Trong lòng có mục tiêu, sáng sớm hôm sau Quý Dạng liền rời nhà.
Lần này cô đi quá sớm, vẫn không thấy ai cả, mãi cho đến khi quét xong hai cửa tiệm mới gặp được nhóm người thứ nhất.
Chẳng qua lần này đối phương cũng không phải chỉ đơn thuần ra ngoài tìm vật tư.
Mà là ôm mục đích giống Quý Dạng, thừa dịp mất điện không mạng, mua hàng 0 đồng!
Đương nhiên mục tiêu của bọn họ không phải là vàng bạc châu báu, mà là mấy cửa hàng bán điện thoại ven đường...
Quý Dạng: ...
Hy vọng trong tương lai bọn họ sẽ không hối hận tự tát bản thân mình hai cái.
Nếu là vàng thì tốt xấu gì cũng còn có chút tác dụng, mặc dù giá trị bị giảm đi rất nhiều nhưng vẫn có thể mua được đồ trong cửa hàng, còn điện thoại thì thật sự không để làm gì.
Hai bên bất ngờ chạm mặt, nhưng Quý Dạng đã khởi động xe trượt tuyết động cơ tốc độ cực nhanh đi luôn, quanh người cũng đã bao kín không ai thấy được gì, do đó đám người này cũng chỉ hâm mộ nhìn, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Giống cô, trên mặt bọn họ cũng che kín mít, đơn giản là không nhìn ra mặt thế nào được.
Buổi trưa, Quý Dạng vẫn dùng bếp di động nấu chút nước canh nóng hổi. Hôm nay ra ngoài trong thời gian dài, Hy Hy cũng phải ăn, may mắn là cô đã sớm luộc rất nhiều thịt để trong không gian, lúc này cứ thế lấy ra, cô uống một ngụm canh thì tay trái lại cho Hy Hy ăn một miếng thịt.
Một người một chó vô cùng hài hòa.
Chỉ là đang ăn, tai Hy Hy bỗng dựng thẳng lên, miếng thịt ở trước mặt đưa đến bên miệng rồi cũng không nhìn, đôi mắt tròn nhìn chằm chằm hướng cửa. Nó đang rất cảnh giác.
Đã ở chung lâu như vậy, Quý Dạng cũng biết nó phản ứng như thế là vì có người lạ đang tới gần.
Lúc ở trong nhà, cho dù có cách âm tốt, Hy Hy vẫn có thể nhạy cảm phát giác được động tĩnh trong hành lang, đôi khi có người qua hành lang lên sân thượng lấy tuyết, nó đều sẽ chú ý tới.
Chỉ là nếu đối phương đi thẳng từ trên xuống dưới, nó cũng sẽ không quá để ý, là một bé cún siêu cấp thông minh.
Lúc này đã qua mấy giây, nó vẫn đề phòng như cũ, mà bàn chân lại động đậy, giống như muốn tới gần xem, Quý Dạng liền biết người đang đi tới có lẽ là hướng phía cô.
Vừa lúc cô cũng ăn được không ít rồi, nhanh chóng thu lại các thứ. Mỗi lần cô lấy đồ từ trong không gian ra đều sẽ tìm thứ gì đó che chắn, dù là camera không chạy thì vẫn thế, vì vậy chỗ cô ăn cơm lúc này cũng đang có một cái tủ che lại, không có khả năng bị trông thấy.
Nên Quý Dạng trực tiếp thu tất cả vào trong không gian.
Sau đó để trốn vào trong tuyết thì cô nhanh chóng đào một cái động, dẫn Hy Hy theo chờ ở bên trong.
Người bình thường còn dễ nói, nhưng nếu là người của Chính phủ thì hơi khó giải quyết một chút, bây giờ còn chưa đến thời điểm có thể tùy ý cướp đồ, nhất là những thứ trang sức châu báu này.
Do đó có thể tránh thì tránh.
Một lát sau, một loạt tiếng động xọat xoạt vang lên, một đoàn người thuận theo hầm tuyết mà cô đào lúc vừa đến xuất hiện, sáu người, đều là đàn ông thân thể khoẻ mạnh.
Một người đến đây, mũi lập tức ngửi ngửi, sau đó chẹp miệng: "Ai ăn mì ở đây vậy? Thơm quá."
"A, rất thơm, nhưng sao không thấy người?"
