngoài lại có chút mềm, ván trượt ở trên tuyết cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Hy Hy liền chạy theo bên cạnh cô.
Lúc sau có lẽ là cảm thấy cô quá chậm, trực tiếp tăng tốc chạy đến phía trước cô.
Tay Quý Dạng kéo lấy dây đeo cho chó, cảm giác được một sức mạnh kéo đi, vô thức điều chỉnh trọng tâm, tốc độ phi nhanh.
Quý Dạng: ...
Khá lắm!
Còn có thể chơi dạng này cơ à?
Lần này cô không ngăn lại.
"Hy Hy thật giỏi! Rẽ rẽ!"Quý Dạng vui tươi hớn hở khích lệ, đến muốn chỗ rẽ thì đã sớm giật giật dây thừng, Hy Hy vô cùng hiểu tiếng người liền thay đổi phương hướng.
Được khen ngợi, bốn chân nó đạp trên tuyết thật nhanh!
Điểm trao đổi của Chính phủ cách đó mười cây số, ở trong một trung tâm thương mại. Đã đến chỗ gần trung tâm thành phố, nơi lưu lượng người lớn nhất, Quý Dạng đau đầu nghĩ người xung quanh quá nhiều, làm thế nào để trộm lấy ra xe trượt tuyết động cơ được đây, vậy lần này không dùng.
Đi mười cây số với tốc độ của Hy Hy, khoảng hơn hai mươi phút là đến nơi.
Tiêu hao mấy khối thịt.
Lén cho Hy Hy ăn xong, Quý Dạng thu hồi ván trượt tuyết, cầm nó tới gần trung tâm thương mại. Ở đây người đến người đi, cực lạnh tới, chết rất nhiều người, nhưng số người còn sống sót vẫn là vô cùng đáng kể.
Mỗi người đều vội vàng đi vào, lại vội vàng ra, lúc đi bao lớn bao nhỏ, lúc ra chỉ còn một cái túi nho nhỏ, giấu trong ngực, nhóm bạn bè tập hợp đủ, liền cắm đầu xông vào trong nhà.
Tất cả mọi người đều như vậy, hoàn toàn mất hết thanh nhàn bình thản như ngày trước tận thế.
Bởi vì nếu sơ suất một cái thôi, vật tư bại lộ, liền có thể gà bay trứng vỡ.
Nghiêm trọng chút là mạng cũng mất.
Quý Dạng dắt theo một con chó nhìn rất mập mạp khỏe mạnh xuất hiện, cùng bộ dáng lạc quẻ so với người xung quanh, tự nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.
Chẳng qua ngay dưới mí mắt Chính phủ, không ai dám làm cái gì.
-----
Ánh mắt Quý Dạng quét qua, liền nhìn thấy cổng trung tâm thương mại có một loạt các quầy hàng, đây chính là mục tiêu của cô hôm nay. Cô bước nhanh qua, những quầy hàng này đều là trực tiếp đặt một cái giường đơn, để lên trên mấy thứ đồ.
Đồ vật gì cũng có, chỉ là không có thứ khan hiếm trong hoàn cảnh trước mắt như đồ ăn, trang bị cầu sinh.
Đảo qua từng cái, quả nhiên có hàng bán ngọc thạch.
Quý Dạng tư thái tùy ý đi qua, cầm lấy một cái vòng ngọc trông không tồi nhìn nhìn.
Hy Hy lập tức ngồi chồm hỗm ở một bên, ánh mắt không ngừng liếc qua bên cạnh, thần sắc cảnh giác.
Chủ quán co cụm người lập tức thoáng mở mắt, giọng ồm ồm nói: "Mắt nhìn cô tốt đấy, thứ này là vợ tôi lúc trước bỏ ra hơn trăm ngàn tệ mua về! Hiện tại chỉ cần mười cân lương thực là có thể mang đi!"
Một chủ hàng khác bên cạnh khóe mắt giật giật, im lặng nhìn người này.
Đắt như vậy, sẽ bán được sao?!
