Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tai Cầu Sinh

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bé cún sắp lớn phát ra tiếng sủa cảnh cáo, đã rất có khí thế như mẹ Tiểu Hắc của nó, chỉ là trong tiếng sủa còn có chút non nớt, hơi thiếu lực uy hϊếp.

Quý Dạng lập tức qua đó.

Hy Hy lúc này mới yên tĩnh hơn một chút.

Rồi người bên ngoài lại gõ gõ cửa lần nữa.

Quý Dạng nhíu mày: "Có chuyện gì?"

Khương Tịnh đứng ngoài cửa

lập tức cao giọng nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm của cô, ở tầng mười một. Sữa bột trong nhà con tôi đã uống hết rồi, muốn hỏi một chút xem trong nhà cô có sữa hay không, sữa bột cho trẻ là được. Con tôi mới năm tháng, tôi lại không có sữa, chồng tôi có ra ngoài tìm nhưng không tìm về được mà chân còn bị thương, xin cô giúp đỡ!"

Quý Dạng không lập tức trả lời.

Khương Tịnh giống như nhìn thấy cứu tinh, kích động nói: "Tôi có thể đưa tiền, trong nhà hiện tại còn mấy

ngàn tiền mặt, tôi đã mang hết tới, đều cho cô, còn có thể

viết phiếu nợ, xin cô!"

Cô ấy hầu như đã đi

khắp cả cái tòa này rồi, chỉ có nhà này là không trực tiếp từ chối, vậy còn có hy vọng!

Từ lúc trận tuyết lớn rơi đến bây giờ đã hơn bốn tháng, khi Khương Tịnh cùng chồng nhận thức được tình huống không ổn thì đã nghĩ hết biện pháp

đi tích trữ.

Nhưng vẫn không đủ.

Bảo trẻ con giống như thú nuốt vàng là có nguyên nhân, bé nhà cô ấy không đến bảy ngày là có thể uống xong một hộp sữa bột. Nói cách khác, một tháng phải uống bốn đến năm hộp.

Bọn họ tích trữ còn lâu mới đủ.

Về sau cô ấy đã bắt đầu xen lẫn

cho ăn cháo gạo, nhưng hộp sữa bột vẫn thấy đáy. Không có cách nào, chồng cô phải đội gió tuyết ra ngoài tìm, mà không có ai tổ đội với anh ấy, vì

người ta đều là đi thu thập củi lửa, có một số nhỏ đi thu thập vật tư nhưng cũng sẽ không tới nơi có cửa hàng mẹ và bé.

Anh ấy ra ngoài một mình, Khương Tịnh mỗi ngày ở nhà đều nơm nớp lo sợ. Cuối cùng tới ngày hôm qua, chồng cô ấy trở lại, mang theo về một cái chân gãy, nguyên nhân là vì anh ấy đã phải thật vất vả tìm được sữa bột, kết quả lại bị người đoạt mất, đối phương vì

đoạt sữa bột, còn đánh nhau với anh ấy. Đang đánh lộn qua lại thì bị một cái tủ đổ xuống đè lên đùi.

Trong nhà còn đồ ăn cho người lớn, nhưng em bé thì không. Bây giờ một nhà ba người, một đứa bé, một người bị thương, còn lại Khương Tịnh thì cũng chẳng phải người lợi hại gì, không dám ra ngoài, chỉ có thể thử lên

tầng trên xuống tầng dưới dò hỏi một chút.

Nếu như không được, vậy chỉ có thể để con gái thiệt thòi, phải ăn cháo gạo.

Tròng mắt Quý Dạng khẽ động: "Tôi không cần tiền, có ngọc không?"

"A?" Khương Tịnh dừng lại, trợn tròn mắt: "Vàng có được không?"

Cô ấy không thích ngọc lắm, ngược lại là mua không ít vàng.

Quý Dạng từ chối: "Không được."

Trong đầu Khương Tịnh nhanh chóng nghĩ xem trong nhà chỗ nào có ngọc, rồi bỗng nhiên nhớ tới mẹ chồng nhà mình có cái vòng ngọc, là do em gái mẹ đưa lúc đại thọ sáu mươi tuổi, chất lượng vô cùng tốt.

Trong chốc lát cô ấy có chút không nỡ.

Nhưng nghĩ tới con, lại cắn răng nói: "Tôi đổi! Mẹ chồng tôi có một cái vòng ngọc, chất lượng rất tốt!"

May mắn là mẹ chồng không có ở đây, cô ấy vụиɠ ŧяộʍ lấy, đến khi thiên tai qua đi thì mua lại một cái cho bà ấy là được.

Quý Dạng cũng không mở cửa: "Trước tiên cô đi lấy đi, chỉ có thể tới một mình, mà ở đây tôi chỉ có ba hộp sữa bột."

"Được!" Khương Tịnh vui mừng, vốn dĩ tưởng rằng chỉ có một hộp thôi, còn nghĩ mỗi lần uống ít đi một chút không biết có đủ nửa tháng không. Nhưng vậy thì tốt rồi, ba hộp sữa bột, trộn với cháo gạo ăn ít nhất cũng có thể chống đỡ nổi một tháng. Một tháng sau, thiên tai bão tuyết này hẳn là đã qua rồi đi?

Nếu bất hạnh, tuyết còn tiếp tục rơi, vậy em bé có lẽ cũng đã quen ăn cháo.

Cô ấy đưa mắt nhìn về phía cửa sổ trong hành lang, giờ phút này bên ngoài bông tuyết còn đang bay bay phiêu đãng trong không trung.

Gió lạnh không ngừng thổi vào từ khe hở, khiến cô ấy rùng mình, hiện tại áo lông cũng không đủ dùng, chỉ có thể thêm từng lớp từng lớp áo chồng lên nhau, bao người mình thành con gấu mới có thể miễn cưỡng ra ngoài.

Khương Tịnh lau lau khóe mắt, bước nhanh xuống tầng.

Đại khái mười phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, xác nhận là người lúc trước xong, Quý Dạng mở cửa.

Khương Tịnh vốn dĩ nghĩ rằng trong nhà này cũng có em bé, chỉ là đang không ở bên cạnh thôi, không ngờ tới cô ấy lại thấy một cô gái nhỏ rất trẻ tuổi, thậm chí còn có chút non nớt.

Cô gái này dung mạo xinh đẹp, chỉ là trên khuôn mặt lại lộ ra

mấy phần lạnh lùng không hợp tình người, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần. Tóc dài tùy ý xõa

ra, quần áo trên người cũng tương đối đơn bạc, hai má còn hồng hồng đỏ ửng.

Càng muốn mạng hơn

là, khi mở cửa,

trong nháy mắt nhiệt khí đập vào mặt

khiến cô ấy hận không thể xông vào trong.

Thế này cũng quá dễ chịu rồi?!

Trong lòng Khương Tịnh hâm mộ, trên mặt lại không quên liên tục nói lời cảm kích: "Đa tạ đa tạ, đây là vòng ngọc, cô xem một chút?"