Mấy người kiểm tra xung quanh một hồi, xác nhận một bóng người cũng không tìm được thì ngược lại càng không yên lòng: "Đại ca, nơi này có người đi qua, anh nói xem còn muốn làm không?"
Coi như không có camera, bọn họ vẫn sợ hãi.
Kẻ cầm đầu Khổng Tự Phú đập một cái vào đầu đàn em, kéo cái trùm đầu của mình xuống: "Làm chứ, sao không làm? Mày không nói anh không nói, bọn nó không nói, ai biết là chúng ta?"
Lúc này một người kiểm tra xong nói: "Đại ca, anh nhìn xem, cửa tiệm này bị nạy cửa!"
Mấy người lập tức chạy tới xem xét, sau đó xôn xao: "Vl, két sắt cũng đều bị mở ra hết, là ai làm? Trang bị đủ như vậy?"
"Trâu bò!"
"Thôi xong rồi, mấy thứ đồ vàng bạc này đều cất trong két sắt à? Vậy rìu của chúng ta có phá được không?"
Đại ca Khổng Tự Phú: "..."
Những người khác: ...
Sáu người nhìn mặt nhau, một người giơ tay nhỏ giọng nói: "Nếu không ta kiếm thứ khác? Chúng ta không mang công cụ, không cạy được két sắt."
Im lặng qua đi, Khổng Tự Phú vẫn là không cam tâm: "Không được, phải thử một chút, sẽ luôn có châu báu không để trong két sắt!"
Nói làm liền làm, một đoàn người lúng túng cạy cửa.
Quý Dạng trốn trong tuyết nghe được tiếng động thì khóe miệng giật giật.
Đã lâu không gặp mấy nhóm cướp bóc như thế, thật sự là ngay thời điểm thiên tai vừa mới bắt đầu đã bị quốc gia bảo hộ thành có chút ngốc ngốc ngây thơ rồi.
Thấy đám người này đã chuyên chú cạy cửa, cô cũng không trì hoãn, nhẹ nhàng rời đi theo một hướng khác.
Hy Hy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, không kêu tiếng nào đi theo.
Cho đến khi có tiếng động cơ vang lên, mấy người bị giật mình lại sợ hãi, một đàn em dùng sức một cái, cạy mở cửa, mừng rỡ chỉ vào quầy hàng: "Ui đm, có một số dây chuyền vàng trên quầy kìa, đại ca, chúng ta phất rồi!!!"
-----
Tiếp đó Quý Dạng ngược lại không gặp thêm ai nữa.
Rất thuận lợi ngồi trên xe trượt tuyết động cơ, dạo qua hết nửa cái thành phố, quét qua thêm bốn cửa tiệm châu báu rồi vác cái thân mệt mỏi trở về.
Chủ yếu là do quá lạnh.
Nếu không lạnh, cô vẫn còn có thể tiếp tục làm!
Mặc dù chất lượng những miếng ngọc thạch này thường thường, nhưng tích tiểu thành đại, cả ngày hôm nay móc sạch chín cái cửa hàng, cô thành công mở rộng thêm năm trăm mét vuông đất!
Hạt giống trồng hôm qua cũng chưa nảy mầm, nhưng hôm nay, Quý Dạng đã có dự tính mới.
Năm trăm mét vuông đất, nghe thì rất nhiều, nhưng trên thực tế cũng không phải quá lớn, một mẫu đất khoảng sáu trăm sáu mươi sáu mét vuông, chẳng qua đối với cô thì hoàn toàn đủ.
Cô vừa ngâm bồn tắm, vừa dùng ý thức tiến hành quy hoạch đất đai, bước đầu tiên chính là phân chia các khu.
Tạm thời khu chăn nuôi không cần thêm đất, vì vậy phần đất trống chia mỗi miếng đất khoảng năm mươi mét vuông. Tất cả có thể chia thành mười miếng đất, có thể thu hoạch mười loại cây trồng khác nhau. Ban đầu cô cũng chưa nghĩ ra trồng cái gì, chọn chọn lựa lựa trong một đống hạt giống một hồi, rồi lại nhìn thấy hạt giống dược liệu ở phía trên, bỗng nhiên mắt sáng lên.
Cực lạnh qua đi là mưa lớn lũ lụt tới, nhiệt độ tăng cao, những thứ bẩn bẩn dường như hỗn loạn thành một đống, khoảng thời gian này là dễ bị nhiễm bệnh nhất.