Quý Dạng cũng cười, đây là thấy cô một cô gái trẻ tuổi liền công phu sư tử ngoạm ra giá trên trời à?
Cô lại không ngốc.
Thiên tai đã hơn nửa năm, Chính phủ vội vàng thu thập vật tư xây dựng căn cứ, không quản được nhiều như vậy, miễn để cho người ta không đói chết là được. Nhưng cướp bóc, ăn trộm, thu phí bảo kê liên tiếp xuất hiện nhiều vô kể, có thể giữ lại một nửa lương thực đã là không tồi.
Đến lúc này rồi, mười cân lương thực có thể đổi được bao nhiêu thứ thì không cần phải nói.
Vàng bạc đồ ngọc tất cả đều có giá rẻ mạt như cho, một cân lương thực cũng không ai muốn đổi, trừ những nhà đại lão sớm đã trữ không ít vật tư kia, nhưng đại lão như này cũng sẽ không nhìn tới loại ngọc thạch chất lượng như vậy.
Quý Dạng đời trước nếm qua khổ, bởi vậy một đời này dù cho vật tư dồi dào, cũng không tính làm dê béo. Cô không lập tức lên tiếng, mà là tới cạnh sạp hàng nhìn nhìn.
Nhiều vòng ngọc như vậy, hẳn là không phải mua trước thiên tai, Quý Dạng đυ.ng vào từng cái, tìm được mấy cái có thể để dấu nhẫn ngọc phản ứng tương đối lớn, vừa vặn có chín cái.
Chủ hàng trợn cả mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi xắn ống tay áo lên, trông mong nhìn cô.
Quý Dạng nói thẳng: "Nhiều như vậy, mười cân khoai tây, muốn không?"
Chủ hàng: ...
Mặt cười lập tức biến mất, anh ta thất vọng lầm bầm: "Mấy cái này ngày trước cộng lại cũng hơn mấy triệu!"
Quý Dạng trực tiếp bỏ xuống: "Không được coi như xong."
Chủ hàng lúc này đổi giọng
: "Được được được! Mười cân thì mười cân!!!"
Quý Dạng thu vòng ngọc, tay kia lấy ra từng cục khoai tây từ trong balo leo núi, chủ hàng cũng vội vàng đi tìm người mượn cái cân. Cô dựa vào cảm giác tay luyện được từ đời trước, lấy khoai tây ra đúng mười cân mà còn nhiều thêm chút xíu, cũng chưa cắt ra, liền giả bộ như không thấy chủ hàng trộm ép cái cân kia một chút.
Giao dịch hoàn thành, lúc sắp xếp balo, Quý Dạng ném ngọc thạch vào không gian.
Vẫn cứ không có tác dụng gì.
Quý Dạng cũng không từ bỏ, tiếp tục đi tới một hàng bán ngọc thạch khác.
Cái balo này của cô đại khái có thể đựng năm mươi cân khoai tây, bởi vậy cô cũng dựa theo cân lượng năm mươi cân để đi mua sắm. Người bán ngọc thạch còn rất nhiều, mà người xem ngọc thạch cũng rất nhiều, nhưng chân chính bỏ đồ ra mua, chí ít trên một đường Quý Dạng đi dạo qua đều không có.
Nhưng đáng tiếc trước mắt những cái được bày bán, ít có mấy cái có chất lượng có thể được cô nhìn trúng.
Lại tiêu hơn hai mươi cân khoai tây, Quý Dạng rốt cuộc gặp được một nhà buôn, thấy cô thích cái này, người kia lập tức thăm dò nói: "Em gái, tôi đây còn có không ít, cô có thể mua bao nhiêu?"
Quý Dạng mỉm cười: "Muốn chất lượng tốt, anh có bao nhiêu, tôi sẽ tận lực mua."
Người đàn ông giống như dò xét cô, lại nhìn balo leo núi kia, duỗi ra một bàn tay: "Tôi lấy theo giá thị trường, ít nhất cần năm trăm cân lương thực."