Cô ấy đưa ra bằng cả hai tay.

Quý Dạng chỉ nhìn lướt qua liền biết cái vòng ngọc không tệ, chí ít so với ngọc cô đào ra từ mấy tiệm châu báu thì là hàng thượng phẩm.

Cô sảng khoái tiếp nhận: "Có thể."

Tay kia đưa cái túi ra.

Khương Tịnh vui mừng, cầm lấy xem, bên trong còn có hai

bao băng vệ sinh!

Lần này là thật sự vui sướиɠ.

Thiên tai bão tuyết đến bây giờ đã hơn bốn tháng, băng vệ sinh trong nhà cô ấy sớm đã dùng hết, nếu không phải bình thường thích tích trữ giấy vệ sinh, bằng không thì thật sự vô cùng thê thảm.

Trong chốc lát sự đau lòng vì giao dịch lỗ vốn ít đi rất nhiều.

Quý Dạng cũng không xấu hổ

chút nào nói: "Đây là hàng tặng kèm."

Dựa theo tình huống hiện tại thì cô được lợi, nhưng theo tình huống trong tương lai, người chiếm lợi hơn sẽ là Khương Tịnh, lúc này còn có thể dùng vòng ngọc đổi được chút vật tư cứu mạng, chứ về sau thì không thể nữa.

Cho nên

cô bù một chút quà tặng, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Dù sao giao dịch là hai bên đều chấp nhận.

Nói xong cô cũng không xem phản ứng của Khương Tịnh, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lời cảm tạ đã đến bên miệng nghẹn trở về, Khương Tịnh cười khổ một tiếng, lại nhanh trở về nhà, trông thấy em bé đói đến oa oa khóc lớn, cô ấy tay chân luống cuống pha sữa bột.

-----

Trong nhà

Quý Dạng sau khi đóng cửa, nhanh chóng ném vòng tay vào trong không gian.

Ừm...

Không ngoài dự đoán, không có phản ứng gì.

Xem ra khoảng cách đến lần nâng cấp sau, gánh nặng đường xa.

Quý Dạng thở dài một tiếng, ngồi lại làm tiếp trứng rán, tiêu hao sạch sẽ số trứng thu hoạch được mấy ngày này xong, mới thu lại cái nồi điện nhỏ, vui vẻ ăn trưa bằng một bát bún gạo tê cay.

Trong bát gạo cô đã cho thêm trứng rán vừa làm vào, nhúng vào trong nước dùng, lại

cắn một miếng trứng rán, hương vị nước bún gạo lăn lộn trong miệng.

Quả nhiên ăn rất ngon!

Chỉ là dễ cảm thấy ngấy.

Quý Dạng tranh thủ lấy ra chút hoa quả đặt vào bát, khi ăn thấy có chút ngán thì lại ăn một miếng hoa quả.

Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, bụng hơi tiêu hóa, cô liền bắt đầu phần tập luyện ngày hôm nay. Gần đây trạng thái cơ thể không tệ, qua sự kiên trì không ngừng

cố gắng của cô, tay chân trước kia mềm nhũn không cơ bắp trở nên mạnh mẽ rắn chắc, cơ bụng nơi eo cực kỳ xinh đẹp.

Buổi chiều trong khi Quý Dạng hì hục hì hục vượt qua bài tập luyện, có lẽ công ty xây dựng tu sửa nhà ở không lười biếng, mỗi ngày cô đều thùng thùng thùng tập luyện như thế, vậy mà tầng dưới tựa hồ một chút động tĩnh cũng không có.

Đến hơn bốn giờ chiều, sau khi kết thúc phần dãn cơ, cô nằm

nghỉ ngơi một hồi, lề mề đến hơn năm giờ, lại đi chuẩn bị cơm tối.

Quý Dạng vung tay, trên bàn ăn xuất hiện một cái nồi điện cỡ vừa, cắm điện vào, trong nháy mắt lòng bàn tay có thêm một chai nước khoáng cỡ lớn, đổ nước, rồi lại cho vào nửa phần nước lẩu, để nồi điện tự đun, còn người cô thì không thấy đâu nữa.

Lúc tắm nước nóng ra xong, nước cũng sôi, nước lẩu tan ra cuồn cuộn trong nồi, cả phòng đều tràn ngập mùi thơm tê cay kia.

Quý Dạng hít sâu một hơi, hai

tay nhanh chóng

lấy ra các loại rau cùng thịt.

Cô trước tiên ướp gia vị thịt bò tươi non, đầy một bát lớn, lại thêm thịt dê cuộn, thịt bò cuộn, thịt ba chỉ cuộn, váng đậu cuộn thịt, tôm băm, rau cải thảo nhỏ, rau xà lách, rau cải bó xôi...

Hân hoan bắt đầu ăn!

*

Lúc này, nhà 702 ở tầng dưới, cũng đang dùng cơm, nhưng lại không có bầu không khí vui vẻ như vậy.

Bé trai mập mạp nghe thấy tiếng mẹ gọi ra ăn cơm, vui mừng chạy ra ngoài, khi thấy đồ ăn trên bàn, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp, tức giận nói: "Sao lại là trứng gà hấp nữa! Con không muốn ăn! Con muốn ăn gà rán, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn mì cay Hàn Quốc ở cổng trường --"

Người phụ nữ gầy ốm vội dỗ dành: "Ăn ngon mà, mẹ có thêm ít bột ớt rồi, con không phải thích ăn lẩu nhất sao? Cái này cùng một vị với lẩu đấy!"

"Thật sao?" Thằng bé nửa tin nửa ngờ cầm lấy cái thìa.

"Thật, con nhìn xem có phải không giống canh trứng gà bình thường không?" Người phụ nữ tiếp tục dỗ, mắt nhìn chằm chằm động tác của con trai.

Thức ăn trong nhà thì còn, nhưng đồ ăn ngon thì thật không có. Không phải là không tích trữ, mà là đã trữ rồi, nhưng đều đã bị con trai ăn hết.

Đứa nhỏ này bị bọn họ nuông chiều một chút, thích ăn những món như gà rán, cocacola, lẩu, thịt nướng, mì cay Hàn Quốc, xúc xích nướng các loại.

Nếu là bình thường thì tùy ý thích ăn gì thì ăn, nhưng hiện tại, nhiệt độ bên ngoài có thể so với vùng cực, thỉnh thoảng còn có bão tuyết lớn, lúc nào cũng có thể có gió mạnh làm loạn. Vài ngày trước cô ta còn cùng chồng thử ra ngoài, đi

được mấy trăm mét thì không chịu được nữa phải chạy trở về.

Những người khác ra ngoài tìm vật tư, có ai không lạnh đến mặt trắng xanh bộ dáng như sắp chết? Còn có tai cũng bị đông cứng, rất dọa người.

Do đó trên phương diện ăn uống, chỉ có thể để con trai chịu ấm ức.

Trên thực tế người thiệt thòi nhất phải là mấy người lớn, mấy món mặn trong nhà còn lại không nhiều, trứng gà cũng chỉ có con trai ăn, những người khác nhiều nhất thì chỉ có nếm thử vị.