Đáng buồn thay là điều kiện hạn chế, thuốc Tây rất khó sản xuất, thuốc Đông y trở thành thứ cứu mạng, lúc đó dược liệu cũng là cung không đủ cầu.
Quý Dạng không nghĩ muốn làm chúa cứu thế, nhưng nếu đã biết trước được một chút rồi thì trước tiên có thể chuẩn bị một ít dược liệu, đến lúc đó kiếm cớ lấy ra, còn có thể đổi ít ngọc thạch, một mũi tên trúng hai con chim nhạn.
Đặc biệt là trong đời trước vì sống sót, cô biến bản thân mình thành nửa cái thầy lang, ít nhất mấy loại dược liệu phổ biến cô đều nhớ.
Quý Dạng cẩn thận lấy ra mười phần hạt giống dược liệu từ trong rương, cũng không dám trồng xuống luôn. Tắm rửa xong, cô lau người sạch sẽ, ra khỏi không gian, khoanh chân ngồi trên tấm thảm mềm, vừa ăn thịt nướng, vừa cẩn thận lấy máy tính ra, tìm thông tin liên quan tới thảo dược Trung, tra cứu xem trồng như thế nào.
Lúc đó cô không chỉ mua những cái ổ cứng di động này, ngoài ra còn đưa tiền để chủ quán vơ vét các loại tư liệu nữa. Cần mua bản quyền thì cô cũng đều dùng tiền download, các loại luận văn trâu bò, các loại video dạy học có giá trị không nhỏ, tất cả đều có.
May mắn đây đều là dược liệu phổ biến, phương pháp trồng trọt cũng tương đối đơn giản, còn có video hướng dẫn cụ thể. Đến lúc Quý Dạng ăn xong, đã nhớ kỹ cách làm, không chờ được liền bắt đầu trồng trong không gian.
Giải quyết xong hết thì đã là hơn mười giờ đêm.
Quý Dạng đã lâu không ngủ muộn như vậy, ban ngày bận rộn mệt mỏi cùng ban đêm làm ruộng tinh thần kiệt quệ, khiến cô vừa thả lỏng người thì liền ngủ mất.
Ngày hôm sau... dậy không nổi.
Tỉnh thì cũng tỉnh, nhưng vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ.
Quý Dạng cũng không để bản thân phải khổ sở chịu đựng, đã mệt như vậy thì nằm tiếp đi.
Lại chợp mắt một lát, đến khoảng mười một giờ, cô đói bụng không chịu được mới dậy ăn cơm trưa sớm, hôm nay khẩu vị không tệ, Quý Dạng chọn lựa trong không gian, tìm ra một bàn tôm hùm chua cay.
Hiện tại không thể không nói thời điểm cô sống lại không đẹp lắm.
Lúc đó đã qua mùa tôm, mặc dù còn bán nhưng còn lâu mới thơm ngon như tôm đúng mùa.
Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn mua về không ít. Đã có tôm cần bóc vỏ, cô liền chọn thêm cá vược hấp.
Lại lấy thêm một chén cơm, vui vẻ bắt đầu ăn!
Quý Dạng đã thành thói quen ăn cơm tại ban công.
Cửa sổ trong nhà trừ cường lực chống đạn, còn là kính một chiều, bên ngoài không nhìn được vào bên trong, chỉ là từ sau khi mất điện, Quý Dạng đều rất chú ý kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng vào, ngăn ánh sáng trong nhà chiếu ra vào ban đêm.
Ban ngày thì lại kéo rèm ra, vừa ăn cơm, còn có thể quan sát được một chút tình huống bên ngoài.
Trong bão tuyết trước đó người trong chung cư cơ bản đều đã tích trữ không ít thức ăn, Quý Dạng vốn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không có người ra ngoài, nhìn về phía nơi xa.
Nhưng thực ra so với hai ngày trước thì người nhiều hơn.
Người càng nhiều, đi cướp đồ thì không tiện lắm, Quý Dạng quyết định tạm thời từ bỏ việc mua hàng 0 đồng, vừa định để ống nhòm xuống thì đã nhìn thấy từ cửa chung cư nhà mình có một đoàn người đi ra ngoài.
Do trước đó không độn đủ vật tư nên ra ngoài tìm vật tư à?
