- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thiên Tai Cầu Sinh
- Chương 13
Thiên Tai Cầu Sinh
Chương 13
Ngày đầu tiên ra khỏi nhà, cô bị chặn lại ở tầng dưới.
Bão tuyết sớm đã che lấp tầng một, muốn ra ngoài thì phải tự mình phá lớp tuyết.
Quý Dạng dùng balo leo núi để che giấu tai mắt người đời. Mặc dù biết hiện tại mất điện trên toàn quốc, camera gì cũng đều vô dụng, nhưng cô vẫn cứ cẩn thận lấy xẻng gập quân dụng ra từ trong balo, xúc từng xẻng tuyết.
Hy Hy nhìn động tác của cô, gâu một tiếng, bổ nhào vào tầng tuyết bên trong.
Quý Dạng thấy nó chơi vui vẻ, cũng không để ý tới. Đến khi đào ra một cái động có thể đi vào được thì cô liền vào, sau đó nhét tuyết vào sau lưng, rất nhanh bịt kín chỗ vừa đào ra.
Lúc sau, cô cầm bình dưỡng khí, chỉ đào một cái lỗ nhỏ để thông khí, dùng xẻng xúc tuyết trong tay làm trung gian, mỗi lần đều xúc một đống tuyết ném vào trong không gian, trong chốc lát hiệu suất rất cao.
Hy Hy thì chạy loạn trong tầng tuyết bên trong, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt Quý Dạng.
Thích ứng cực kỳ tốt với cái thời tiết cực lạnh này.
Nhưng nửa tiếng sau, Hy Hy vẫn không chịu được, không có tâm tư nhảy nhót nữa, nhắm mắt theo đuôi dựa sát vào Quý Dạng, bắp chân run rẩy.
Quý Dạng hiểu rõ, vì nó vẫn luôn không ra ngoài, ở trong phòng ấm áp nên lông không đủ dài. Cô khẽ vươn tay, đưa bé cún vào trong không gian.
Đây không phải là lần đầu tiên Hy Hy vào trong không gian, nơi nó muốn đến vẫn là chuồng dê. Đối với mấy con này nó rất quen thuộc, tựa hồ như đã khắc sâu vào trong cốt tủy. Bỏ qua trận rùng mình kia, nó lập tức oai phong hùng dũng xoay quanh bốn con dê, giống như đang kiểm tra tình huống của bọn chúng.
Xác nhận mình tạm thời không có tác dụng, Hy Hy lại tìm nơi vắng vẻ nằm xuống.
Còn Quý Dạng ở đây, cũng dựa vào không gian tăng cường cách xa ra khỏi chung cư Gia Phúc, tới điểm dừng đầu tiên - một siêu thị cách chung cư nhà cô khoảng một cây số.
Siêu thị trên tầng hai, tầng một là các cửa tiệm châu báu lớn bán vàng bạc và trang sức bằng ngọc.
Phá lớp tuyết dày để đi vào, cô phát hiện cửa lớn của siêu thị đã sớm vỡ vụn, tuyết tràn vào bên trong, lại bởi vì người đến người đi tích trữ hàng, dẫm đạp lung tung lộn xộn, trông cực kỳ bừa bộn bẩn thỉu.
Nhưng mà bởi vì tuyết lớn, đã rất lâu nhân viên tại cửa tiệm châu báu không tới làm việc, tất cả cửa hàng đều đóng cửa thật kỹ. Vì lý do an toàn, Quý Dạng không lập tức ra tay, mà trước đó dạo qua toàn bộ các cửa hàng một lần.
Mãi cho đến khi trên tầng cao nhất cũng không phát hiện người, cô mới trở lại trước lớp tuyết một lần nữa, thả Hy Hy ra bên ngoài.
Đột nhiên cảnh vật biến ảo, Hy Hy lập tức cảnh giác cong người quan sát tứ phía, sau khi nhìn thấy Quý Dạng mới vẫy vẫy cái đuôi tới cọ cọ.
Quý Dạng xoa xoa đầu nó: "Trông ở đây, có người đến thì gọi, biết chưa?"
"Gâu!" Hy Hy thấp giọng kêu.
Quý Dạng yên tâm, lấy ra công cụ cạy cửa.
Những cái chuông báo động này đã sớm không còn chạy nữa rồi. Trong khoảng một hai phút cô đã cạy mở được cái cửa thứ nhất, nhờ kinh nghiệm sinh tồn cô tích lũy trong đời trước.
Chỉ là một giây sau, Quý Dạng lạnh lòng.
Lần đầu tiên làm chuyện này, thứ chào đón cô lại là tủ trưng bày trống rỗng!
Quý Dạng suýt chút nữa thì mất kiểm soát!
Chẳng lẽ từ đầu không gian của cô đã chú định là không thể nâng cấp?!
Nhưng một giây sau, cô chợt nhớ tới cái gì, không từ bỏ nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào quầy thu ngân đằng sau ngăn tủ. Cô không có chìa khoá, trực tiếp dùng rìu chém, mở ngăn tủ ra, bên trong là từng cái két sắt.
Két sắt gắn vào tường.
Cô thử giật giật, không kéo ra được, cũng may trước đó cô đã cân nhắc đến tình huống tương tự, lấy máy cắt kim loại đã chuẩn bị ra, cầm công cụ, cắt vào.
"Vù--" Tiếng động chói tai vang lên.
Toàn thân Quý Dạng chấn động, cũng may két sắt không phải là không thể phá vỡ, máy nhanh chóng cắt một lỗ hổng trên két, lộ ra đồ vật bên trong.