Hôm nay bột ớt vẫn là do cô ta lục ra từ trong nhà, là lúc trước đặt mua giao hàng về một gói ớt bột nhỏ, thêm vào cho nó ra hình ra dạng, vì nghĩ đến con trai có thể ăn thêm một miếng.

Nào biết một giây sau, con trai nếm vào miệng, trực tiếp đập cái thìa vào bát, "keng" một tiếng vang giòn, thêm canh trứng gà ớt bột bắn tung tóe, kèm với tiếng thằng bé kêu khóc: "Gạt người gạt người! Ăn không ngon gì cả!"

Khuôn mặt người phụ nữ tối sầm, cảm giác bất lực với tức giận bốc lên đầu, cuối cùng không nhịn được định đánh con.

Nhưng một giây sau, ông của thằng bé ngăn cô ta lại, xoa dịu dỗ dành: "Được được, không thích ăn thì không ăn, ông mang cháu đi ăn đồ ăn ngon!"

Thằng bé mắt sáng lên, bổ nhào vào trong ngực ông nội: "Ông ơi, đồ ăn ngon ở đâu thế?!"

Ông lão cười khà khà, chỉ chỉ lên tầng trên, nhỏ giọng nói: "Đi, ông dẫn cháu đi."

"Bố à!" Người phụ nữ vội vàng kêu lên một tiếng, cô ta đương nhiên đoán được là chuyện gì, lúc trước bọn họ đi lấy tuyết trên sân thượng đã đi ngang qua những tầng trên, ngẫu nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn từ các nhà khác, nhưng cũng đều không tính là gì.

Thơm nhất là tầng mười lăm!

Mặc dù chỉ có thể ngửi thấy một chút, nhưng bọn họ đã ăn chay một hai tháng, đã rất thèm những món này rồi, một chút xíu như vậy thôi bọn họ cũng không thể coi nhẹ.

Từ rất sớm bố chồng đã muốn đi xin một chút, nhưng cô ta vì thể diện nên ngăn cản.

Không nghĩ tới đã lâu như vậy, ông ấy vẫn còn nhớ.

Ông lão bị cô ta kêu như vậy, cũng không vui, trầm giọng nói: "Kêu la cái gì? Nếu cô có bản lĩnh cho cháu tôi ăn no, tôi còn phải đến mức đi mất mặt sao?!"

"Nhưng..." Người phụ nữ còn muốn nói cái gì.

Chồng cô ta một tay giữ chặt tay cô ta lại: "Được rồi được rồi, để bọn họ đi, nếu thật sự có thể mang về chút gì ăn, cũng là con trai chiếm lợi."

Người phụ nữ bị nói

vậy thì có chút buông lỏng, lại

ngẩng đầu thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa, hai ông cháu kia không chờ được ra ngoài, khăn quàng cổ cũng không mang!

Ông lão trông khoảng năm sáu mươi tuổi, ăn mặc nặng nề cồng kềnh, nhưng động tác một chút cũng không chậm, mang theo cháu trai ba bước cũng thành hai bước leo lên tầng mười lăm, nhanh chóng nhắm mục tiêu là nhà 1502, gõ cửa.

Một gõ hai

gõ!

Không có người?

Ông lão bất mãn tăng thêm lực gõ cửa: "Có ai không?!"

Vẫn không có ai đáp.

Không đúng!

"Gâu gâu gâu!" Tiếng chó sủa đột ngột vang lên, khiến hai ông cháu giật nảy mình, cậu bé mười tuổi vội trốn ra sau lưng ông.

Ông lão hoàn hồn, vỗ vỗ nó: "Không sao không sao, chỉ là một con chó còn chưa trưởng thành, không phải sợ."

Nói rồi ông ta bỗng nhiên khịt khịt mũi.

Lúc này thằng bé cũng kích động nói: "Ông ơi! Cháu ngửi thấy mùi lẩu!"

Ông lão nuốt một ngụm nước bọt, dù cách một cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng kia, một tia mùi thơm cũng khiến bọn họ chuẩn xác biết là món gì, là lẩu! Lẩu có thịt, nếu không không thể thơm như vậy, nhà này quả nhiên còn rất nhiều hàng tồn.

Thế là ông ta càng thêm dùng sức gõ cửa: "Này, người đâu?! Trả lời một tiếng xem nào!"

Quý Dạng trong phòng: ...

Cô thổi thổi miếng thịt bò nóng hổi, nhúng miếng thịt qua nước chấm một lần, lại nhanh chóng bọc một lá rau xà lách non bao quanh thịt đưa lên miệng.

Trong miệng là rau xà lách mát lạnh giòn giòn dễ chịu, một giây sau lại thưởng thức được vị tê cay, lại cắn thêm hai miếng, miếng thịt tươi ngon bị nuốt hết.

Ăn xong miếng thịt này, cô lại uống một ngụm cocacola. Về phần động tĩnh bên ngoài? Tâm tình không tệ, không thèm để ý.

Quý Dạng hướng về phía Hy Hy gọi: "Hy Hy lại đây."

Bé cún nghiêng đầu, chần chừ một chút, vẫn lựa chọn nghe theo chủ nhân bịch bịch chạy tới, nhưng mới chạy được hai bước, nó dừng lại, lại nhanh chóng xông lên, sủa loạn trước cửa lớn.

"Gâu gâu gâu gâuu --"

Vừa dừng một lát, bên ngoài lại có một tràng tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó một giọng nữ hơi quen thuộc vang lên: "Quý Dạng? Chị không ở nhà à?!"

Quý Dạng nghi hoặc, hình như là Lý Nghi nhà đối diện, cô ấy đến tham gia náo nhiệt gì vậy?

Mà lúc này, ông lão bên ngoài bỗng nhiên trong lòng khẽ động: "Nhóc, nhà này chỉ có một cô gái ở thôi sao?!"

Lý Nghi bỗng nhiên cảm giác sau lưng lành lạnh, vô thức lắc đầu: "Không phải, chị ấy còn có một anh trai, chẳng qua anh trai chị ấy tương đối hung dữ, cháu không dám gọi."

*

Ông lão nghe xong lời này, có chút thất vọng, thậm chí nghĩ từ bỏ: "Thôi vậy, chắc người ta đang bận..."

Lý Nghi cũng vội vàng gật đầu, trong lòng bắt đầu có chút ảo não, bản thân giống như đã xen vào việc của người khác rồi.

Cô ấy mặc dù cho rằng đây là tín hiệu trước tận thế, nhưng tư tưởng đến cùng vẫn còn dừng lại tại thời điểm trước, bởi vậy khi nghe thấy tiếng một ông lão vẫn luôn gõ cửa, liền ra nhìn xem, muốn giúp một chút.

Chó trong nhà Quý Dạng sủa lớn tiếng như vậy, nhất định chị ấy đã nghe được, nhưng là không muốn phản ứng.

Cũng đúng, chị ấy là một cô gái sống một mình, nên như vậy.