Trực giác của Quý Dạng nói không phải.
Đến buổi chiều, cô tập luyện xong, chỉ nghe thấy tiếng xe cơ động, đi ra ban công nhìn thì đã thấy một chiếc xe tải đi tuyết xuất hiện tại cổng chung cư, tiếp đó lại xuất hiện mấy đám người, mỗi nhóm người đều đỡ một cái cáng cứu thương, đưa lên trên xe.
Người theo phía sau phần lớn khóc tâm phế liệt phế.
Là đưa người chết đi hoả táng.
Dù hiện tại là cực lạnh, cũng không thể bỏ mặc người chết cứ nằm như vậy, cho nên các ngành nghề khác hầu như ngừng thì nơi hỏa táng vẫn làm công việc như cũ.
Cũng không biết quốc gia có nhìn thấy email cô đã gửi không, có biết trong tương lai sẽ xảy ra những dịch bệnh hay không?
-----
Mấy ngày liên tiếp là thời gian bình lặng khiến lòng người buông lỏng.
Thậm chí ngày thứ tư còn xuất hiện ánh mặt trời trong nửa giờ.
Mặc dù biết mặt trời vẫn luôn ở đó, chỉ là bị tầng mây dày đặc che khuất, nhưng tự mình cảm nhận ánh nắng mặt trời vẫn khiến cho lòng người cảm thấy vui vẻ.
Quý Dạng khi phát hiện mặt trời cũng ngay lập tức chạy ra ban công, Hy Hy sớm đã ngủ ở đó, cái bụng ngửa lên trời, bốn chân kỳ kỳ quái quái chìa ra, vẻ hài lòng cực kỳ.
Chẳng qua chỉ mới có nửa tiếng đồng hồ, mặt trời liền vô tình biến mất.
Nhiệt độ vừa ấm lên được khoảng năm độ, lại lần nữa chậm rãi hạ xuống gần âm 60 độ.
Ngày thứ sáu, tuyết lại rơi.
Ngày thứ bảy, gió tuyết mạnh lên, cũng có cảm giác như bão tuyết khi trước, đám người từng có một lần kinh hãi nên lần này không sợ như vậy nữa, đóng cửa kỹ càng, vẫn sinh hoạt giống thường ngày.
Vật tư phong phú trong nhà là dũng khí để bọn họ bình tĩnh.
Quý Dạng cũng không ra ngoài, thu thập ngọc thạch là vì muốn mở rộng không gian, để bản thân mình sống tốt hơn, nhưng muốn cô ra ngoài trong trời gió tuyết thế này thì chờ chút đã.
Nhưng vì rèn luyện Hy Hy, thuận tiện thu thập tuyết, cô cũng sẽ ra ngoài đi dạo, phần lớn thời gian đều là lên sân thượng.
Người bên trong tòa nhà tiếp tục lên sân thượng lấy tuyết về dùng, đến mức tuyết trên sân thượng không còn dày như trên mặt đất nữa.
Quý Dạng lấy tuyết cũng là lấy tài nguyên miễn phí, mỗi lần lấy cô đều sẽ trực tiếp lấy tầng tuyết cao nhất, đầu tiên dùng xẻng quân dụng xúc, sau vung tay lên thì một khối tuyết sẽ biến mất.
Những nơi cô đã đυ.ng xẻng qua còn rất chỉnh tề, thỏa mãn sự thích gọn gàng của cô.
Cứ kéo dài như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đón được người của Chính phủ phát lương thực cứu tế!
Trong gió tuyết, một hàng xe quân đội màu xanh lục gian nan vận chuyển hàng hóa vào từng khu nhà ở. Cuối cùng trong sự trông mong chờ đợi, đoàn xe đi vào chung cư Gia Phúc.
Gần như trong nháy khi xe tiến đến, mỗi nhà mỗi người trong khu chung cư đều chạy ra rất nhiều, như ong vỡ tổ xông lên, Quý Dạng cách xa như vậy mà còn nghe thấy tiếng những người kia kích động hỏi thăm: "Thiên tai bão tuyết này lúc nào sẽ qua đi thế?"
"Mạng lưới liên lạc khi nào sẽ khôi phục vậy?"
"Con trai tôi ra ngoài tìm vật tư đến giờ vẫn chưa trở về, van cầu các người hỗ trợ tìm một chút, huhuhu..."