Quý Dạng vui mừng, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Hoa quả đông lạnh có thể thì có thể giảm giá một chút không?"
Đối phương cũng là mắt sáng rực lên, thái độ lập tức nhiệt tình hơn mấy lần, đưa cô tới một cái ghế dài ngồi: "Em gái ngồi đi, nói một chút có hoa quả gì?"
"Sầu riêng, dâu tây, việt quất, chuối..." Quý Dạng kể ra một chút, khi thấy ánh mắt đối phương càng ngày càng mong đợi thì nhắc nhở: "Số lượng không quá nhiều, nhưng có thể tới hai trăm cân."
Người đàn ông chần chờ: "Vậy cũng chênh lệch nhiều lắm, ba trăm cân thì sao?"
Quý Dạng khó xử: "Hiện tại hoa quả không dễ kiếm mà, ba trăm cân không được, nhiều nhất là hai trăm cân."
Một phen nói dóc, cuối cùng lấy hai trăm cân hoa quả thêm năm mươi cân rau cải trắng thành giao.
Mặc dù so mong muốn thiếu đi tới sáu phần, nhưng trái cây này cầm tới khu nhà giàu, đồ đổi được tuyệt đối nhiều hơn bao nhiêu so với năm trăm cân lương thực. Đương nhiên không phải ai cũng đều có con đường này, do đó đại đa số người càng thích lương thực có thể ăn no hơn.
Vừa lúc lão đại của anh ta có phương pháp này.
Hai bên đều rất vui vẻ, giao dịch cũng nhanh chóng được xác định, địa điểm giao dịch vẫn là ở chỗ này.
Đối phương vui tươi hớn hở nói: "Quầy hàng của tôi ở đây, về sau có đồ tốt gì sẽ còn lấy về, ngọc thạch tôi cũng sẽ tiếp tục thu gom, cô sau này hẳn là sẽ còn tiếp tục muốn đi?"
Quý Dạng cười gật đầu: "Được."
Kẻ có tiền cũng hay kỳ cục, cô cũng không lo bị người ta phát giác ra điều dị thường.
Quả nhiên người đàn ông cũng không để ý, xác nhận có thể giao dịch liền lập tức nói: "Em gái, tôi là La lão tam, lúc cô tới nếu tôi không có ở đây, tùy tiện hỏi một chút, đều có thể tìm tới tôi. Chẳng qua thế nào thì cũng không thể đơn độc rời đi theo người khác, nơi này có nhiều người xấu lắm đấy."
Anh ta cũng không muốn đợi thật lâu mà kim chủ lại không tới nữa!
Quý Dạng gật đầu cám ơn ý tốt của anh ta, lại đứng dậy tiếp tục xem mấy quầy hàng khác, cuối cùng mấy chỗ này cũng không có chất lượng ngọc mà cô muốn, nói thầm một tiếng thật tiếc, đang muốn quay người rời đi, Hy Hy bên cạnh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Cô lập tức phòng bị nhìn xung quanh, liền thấy một người đàn ông trung niên cười cười đi tới, thấy cả cô và con chó đều rất cảnh giác, dừng bước lại: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý, chính là muốn đến hỏi một chút tôi cũng có vòng ngọc, trước đó đều là đồ vô giá cực kỳ quý, hơn một triệu cũng có, cô có muốn không? Cam đoan số lượng đủ nhiều!"
Nói rồi ông ta để lộ ra trong tay một cái khuyên tai ngọc, màu sắc vô cùng tốt, óng ánh sáng long lanh, xem ra là thứ đồ quý.
Quý Dạng lẳng lặng nhìn ông ta.
Người đàn ông cười khà khà, trực tiếp đưa khuyên tai ngọc tới: "Này, cô nhìn xem. Chẳng qua đồ vật quý giá, tôi cũng không mang đi hết, em gái, nếu cô muốn, tôi dẫn cô đi xem? Chỉ cần cô có thể trả giá, đồ vật trước thiên tai bão tuyết đáng giá ngàn vàng đều có thể lấy đi!"