Nhưng dù ông lão muốn đi, thằng nhóc lại không muốn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất ăn vạ: "Không không! Cháu muốn ăn lẩu, huhuhu, ông, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn lẩu..."

Ông lão lập tức cực kỳ đau lòng: "Được được, lại gõ gõ cửa, ông cho cháu ăn!"

Ông ta cũng không quản những cái khác nữa, lại dùng sức gõ cửa.

Lý Nghi: ...

Da đầu cô ấy tê dại một hồi, nguyên lai là bởi vì chuyện này!

Cô ấy xen vào việc của người khác rồi!

Đúng lúc này, đằng sau cánh cửa rốt cuộc truyền đến tiếng động khác ngoài tiếng chó sủa.

Ông lão và thằng bé cùng mong đợi nhìn về phía cửa lớn.

Theo cửa lớn từ từ mở ra, một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi xuất hiện trước mắt ba người, ông lão thầm nghĩ trong lòng, ổn!

Mắt thằng bé cũng sáng lên, nói ngọt: " Chị ơi, chị, lẩu nhà chị thơm quá..."

Nhất là khi cửa mở, nhiệt khí cùng mùi thơm kia cũng theo ra, dù là Lý Nghi trong nhà không thiếu ăn cũng phản ứng. Lúc đó cô ấy đã bảo bố mẹ trông thấy cái gì thì mua cái đó, rồi về sau quân đội hỗ trợ vận chuyển vật tư, cô ấy cũng điên cuồng mua. Mùa đông không sợ đồ ăn bị hỏng, ông bà không thích ăn, bố mẹ không thường ăn, thì một mình cô ấy, cũng không hà khắc với miệng của chính mình.

Nhưng lúc này mùi thơm kia, vẫn cứ khiến cô ấy mơ màng một chút.

Chẳng qua khi trông thấy khuôn mặt xinh đẹp vốn lạnh nhạt của Quý Dạng lúc này lại có một tầng sương mỏng xong, lại nhanh chóng hoàn hồn.

Mỹ nữ

đẹp mắt, lẩu thì thơm, nhưng sau cùng lại cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy lui lại một bước.

Nhưng hai ông cháu lại không phát hiện được điều đó, sau khi xác nhận là một cô gái trẻ thì đã cảm thấy có thể dễ dàng nắm thóp, hận không thể tiến ngay đến trước mặt cô.

"A? Rất thơm? Muốn ăn sao?" Quý Dạng nhíu mày.

"Muốn!" Lúc này thằng bé dùng sức gật đầu: "Cảm ơn chị."

Quý Dạng: "Không cần cảm ơn, cứ mơ đi."

Cô vừa nói xong, hai ông cháu vừa nhiệt tình cười lại cứng đờ.

Cái gì?

Cô gái này nói cái gì?

Mấy giây sau, ông lão kịp phản ứng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lên mặt giáo huấn: "Cô gái sao cô lại nói lời như thế? Bố mẹ cô dạy cô như vậy sao?"

Quý Dạng xì một tiếng, trực tiếp lạnh lùng nói: "Ông thì tính là cái gì, còn muốn thay thế bọn họ dạy tôi à? Cút xa một chút!"

"Cô --" Mặt ông lão đỏ lên, tay còn run rẩy chỉ vào mũi Quý Dạng, tức giận nói: "Cô không có gia giáo, cô --"

Nhưng một khắc sau, trên tay trái Quý Dạng không biết từ lúc nào xuất hiện một cây gậy, hướng thẳng đến cái tay kia, dùng sức đánh xuống.

"Bộp" Một tiếng.

Lúc đó ông lão vội ra khỏi nhà, cũng không đeo găng tay, giữa mùa đông tay vốn bị lạnh cóng đau đớn, lại bỗng nhiên bị đánh một cái như vậy, đau đến mặt trắng bệch đi một chút, tay như sắp rụng ra đến nơi.

"A!" Ông ta ôm tay kêu thảm một tiếng.

"Chị gái xấu xa, đánh người!" Thằng nhóc cũng bị dọa, trốn ra sau lưng ông to giọng gào.

Quý Dạng mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng không hòa hoãn đi chút nào, thậm chí còn nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo. Cô giơ tay phải sau lưng ra, trong tay là một thanh Đường đao bốc lên gió lạnh thấu xương, mũi đao chĩa về phía hai ông cháu, thanh âm lạnh đến mức có thể so với cơn gió lạnh như băng ngoài kia: "Tôi không chỉ đánh người, còn có thể chém người, muốn thử một chút không?"

"Oa --" Tiếng khóc lớn đột ngột vang lên trong hành lang.

Thằng nhóc há to miệng khóc đến lưỡi cũng thấy được.

Hy Hy một mực hung hăng canh giữ bên chân Quý Dạng bị dọa một chút, lui lại nửa bước, sau đó lại tiến về phía trước một bước, nhe răng, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ bổ nhào qua!

Ông lão cũng luống cuống, cái mặt già run rẩy, che chở cháu trai lui lại hai bước: "Cô bình tĩnh! Gϊếŧ người là phạm pháp!"

Quý Dạng a một tiếng, ánh mắt thâm thúy sâu xa đảo qua hai ông cháu, cuối cùng nhìn Lý Nghi đang trợn mắt há hốc mồm, trầm giọng nói: "Muốn ăn cái gì thì tự mình ra ngoài tìm, đừng có ý định gì với tôi, tôi bị hội chứng hưng cảm*, bị bệnh tinh thần gϊếŧ người cũng không phạm pháp!"

*Hưng cảm là một dạng rối loạn cảm xúc, tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kí©h thí©ɧ, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lượng, là trạng thái thường xuyên xuất hiện ở những người bị rối loạn lưỡng cực. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm.

Nói xong cô trực tiếp đóng cửa lại.

"Rầm!" Một tiếng, Lý Nghi lấy lại tinh thần, tim đập loạn.

Đã lớn như vậy thật chưa từng thấy qua người nào dùng đao.

Còn chân thực như thế, cô ấy thật sự có cảm giác Quý Dạng sẽ chém qua tới nơi, thậm chí chóp mũi còn tựa như ngửi thấy mùi máu tươi. Về phần mùi thơm của lẩu vừa mới đây thôi cũng không ngửi thấy được gì nữa.

Ông lão cũng nhẹ nhàng thở ra, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra, lập tức tức giận muốn chết.

Cái con bé chết tiệt kia tuổi còn trẻ, sao lại dọa người như vậy? Chẳng lẽ lúc trước là giả vờ?

Cái gì mà hội chứng hưng cảm, ông ta không tin.

Khi thiên tai bão tuyết qua đi, nhất định phải đi báo cáo!

Ông lão tức giận nghĩ, một tay kéo theo cháu trai, một tay sờ lên mặt mình, như thế một hồi, người đều lạnh cóng, uổng công chịu khổ rồi.

Đợi đã!

Ông ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Lý Nghi đang muốn rời đi: "Tên cháu là gì? Vừa rồi cảm ơn cháu đã giúp."

Lý Nghi cứng đờ, trong miệng khô khốc nói: "Không có gì đâu ạ, cháu... tên Lý Nghi, Nghi trong tam điểm thủy cân lưỡng*."

*Chữ Nghi trong tên Lý Nghi là 沂 - tam điểm thủy cân lưỡng là 三点水斤两



"A a, tên rất hay! Còn giống như đồng âm với tên một Hoàng đế nhỉ?" Ông lão nhiệt tình nói: "Khó trách xinh xắn như vậy. Phải rồi, cháu của tôi lần này lúc nào cũng ăn không ngon, nằm mơ cũng muốn ăn chút đồ ăn có vị, cháu có..."

Lý Nghi: ...

Một trận khích lệ ụp xuống đầu, cô ấy xấu hổ, tư duy cũng chậm, đến lúc lấy lại tinh thần, đã đau lòng cho đi một loạt sữa cho trẻ em cùng nguyên một túi nước lẩu, đổi lấy mấy câu nhiệt tình tán dương.

Cô ấy xấu hổ nhìn ông bà bố mẹ.

Bốn người trưởng bối cũng nhìn cô ấy, cuối cùng thở dài một tiếng.

Bà lão Lý: "Thôi được rồi, để nó ăn chút giáo huấn cũng tốt."

"Không sao không sao, nhà ta còn đồ mà." Mẹ Lý an ủi.

Bố Lý yên lặng lấy ra túi nước lẩu mới: "Nếu không ban đêm chúng ta cũng ăn lẩu đi, còn đang có chút đồ ăn đông lạnh, mỗi người nếm một chút."

"Được!" Ông lão Lý cười ha hả nói: "Cháu ngoan, đến ăn lẩu."

-----

Quý Dạng một chiêu chế ngự địch, lúc sau liền thanh tĩnh.

Hai ông cháu kia cũng không dám gõ cửa nhà cô nữa, Quý Dạng do đó cứ để nó qua đi như vậy, kết quả trong một lần đi lấy tuyết trên sân thượng, cô nghe thấy hai ông cháu này: "Cô gái cô thật sự là người tốt, sau này ai cưới cô thì thật sự là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh*..." "Chị gái xinh đẹp, chị thật tốt! Cái này tặng cho chị, em rất thích cái này đó!" Sau đó nịnh đến người Lý gia đều lên tiếng tiếp lời.

*Mộ tổ bốc lên khói xanh là vì khí hậu khác nhau trong từng khu vực, đất bên trong điểm nóng chảy thấp, từ thể khí hoặc thể rắn dưới nhiệt độ tác dụng sinh ra thể khí có màu sắc, tràn ra đất, thành màu xanh hoặc màu trắng như viên bi nhỏ, tức là khói, chính là hiện tượng phổ biến. - Câu này để chỉ về có chuyện tốt lớn.

Nói qua lại như vậy một hồi, đến lúc lấy lại tinh thần, hai ông cháu này đã lấy đi không ít đồ tốt.

Quý Dạng khó có khi gặp được chút chuyện thú vị, cũng không xuất hiện phá hỏng bầu không khí, mà là chờ trong hành lang, đợi hai ông cháu kia đi qua hoan hỉ xuống dưới rồi mới đi.

Người Lý gia thì có chút không vui vẻ.

Năm người nhìn mặt nhau, cuối cùng Lý Nghi bất đắc dĩ nói: "Không được! Chúng ta là người một nhà mà, sao không ai lên tiếng từ chối thế."

"Người ta nói êm tai như vậy, làm gì có ai không biết ngượng mà phản bác."

"Aiya, đứa bé kia miệng thật ngọt, tay lại thật xấu, thịt viên vất vả làm bị lấy đi một nửa rồi, chúng ta ngày mai không mở cửa nữa?"

"Được!"

Quý Dạng: "..."

Cô cảm thấy người nhà này không có khả năng thật sự không mở cửa.

Hai ông cháu kia thật làm người ta chán ghét, lúc đó cô cũng là bị làm nổi cáu mới ra mở cửa, còn người Lý gia da mặt mỏng vậy, đối phương cứ bám theo quấn lấy vài cái, nhiều nhất là ba phút, đoán chừng liền phải mở cửa.

Nghĩ như vậy, Quý Dạng cũng không dám lại nghe nữa, đối với cơ thể không tốt lắm.

Thiên tai tận thế điều kiện chữa bệnh không tốt, nếu là tận thế zombie, biết đâu còn có dị năng, dị năng hệ chữa trị có thể trực tiếp xem bệnh.

Cũng không biết cái nào tệ hơn.

Dù sao Quý Dạng cảm thấy bản thân trong thiên tai tận thế càng thảm hơn.

Mở cửa về nhà, Hy Hy chơi bên trong tuyết cả nửa ngày, lông bên ngoài đều ướt, tự giác chạy tới trước lò sưởi âm tường hong khô sưởi ấm, Quý Dạng cũng qua đó ngồi, chậm rãi cởϊ qυầи áo ngoài.

Cảm ơn cô của lúc trước đã nghĩ đến lò sưởi âm tường, thứ này thật sự là đồ cứu mạng!

Hai cái lò sưởi, thêm hai cái máy sưởi, còn bên ngoài nhiệt độ đã âm 60 độ. Cô sớm đã không dùng tới điều hoà nữa, cho dù ở ngoài âm 60 độ nhưng chỉ với những thứ này, cũng khiến nhiệt độ trong phòng cô vẫn luôn hơn 10 độ.

10 độ vẫn là rất lạnh, nhưng đều đã chống chịu trong cực lạnh lâu như vậy, cơ thể con người sớm đã có sức kháng cự nhất định đối với rét lạnh, nhiệt độ trong phòng và bên ngoài chênh lệch cực lớn, bởi vậy 10 độ đã rất ấm áp rồi.

Dựa theo thể chất hiện tại của cô, có thể mặc một cái áo mỏng cũng không sao.

Dù gì Quý Dạng đưa Hy Hy ra ngoài để thích ứng với thời tiết, thì đồng thời chính mình cũng thích ứng. Lúc trước chỉ cần hơn một giờ đã thấy lạnh đến không chịu được, cần bổ sung chút nhiệt lượng, hiện tại hai ba giờ cũng nhẹ nhàng.

Trong lúc hạnh phúc lại bận rộn này, bất tri bất giác thiên tai bão tuyết đã được năm tháng, mấy con gà mái kia cũng đã bắt đầu lục tục đẻ trứng, mỗi ngày một lần cô nhặt được nhiều nhất là sáu quả.

Trong lúc đó lại có hai lần bão tuyết lớn với một lần lốc xoáy, chẳng qua vì tuyết quá dày nên lốc xoáy cũng không thể cuốn lên bao nhiêu thứ, nhưng lại có một nhóm người vì ra ngoài trễ, bị lốc xoáy cuốn đi.

Lúc Quý Dạng quan sát lốc xoáy, qua ống cũng nhìn thấy một ít người bị cuốn đi đó.