Quý Dạng cũng không khách khí, nhận khuyên tai ngọc: "Đi."
Người đàn ông lập tức buông tay, ân cần chỉ đường: "Bên này bên này --"
Quý Dạng nhìn ông ta một chút, cất bước đi theo.
Người đàn ông càng cười nhiệt tình, không dấu vết đảo qua bé chó an tĩnh lại, hâm mộ nói: "Chó lớn như vậy, mỗi ngày chắc là ăn không ít đi?"
"Vẫn ổn, nó ăn thức ăn cho chó." Quý Dạng thuận miệng đáp, thấy ông ta dẫn mình quẹo vào một cái giao lộ, đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Mà ở cổng trung tâm thương mại, La lão tam vừa đắc ý nhớ kỹ giao dịch lớn hôm nay, tính toán phần trăm mình được trích ra, bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, liền thấy khách vừa mới giao dịch đi theo một người đàn ông quẹo vào một con hẻm, lập tức mắt trợn tròn.
Này này này!
Anh ta không phải vừa nói là không được đi theo người lạ sao?!
Bên này có người của Chính phủ trông coi, nhưng một khi đi xa là cái gì cũng không còn!
Nghĩ đến phần trăm được trích ra của mình, La lão tam cắn răng một cái, gọi người tới giúp trông quầy hàng, lộn nhào đi kêu người.
"Lão đại lão đại! Lại có thể có người làm chuyện xấu tại địa bàn của các anh! Mau cứu mạng!"
-----
Đi mấy phút, Quý Dạng như thấy không đúng, giậm chân một cái: "Sao lâu thế? Ông sẽ không muốn mang tôi đi chỗ nào khác đấy chứ?"
Phát giác được cảm xúc của chủ nhân không đúng, Hy Hy cũng lập tức nhe răng, mặt chó hung ác.
Người đàn ông lúc này trọn tròn mắt, mặt mũi đầy oan uổng biểu lộ: "Sao có thể?! Tôi chỉ muốn bán ngọc, không tin cô nhìn xem, trên người tôi còn có, cái này trước tiên đưa cô làm thế chấp. Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện, tôi Hứa Đại Đầu có đăng ký với Chính phủ rồi đấy!"
Quý Dạng chần chờ, đến khi đối phương nhét một khối ngọc bội vào tay cô.
Cảm giác dấu nhẫn ngọc hơi nóng lên, biết cái này cũng là thứ đồ tốt, tuy chất lượng không tốt như chiếc khuyên ngọc vừa rồi nhưng cũng vẫn được, cô miễn cưỡng nói: "Được thôi."
Người đàn ông cười khà khà, cúi đầu khom lưng tiếp tục dụ cô đi tiếp, lần này tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Quý Dạng cũng không làm ầm ĩ, không tốt bằng thì thôi, cũng bước nhanh theo.
Thẳng đến khi ra khỏi phạm vi Chính phủ có thể quản, người đàn ông lập tức lui về sau hai bước, vỗ tay một cái, xung quanh xuất hiện năm người đàn ông tóc undercut béo phệ, trên mặt mang nụ cười ghê tởm, đi về phía Quý Dạng.
Lúc này Hy Hy xù lông, có chút đè thấp nửa người trên, nhe răng gầm nhẹ cảnh cáo bọn họ không được phép tới gần.
"Nha, em gái, con chó này thật mập." Một tên nuốt nước miếng, nhìn trừng trừng Hy Hy: "Ông đây thích ăn thịt chó nhất, đã rất lâu rồi không ăn, hôm nay xem như có thể nếm được vị rồi."
Quý Dạng bị buồn nôn, rời mắt sang chỗ khác.
Mấy tên khác không rảnh nhượng bộ nhiều hơn, từng bước tiến sát.
Nhưng e ngại Hy Hy, không ai dám đi trước một bước.
Hứa Đại Đầu thì lùi về phạm vi an toàn thúc giục: "Nhanh lên, bắt người đi, tra hỏi vị trí vật tư! Đừng lề mề, bị người phát hiện là không xong đâu, người này vừa giao dịch cùng La lão tam đấy."