Từ đó người trong chung cư càng không thích đi ra ngoài, trừ khi trong nhà không có lương thực, không có than củi.

Chủ yếu là trong lúc này, người của Chính phủ xuất hiện một lần.

Tất cả mọi người tưởng rằng có thể thoải mái một hồi, lại phát hiện Chính phủ không còn xuất hiện với toàn bộ đội xe như lần trước nữa, chỉ có hai chiếc xe hàng, vật tư cũng trực tiếp chia đều cho mười hai tòa nhà, phần lấy về chia ra thì mỗi người chỉ có khoảng hai đến ba ngày lương thực.

Bóp miệng ăn ít hơn chút thì miễn cưỡng đủ một tuần lễ.

Cho nên

lần phân phát vật tư này nhanh hơn rất nhiều, lúc Quý Dạng xuống dưới nhận vật tư, liền có không ít ánh mắt tập trung trên người cô, đương nhiên trước mặt công chúng, cũng không làm cái gì.

Những vật này căn bản không đủ dùng bao lâu, bởi vậy vẫn phải tổ đội đi ra ngoài. Mà người tụ lại một chỗ ngày càng nhiều, từ đầu có mười mấy người, về sau

thì là một đám người.

Quý Dạng qua phương thức tổ đội của bọn họ, đại khái có thể biết được tình huống bên ngoài.

Năm tháng thời gian không có pháp luật ràng buộc, không có giám sát, mạng Internet, thiếu cảnh sát cùng nhân viên thi pháp, thế đạo này đã bắt đầu loạn.

Một khi lạc đàn, rất có thể cả người cả của đều mất, tổ đội mới là chiều hướng phát triển.

Đời trước mỗi lần Quý Dạng ra ngoài cũng đều là đi theo đội, nhưng cho dù vậy, bởi vì nhóm của bọn họ có rất nhiều người là nữ, cũng thường gặp ăn cướp cản đường.

Chẳng qua... Cướp lại kẻ đi cướp vẫn là rất sảng khoái.

Không cần tự mình đi thu thập vật tư, phản sát* bọn người đó một đợt, có thể sung túc hơn một chút.

*Kiểu phản dame á

Trở lại đời này, trong tình huống như vậy, toàn bộ chung cư Gia Phúc rất yên tĩnh.

Để người ta biết người trong này

nhất định là tích trữ không ít thức ăn.

Ví dụ như lúc này.

Quý Dạng vừa mới ăn trưa ở ban công xong, đang muốn dọn dẹp, đã thấy một đám người túm tụm đi về phía khu chung cư, rất nhanh tiến vào tòa nhà số 1.

Đời trước, sau khi Quý Dạng vào căn cứ, biết được rất nhiều chuyện. Khu vực hành chính cư dân đông đúc là nơi loạn trước nhất, không phải tất cả mọi người đều may mắn như chung cư Gia Phúc, gần chỗ ở cách đó không xa vừa vặn có một cái siêu thị lớn, vừa vặn có quân nhân tiếp tế vận chuyển vật tư đến đây để thuận tiện mua sắm.

Cũng vừa vặn nhân khẩu nơi đây không tính là nhiều, cố gắng một chút là có thể cướp tranh giành không ít hàng.

Nhưng trung tâm thành phố hoàn toàn trái ngược, một khu chung cư ít thì mấy ngàn người, nhiều

thì hơn mười ngàn người, siêu thị cỡ lớn đều trong khu thương mại, đến mức căn bản cướp không thắng!

Có thể chịu đựng hai ba tháng như vậy, đã là cực hạn của một phần rất lớn người.

Tiếp đó dù Chính phủ xuất hiện, cũng không thể lại khống chế được cục diện, một khi bọn họ không quản lý được một địa phương, khẳng định là sẽ loạn.

Quý Dạng buông bát đũa trong tay, mắt chăm chú nhìn tình huống bên ngoài, nhưng thực sự thì từ góc độ của cô đã không thấy được chuyện gì phát sinh ở tòa nhà kia nữa.

Nhưng chung cư yên tĩnh, rất nhanh, qua cửa ban công rộng mở, cô nghe thấy tiếng thất kinh kêu thảm cùng tiếng kêu cứu.

Xác nhận không sai, là một đám ác ôn đến cướp bóc.

Thần sắc Quý Dạng nguội lạnh.

Đời trước cô đã gặp quá nhiều cảnh như vậy, chẳng qua lúc đó là cô bất lực không thể làm gì, cũng chỉ có thể làm như không nhìn thấy, càng về sau càng dần dần thờ ơ.

Xã hội pháp trị biến thành luật rừng, cá lớn nuốt cá bé chính là như thế, cướp không thắng người khác, sẽ là bị cướp.

Chỉ là Quý Dạng chưa hề làm qua chuyện như vậy, cô cũng có điểm mấu chốt, cũng có may mắn, không tới mức cùng đường, mà bây giờ lại trông thấy tình cảnh này, cô bỗng nhiên có loại cảm giác mình triệt để trở lại tận thế.

Lúc trước yên bình, thật ra khiến cô hơi hoảng hốt, cảm giác không quá chân thực.

Có lẽ đời trước đã quen với những ngày tháng liếʍ máu trên lưỡi đao, khó có được sự hài hòa thì lại cảm thấy không đúng lắm.

Quý Dạng hít sâu một hơi, ngồi tại ban công một hồi lâu, cảm giác thời gian gần đúng, cô đứng dậy nhặt quần áo vương vãi rải rác trên sofa mặc vào, rất nhanh đội mũ lên, vẫy tay với Hy Hy: "Đi, ra ngoài chơi."

"Gâu gâu!" Hy Hy nghe thấy chữ chơi, lập tức tích cực hưởng ứng.

Quý Dạng cười cười, nụ cười bị chiếc khăn che lại, chỉ có thể thấy một đôi mắt xinh đẹp cong cong.

Cô mở cửa ra ngoài, lại không xuống tầng, mà là một đường đi lên, đi vào sân thượng. Chỗ cô là cùng một khu với tòa số 9, nhưng cô ở 1502, tòa số 5 phía trước chặn hơn phân nửa tầm nhìn, muốn nhìn rõ hơn tình huống chỗ tòa nhà bên kia, chỉ có thể ra tít ngoài rìa sân thượng.

Gió lạnh thấu xương, trong nháy mắt cô xuất hiện kia

bông tuyết liền liều mạng đập vào mặt cô.

Quý Dạng lại

cảm giác thân thể nóng như lửa, nhịp tim so thường ngày kịch liệt không ít khiến cả người cô đều trở nên hưng phấn.

Để Hy Hy tự đi chơi, còn cô ngồi luôn trên đống tuyết, lòng bàn tay xoay chuyển, một khẩu súng ngắn chế tác cực kỳ tinh xảo xuất hiện trong tay, cô thong thả chậm rãi gắn ống giảm thanh vào.