Sắc mặt mấy kẻ này thay đổi, cũng không chậm chạp nữa, quơ cây gậy, dao bầu trong tay nhào tới một người một chó, mà trọng điểm là chó, một cô gái nhỏ không khiến bọn họ để ở trong lòng.
Quý Dạng nhanh chóng ngồi xổm người xuống cởi dây đeo cho Hy Hy, ra lệnh: "Hy Hy, lên đi!"
Hy Hy gầm lên một tiếng, chọn trúng một tên, chân chó bay thẳng tạt vào mặt đối phương, một kích liền trúng, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt đó cũng vung cây gậy trong tay tới, nhưng Hy Hy nhanh chóng quay thân né tránh, lại chạy qua phía mục tiêu tiếp theo.
Ở đây tổng cộng có tới sáu tên. Trong con hẻm vị trí rộng rãi, còn có tuyết, con người trên tuyết còn xa mới có thể linh hoạt như động vật, mà vừa vặn có thể rèn luyện Hy Hy.
Quý Dạng mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện bản thân, ngẫu nhiên cũng sẽ huấn luyện Hy Hy. Đương nhiên cô không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, cứ dựa theo phương pháp dạy trên mạng dạy nó bắt người, cắn người.
Cũng may Hy Hy là bé chó thông minh, cảm giác nguy cơ cũng đầy đủ, bởi vậy hiểu được không tồi.
Thấy nó thành thạo điêu luyện né tránh lại tìm cơ hội đánh lén trong khi bị ba người vây công, Quý Dạng rất hài lòng với thành quả huấn luyện, dư quang lại thoáng thấy chỗ đầu hẻm có thêm bóng dáng một nhóm người, cô quả quyết đổi súng ngắn chuẩn bị lấy ra thành chủy thủ.
Ba người khác cũng bị sức chiến đấu của con chó kia làm sợ ngây người, nhưng rất nhanh bọn họ cho rằng Quý Dạng có thể mới là điểm chốt hạ, lập tức đổi hướng đầu đao nhắm vào Quý Dạng.
Chỉ cần có chủ nhân nó ở trong tay, con chó kia không chừng sẽ phải cầu xin tha thứ.
Bọn họ mới chuẩn bị công kích, Quý Dạng bên này đã cầm chủy thủ xông lên, khi hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị gì, tên đàn ông phía trước nhất chỉ cảm giác trên cổ mát lạnh.
Rõ ràng đã vung dao bầu ra, nhưng tay lại bị một sức mạnh ngăn lại nên kết quả là kẹt tại kia, tiếp đó anh ta chỉ cảm thấy nhiệt lượng trong người nhanh chóng trôi đi, không có thứ gì chống đỡ liền ngã trên mặt đất.
"Em trai!" Một tên nổi giận gầm lên một tiếng, "Tôi liều mạng với cô!"
Quý Dạng mím môi cũng không lên tiếng, trực tiếp nghênh đón lấy, nhẹ nhàng ngăn trở công kích của tên này, từ một nơi bí mật gần đó có một tiếng "vãi", cô tìm được cơ hội, gọn gàng mà linh hoạt lại hung dữ đâm vào nhược điểm trí mạng của đối phương.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng khiến bé chó cũng kinh ngạc một chút.
Nhưng rất nhanh, Quý Dạng tay cầm chủy thủ, tới gần người tên kia, mũi đao xẹt qua yết hầu, khiến anh ta kêu không ra tiếng nữa.
Tên thứ ba thấy cảnh này, lúc này hét lớn một tiếng: "Chạy --"
Một chữ còn chưa nói xong, một thanh chủy thủ đã thẳng tắp bay tới phía anh ta, chính giữa cái cổ.
Lúc này Hy Hy ở bên kia, cũng bỗng nhiên nhào qua, một ngụm cắn rơi một miếng thịt của tên đàn ông, so với móng vuốt cào còn đau hơn nhiều, lại thêm vết thương khác trên mặt, tên kia trực tiếp bụm mặt mất đi sức chiến đấu ngã trên mặt đất.
Còn lại hai tên.
Nhưng kia hai kẻ còn lại cũng ý thức được bọn họ không dễ trêu vào, quả quyết quay đầu chạy trốn, nhưng Quý Dạng không muốn lưu lại tai họa, lúc này đuổi theo, trong tay lại có một thanh chủy thủ xuất hiện, lúc hơi tiếp cận gần bọn họ thì ném ra!
Đúng chuẩn mục tiêu sau cổ.
Nhưng cũng bởi vậy chậm trễ một chút, dẫn đến một tên cuối cùng kéo dài khoảng cách với cô, liền muốn chạy trốn qua đầu hẻm.
Nào biết vừa mới chạy ra, một giây sau người kia bay ngược trở về, bị quẳng xuống đất.
Quý Dạng quét mắt qua mấy người vừa từ đầu ngõ đi ra, lễ phép nở một nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn."
Sau đó yên lặng móc ra thanh chủy thủ thứ ba nhanh chóng đâm vào ngực đối phương, sau đó rút ra, dùng tuyết chà chà thanh chủy thủ, rồi lại trở về thu một thanh chủy thủ khác, thuận tiện lục soát trên người mấy tên kia một chút, xem xem có bỏ sót mấy đồ bằng ngọc nào hay không.
Vận may không tồi, lục ra được hai chiếc nhẫn, một chiếc khuyên tai ngọc, chất lượng cũng khá, tất cả đều ném vào trong không gian.
Mà La lão tam ở đầu ngõ khép lại cái cằm rớt ra vì kinh ngạc: "Cô ấy đến cùng mang theo bao nhiêu thanh chủy thủ vậy?!"
Những người khác: ...
Vấn đề hay đấy!
Nhưng bọn họ càng muốn hỏi, cô gái này gϊếŧ người xong liền có thể cười ôn hòa chào hỏi bọn họ như vậy, trạng thái tốt như thế là bình thường sao?!
Khích lệ xoa xoa cái mặt chó của Hy Hy, Quý Dạng nhìn nhìn máu dính trên vuốt và mặt chó, nhíu nhíu mày, dùng tuyết sạch sẽ bên cạnh lau qua cho nó một chút.
Khi không có các loại vật dụng sạch sẽ, dùng phương pháp này rất thuận tiện, bông tuyết soạt soạt mấy lần trên thân chó, liền có thể lau đi không ít vết bẩn.
Lau xong, để Hy Hy rũ lông, chấn động làm rớt xuống không ít bông tuyết, nó lại là bé chó sạch sẽ xinh đẹp rồi.
Quý Dạng thỏa mãn đứng dậy, thấy bọn họ còn chưa đi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Lúc này người đàn ông cầm đầu bỗng nhiên đi về phía cô, La lão tam theo sát phía sau, những người khác lại đi sau hai bước. Có hai người còn đang nhìn thi thể kia, xong lại nhìn về phía Quý Dạng, ánh mắt đều trở nên phá lệ kính sợ.
Là một người sói, mặt không đổi sắc xử lý sáu người.
-----
La lão tam cười nhiệt tình, bên trong còn mang theo vài phần tôn kính: "Cô Quý, đây là lão đại của tôi Tạ Mộ Tri, vừa rồi tôi thấy cô đi cùng cái tên ma cà bông này, sợ cộ chịu thiệt thòi nên gọi lão đại tới, đương nhiên cô Quý cũng phi thường dũng mãnh, là tôi quá lo lắng rồi."
Quý Dạng vội lắc đầu, cười nói: "Vẫn là cảm ơn anh."
Trong tận thế thiện ý thật xa xỉ, nhận được ý tốt của người khác, cho dù hữu dụng hay không thì vẫn lễ phép đối đãi.
Tạ Mộ Tri cũng chào hỏi cô: "Cô Quý."