Năm phút sau, một đám người tràn đầy đắc ý đi ra, mang theo mấy túi vật tư lớn, không biết cụ thể là gì, nhưng khẳng định là đoạt lương thực cứu mạng của người khác.

Bọn họ không chỉ không đi, còn qua chỗ tòa số 2 bên cạnh.

Quý Dạng không nghĩ tới bọn họ tham như vậy, cũng đổi vị trí theo, mấy người dẫn đầu trước đã đi đến chỗ bị che chắn, nhưng may là đám người mang vật tư đi theo hai người dường như là lão đại, vừa vặn bại lộ trong tầm mắt của cô.

Chính là lúc này!

Tiếng tim đập của Quý Dạng càng kịch liệt hơn, nhưng lúc này tư duy lại vô cùng tỉnh táo, nhắm chuẩn mục tiêu, lên đạn, nổ súng, hợp thành một chuỗi liên xạ.

——

Quý Dạng đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua ống giảm thanh, hiệu quả thật tốt.

Trong khoảnh khắc nổ súng, chỉ có âm thanh ngột ngạt

"đùng đùng đùng --" ở bên tai, tiếng động đã nhỏ đi, lại có đống tuyết hấp thụ âm thanh trước mặt, hoàn toàn không khơi dậy nổi bất kì sự chú ý nào.

Chỉ có mục tiêu bị bắn trúng, tình huống xảy ra bất ngờ nên chỉ nghe thấy tiếng đạn nhập não rất nhỏ bé, một giây sau người liền ngã xuống.

"Bọn mày mẹ nó chưa ăn no à --" Một người đàn ông đi phía trước

phát giác được tiếng động sau lưng, vừa quay đầu lại liền thấy người liên tiếp đổ xuống, vô thức mắng chửi người.

Lời đã đến bên miệng, thoáng nhìn trên mặt tuyết trắng xóa kia chậm rãi xuất hiện vệt đỏ thắm lan ra, thì thanh âm lại trì trệ, đang muốn kinh hoảng, đầu cũng đau xót.

Mấy tên côn đồ mở đường dẫn đầu đi phía trước phát giác điều không đúng, tập trung nhìn. Sao đổ xuống hết thế?

Bọn côn đồ bối rối ngơ ngác, vô thức chạy tới: "Đại ca!"

" Anh Trần, Anh Trần, các anh sao --"

Rất nhanh, cùng với đau đớn trên đầu, mấy người này cũng theo gót nhóm lão đại.

Quý Dạng nhẹ nhàng thở ra, một mạt ý cười vui sướиɠ xuất hiện nơi khóe mắt. Rất tốt, ngừng hơn nửa năm, độ chính xác của cô vẫn rất ổn.

Đời trước cô cũng có dùng qua súng lục.

Nhưng thời điểm đó cô là cướp lại súng trên tay người cướp trước, có rất ít đạn, mỗi một viên đều phải dùng tiết kiệm, đến nỗi ngay từ đầu súng của cô hoàn toàn là gân gà, thẳng đến khi cô làm một cái cung, bắt đầu luyện tập chính xác, nhất thông bách thông*, thời gian dần trôi qua đạn trong tay cô cũng càng ngày càng nhiều, sự chính xác cũng càng ngày càng tốt.

*Nắm bắt được những điều cơ bản thì những điều khác sẽ tuân theo. - Grasp this fundamental point and all the rest will follow (idiom)

Quý Dạng nhìn họng súng bốc khói, cẩn thận thổi thổi, rồi thu vào trong không gian, vui vẻ vò vò cái đầu chó, nói: "Phần huấn luyện hôm nay đã hoàn thành. Đi, chúng ta trở về!"

Hy Hy lập tức vui sướиɠ vẫy vẫy đuôi.

Quý Dạng dẫn nó rời đi, trước khi đi còn nhìn lại chỗ ở giữa hai tòa số 1 và số 2 có mười mấy thi thể kia, số lượng không đúng, so lúc đến thiếu đi mấy người, chẳng qua cũng không sao.

Vừa vặn đem chuyện này khoe ra ngoài, về sau ít đến chung cư Gia Phúc quấy nhiễu sự thanh tĩnh của cô.

*

Tầng một tòa nhà số 5

Bốn người cùng trốn đằng sau, giữ khư khư cái cột.

Bọn họ là vài kẻ lười biếng, đi chậm một chút, thời điểm nhóm người đi ở phía trước đến khu vực bị bắn súng, còn bọn họ vừa mới ló mặt ra thôi thì đã nhìn thấy các anh em từng người bị bắn vào đầu ngã xuống.

Ban đầu bọn họ còn tưởng là xảy ra chuyện gì, vô thức muốn lao ra.

Kết quả đến khi ý thức được là bị súng bắn vào đầu, cả đám đều trợn tròn mắt, trực tiếp đứng tại chỗ một cử động nhỏ cũng không dám, thẳng đến khi mấy người dẫn đầu

trở về cũng bị bắn, bốn người một tiếng động cũng không dám phát ra mới tránh sang tầng một tòa bên cạnh, rồi đột ngột ngã cắm đầu vào trong tuyết run lẩy bẩy.

Quá đáng sợ rồi!

Vậy mà lại có súng!

Tại nước Hạ, nơi quản lý kiểm soát nghiêm ngặt chặt chẽ như vậy lại có súng!

Bọn họ hầu như toàn quân bị diệt, lần này xong rồi.

Bốn người run rẩy, vẫn luôn chịu đựng đến hơn hai mươi phút, thật sự không chịu nổi nữa lúc này mới không nhịn được ngó đầu lên, cũng không thể vẫn luôn trốn ở chỗ này chứ?

Nếu không bị lạnh chết thì cũng là chết.

Bọn họ quyết định liều mạng một lần.

Dốc một trận sức lực, hoạt động một chút tay chân đang tê cóng xong, bốn người liếc nhau, tất cả đều đột ngột chạy về phía trước, một đường bị không khí lạnh băng xuyên qua phổi khiến phổi đau buốt cũng không dám ngừng nghỉ một tí nào, vẫn luôn chạy rồi chạy, chạy thật xa ra khỏi khu chung cư, mới từng kẻ quỳ sấp trên mặt đất, thở dốc như chó.

"Thật, thật đáng sợ --" Một người lắp bắp nói.

Ba người còn lại đều nói không nên lời, chỉ có thể điên cuồng gật đầu đồng ý.

Từ khi bọn họ theo đại ca từ ba tháng trước, từ đầu là làm mưa làm gió ngay tại chung cư mình, được hai tháng thì bắt đầu xông vào chung cư khác thu phí bảo kê, một nhà cũng không cần nhiều, một tháng là năm cân lương thực.

Không đưa?

Bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh, trực tiếp đánh một trận, sau đó cướp. Mà cũng không cướp hết, chỉ lấy mười cân thôi, người khác còn phải nói bọn họ một câu là hết lòng tuân thủ đạo nghĩa đó.

Đến nay chưa từng gặp phải kẻ khó chơi.