Quý Dạng nhìn anh một chút, ánh mắt lấp lánh: "Xin chào Tạ tiên sinh."
Tạ Mộ Tri nhìn cô: "Cô Quý thân thủ không tồi, ở chỗ tôi cũng đang thiếu người có thể chiến đấu. Tất cả sẽ đều có đãi ngộ ưu đãi, còn có thể bảo đảm người nhà an toàn, không biết cô Quý đây có hứng thú hay không?"
"Không." Quý Dạng một câu từ chối: "Tôi trời sinh lười biếng không thích bị quản giáo, không muốn có lão đại trông coi, cũng không có người nhà cần bảo hộ."
La lão tam ngẩn ngơ choáng váng, đau lòng cực kỳ, nắm cổ tay nhìn cô như nhìn lương thực bị lãng phí.
Quý Dạng mỉm cười.
Một giây sau Tạ Mộ Tri mở miệng: "Vậy được rồi, thật đáng tiếc không thể làm cộng sự với cô Quý. Chẳng qua với thân thủ này của cô, không biết là học ở đâu? Dường như có chút quen mắt?"
Quý Dạng cười không nổi nữa.
Người đàn ông một thân quần áo sáng màu, bởi vì cực lạnh, quần áo hơi dày, không thấy được dáng người, nhưng cũng có thể thấy thân hình cao lớn, cao hơn La lão tam bên cạnh một cái đầu.
Mũ cùng khăn quàng cổ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng bỏ kính bảo hộ xuống thì lộ ra khuôn mặt sáng sủa tuấn nhã, không ngoài ý muốn thì là một người siêu cấp đẹp trai.
Mà Quý Dạng chắc chắn người này đúng thực là cực kỳ đẹp trai.
Bởi vì đời trước cô từng gặp đối phương.
Đương nhiên lúc đó cô cũng không biết Tạ Mộ Tri là đầu lĩnh nhà buôn thành phố Trường Nam, cô chỉ là đang gấp việc thiếu huấn luyện viên. Lúc làm nhiệm vụ từng gặp phải đội lính đánh thuê nước ngoài, xém chút xong luôn ở đó, về căn cứ cô liền lấy một số điểm tích lũy lớn tìm tới nhà buôn nói muốn tìm sư phụ.
Đối phương tìm tới tìm lui, những sư phụ kia còn đánh không lại cô, lúc cô đã nghĩ thôi thì để nhà buôn trả lại điểm tích lũy, Tạ Mộ Tri xuất hiện.
Người này dáng dấp tuấn mỹ, Quý Dạng ban đầu tưởng rằng người này theo chủ nghĩa hình thức, kết quả lúc chính thức đánh nhau cô cũng đánh không lại. Bản thân sức mạnh của cô đã coi như là mạnh phi thường, nhưng về kỹ thuật, toàn bộ do cô bái sư học trộm lặt vặt, không so được với đối phương, cơ bản mấy chiêu liền có thể bị anh tìm được kẽ hở đánh ngã cô.
Cô đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn hưng phấn, điểm tích lũy kia không phí công tiêu rồi.
Cứ như vậy, Quý Dạng đi theo đối phương học được một tháng, người này cũng dốc lòng dạy, suốt ngày khi có thời gian, chỉ cần cô hỏi, anh lập tức có thể giải đáp, sẽ còn căn cứ theo cách dùng lực cô quen giúp cô sửa đổi chiêu thức, khiến chiêu một kích mất mạng của cô tốt hơn.
Cô được lợi ích không nhỏ, nhưng đương nhiên giá cả cũng đắt muốn chết, Quý Dạng nghèo khổ không thể tiếp tục, tính toán đâu ra đấy cũng học được một tháng.
Những chiêu thức kia bây giờ đều đã hòa vào trong thân thủ của cô, mà hoặc nhiều hoặc ít bởi vì thói quen cùng góc độ dùng lực của cô theo đó thay đổi.
Không nghĩ tới vẫn bị người này phát hiện được điểm dị thường.