Bọn cứng rắn nhất cũng chỉ làm tổn thất hai người anh em, nhưng bọn họ cũng sao chép nhà kia, bố mẹ vợ con đều ném ra ngoài cho chết cóng.

Thuận buồm xuôi gió đã quen, đột ngột gặp phải tình huống vượt qua ngoài dự tính, cả đám đều choáng váng, đoán chừng nhóm thứ hai đi chịu chết cũng không ngờ tới là do súng.

Chỉ có thể nói bọn họ sống sót được, là may mắn.

Chỉ là tiếp theo làm sao bây giờ?

"Lần này đi, nhóm anh Trần đều chết hết, còn bốn người chúng ta, chắc chắn sẽ rất thảm..." Một người ngồi trong đống tuyết mặt mũi đầy sầu khổ.

Một người khác lắc đầu: "Sẽ không, có súng, bang chủ chúng ta cũng không dám cứng rắn đâu."

"Bọn họ sẽ tin sao?"

"Không tin thì để bọn họ tự mình tới xem một chút."

"Lại nói trong tay bang chủ cũng có súng, không chừng còn có thể dẫn người đến tìm khu này, việc này không thể trách lên đầu chúng ta được."

"Nói cũng đúng, vậy yên tâm chút, may mắn chúng ta nhanh..."

Bốn người anh một câu tôi một câu, lập tức có cảm giác an tâm hơn rất nhiều, nghỉ ngơi một lát, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bọn họ cũng không dám trì hoãn, đứng lên đi trở về.

Về phần lương thực cướp của một nhà lúc trước kia, một chút cũng không dám nhớ thương, chỉ có lòng tràn đầy chờ mong, nếu là bang chủ thật muốn chơi cứng, vậy tuyệt đối đừng để bọn họ đi dẫn đầu.

Quả nhiên đến khi bọn họ trở lại bang phái, ra ngoài hai mươi người, theo lý mà nói ứng phó một đám người bình thường không có can đảm gì thì hoàn toàn không có vấn đề, kết quả chỉ có bốn mống trở về.

Trong bang lập tức sôi trào.

Bốn người trực tiếp bị bang chủ cho gặp mặt.

Một khắc kia nhìn thấy bang chủ, bốn người lúc này chân run quỳ trên mặt đất, cổ họng bắt đầu vì mình cãi lại: "Chuyện không liên quan đến chúng tôi! Bang chủ, đối phương có súng, còn không biết núp ở chỗ nào, lúc bọn họ đi qua đó, người kia trực tiếp nổ súng, còn giống như không chỉ một người, thoáng cái nhóm anh Trần đã đều bị bắn trúng, chúng tôi bởi vì đi bọc lót đằng sau mới tránh thoát được một kiếp..."

Bang chủ là một người đàn ông mặt mũi dữ tợn vô cùng hung hãn, trong nhiệt độ cực lạnh, trong phòng hắn ta bật máy sưởi, nhiệt độ không tính thấp, mà hắn tựa hồ cũng không sợ lạnh, chỉ mặc một bộ quần áo, chỗ ngực có một hình xăm rồng đen trực tiếp đối diện bốn người.

Tống Vĩ lá gan nhỏ nhất trực tiếp run lẩy bẩy.

Bang chủ tên Thẩm Bảo Nghĩa, nghe thì là cái tên rất hay, trên thực tế người là tội phạm truy nã, mười năm trước bởi vì hoài nghi vợ vượt tường đội nón xanh, hắn liền gϊếŧ vợ, về sau phát hiện con trai đúng là con ruột, nhưng sự việc đã bại lộ, hắn ta trực tiếp gϊếŧ hai cảnh sát đến tra hỏi rồi chạy trốn.

Một lần chạy này là mười năm, trong mười năm này mai danh ẩn tích, vốn dĩ tưởng rằng không thể tránh khỏi vận mệnh bị tóm lại, nào ngờ ông trời làm cái thiên tai, trong lúc xã hội lộn xộn, hắn trốn ở công trường làm cu li khuân vác, phát hiện chuyện không ổn liền lập tức cướp lương thực của nhân viên tạp vụ chạy đến khu nhà ở gần nhất, thu nạp một nhóm người đi theo hắn, một đường gϊếŧ mười mấy người, thành lập Hắc Long Bang, thu phí bảo kê trong chung cư, ngày tháng trôi qua dễ chịu cực kỳ.

Do đó Tống Vĩ rất sợ bang chủ không vui một cái sẽ gϊếŧ anh ta.

Anh ta nghe nói thực ra bang chủ cũng có súng, chẳng qua là cướp của cảnh sát từ rất lâu về trước, sau khi thành lập Hắc Long Bang, chỉ dùng qua một lần, chính là gϊếŧ một đứa con gái dám ám sát hắn ta.

Nghĩ vậy, răng Tống Vĩ run lập cập.

Mà trước mặt, Thẩm Bảo Nghĩa vừa nghe đến chữ súng này, sắc mặt thay đổi, vô thức sờ lên túi quần. Lúc trước thứ này là một quả bom hẹn giờ, nhưng sau trong thiên tai, lại là bảo bối.

Hắn lúc nào cũng mang theo bên người, đi đâu cũng không dám bỏ xuống.

Vốn dĩ tưởng trong thời gian ngắn này, quanh bản thân đoán chừng cũng chỉ có một người là hắn có súng, không nghĩ tới lại thêm một cái, người kia còn trốn trong khu chung cư.

Đoán chừng toàn bộ khu chung cư Gia Phúc cũng đang nằm trong sự khống chế của tên đó.

Đậu xanh rau muống!

Lần này tính sai rồi.

Sắc mặt hắn biến đổi, trong lòng rối rắm. Nếu đi, hắn có chút không chắc, nghe mấy tên này nói mỗi một phát súng đều bắn trúng đầu, vậy kỹ thuật chắc chắn rất tốt.

Nếu không đi, có phải có chút không có uy tín?

Thẩm Bảo Nghĩa nghiến răng, ánh mắt rơi vào bốn người trước mặt, lấy khẩu súng ngắn trong tay ra, nhắm vào bọn họ.

Bọn Tống Vĩ thấy bang chủ chậm chạp không nói lời nào, đang cảm thấy ngạc nhiên, ngẩng đầu một cái đã thấy họng súng đen ngòm nhắm ngay vào mình, lập tức hoảng hốt la lớn: "A! Cứu mạng --"

"Đoàng!" Một tiếng.

Tiếng súng vang dội vang lên trong phòng.

Bị bắn trúng lại chính là Tống Vĩ, khoảnh khắc đau nhức kịch liệt truyền tới kia, anh ta sững sờ ngây người nhìn tên đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng suy nghĩ, không ngừng có tiếng nguyền rủa của nam nam nữ nữ lúc trước bị anh ta sỉ nhục vọng lại trong đầu.

Không được chết tử tế.

Anh ta thế nào cũng không nghĩ tới một ngày này lại tới nhanh như vậy.

***

Không có gì, chỉ là chương này thật sự rất dài.
« Chương TrướcChương Tiếp »