Bỗng chốc xuất hiện từng hộp châu báu được cất kỹ!
Vì để tiết kiệm thời gian, Quý Dạng lựa chọn những cửa hàng chuyên bán ngọc thạch, lúc này không cần nhìn, trực tiếp thu vào trong không gian, lập tức không gian... không có bất kỳ phản ứng gì.
Quý Dạng trầm mặc.
Xem ra mấy cái cô vừa cầm này, chất lượng không tốt.
Không sao, còn có một đống!
Tiếp đó, Quý Dạng không ngừng một khắc, gần như mỗi bốn năm phút lại mở được một cái két sắt, sau cùng phá mở tất cả két sắt.
Rốt cuộc khi mở cái két sắt cuối cùng ra, thu đồ vật vào trong không gian, không gian mới lần nữa mở rộng... năm mươi mét vuông.
Ngay bên cạnh khu chăn nuôi.
Vẫn giống như khi trước, đều là đất màu nâu đậm, trừ cái này ra thì cái gì cũng không có.
May mắn là trước đó cô dùng rào chắn bao quanh khu chăn thả, lúc này không gian mở rộng, bọn chúng cũng không chạy ra được.
...
Đây là một tiệm chuyên bán ngọc. Các cửa hàng khác đều là bán vàng bạc châu báu lẫn lộn nên Quý Dạng không chọn cạy cửa những tiệm đó, như vậy rất phiền phức, số ngọc thạch lấy được cũng rất ít.
Cô dứt khoát đi tới mục tiêu kế tiếp.
Thời điểm này rất lạnh, Quý Dạng bị giày vò lâu như vậy, tay chân cũng đã lạnh buốt. Bởi thế cô lại lấy ra từ trong balo một cái bếp di động cùng với một cái nồi nhỏ, tự nấu cho mình một bát mì.
Thuận tiện nhanh lẹ nhất, còn ấm bụng.
Mì Thang Đại Nhân, hương vị thanh đạm, nhưng mùi thơm thì xộc vào trong mũi. Quý Dạng ăn một miếng mì rồi uống một ngụm nước, chóp mũi cũng toát ra ít mồ hôi. Cô tranh thủ lau sạch, cất đồ lại vào trong balo nhưng trên thực tế là bỏ vào không gian, rồi lại lần nữa thả Hy Hy vào trong không gian, mặc một cái áo khoác trắng, che chắn người xong, lấy ra một chiếc xe trượt tuyết dùng động cơ.
Đã lâu không dùng những thứ này, Quý Dạng còn hơi ngượng không quen tay nghiên cứu trước một chút mới thuận lợi khởi động xe.
Ầm một tiếng, xe trượt tuyết động cơ phi ra ngoài, vô số bông tuyết bị bắn lên.
-----
Loại chuyện mua đồ 0 đồng này, trước lạ sau quen.
Lại có xe trượt tuyết dùng động cơ, hiệu suất nhanh hơn, chỉ sau mười phút Quý Dạng đã đến nơi có mục tiêu thứ hai.
Cô lấy máy cắt kim loại ra, còn Hy Hy canh gác.
Động tác Quý Dạng nhanh nhẹn, sau một tiếng đồng hồ đã khiến cái tiệm này cũng trống rỗng, lần này không gian lại lần nữa mở rộng thêm năm mươi mét vuông.
Quý Dạng bất mãn nhíu nhíu mày, những cái này chất lượng còn chưa đủ tốt, đoán chừng đồ tốt hơn đều ở sâu trong kho hàng. Dù sao thì khi chính cô mua vàng bạc châu báu gì đó thì đều mua một hai chục triệu, đồ trang sức ông bà cô để lại giá cả cũng chỉ nhiều chứ không ít.
Nhưng lúc bình thường, châu báu trang sức bên trong những cửa hàng này phần lớn đều có giá trị hơn mấy chục triệu. Mấy trăm ngàn đã rất quý giá, vài trăm đến hơn chục triệu thì không nhất định là có sẵn hàng.
Thậm chí còn có nhãn hiệu giá kịch sàn, giá của nghệ nhân cũng kịch sàn.
Cho nên hàng tồn trong một tiệm, cũng có thể thêm năm mươi mét vuông.
Điều kiện như thế, vậy bản thân chỉ có thể vất vả nhiều chút.
Quý Dạng an ủi chính mình, lại tiếp tục hướng tới một mục tiêu khác.
Những nơi này đều là do cô nhớ kỹ trong những ngày tích trữ thức ăn cuối cùng, đường đi quen thuộc. Đến năm giờ chiều, trời cũng tối, cô cũng bị lạnh đến có chút không chịu được, mới nhanh chóng lái xe trượt tuyết trở về.
Trên đường đi, một bóng người cũng không thấy.
Đến gần chung cư Gia Phúc, Quý Dạng tìm nơi vắng vẻ, thu lại xe, lần theo đường lúc trước ra ngoài lại phá tuyết ra, đi vào.
Một đường lên tầng mười lăm, vẫn không đυ.ng phải ai.
Quá lạnh, cho dù có người nghe thấy động tĩnh cũng sẽ không muốn ra ngoài xem xét.
Về đến nhà, vừa mở cửa ra, hơi nóng đập vào mặt khiến cả người cô sống lại.
Tranh thủ thời gian cho thêm củi vào trong hai cái lò sưởi âm tường, Quý Dạng thả Hy Hy ra. Hôm nay bé cún thật sự vất vả rồi, do đó vào bữa tối cô đã cho nó một bát lớn thức ăn đầy thịt, để nó ăn đủ!
Quý Dạng thì vào trong không gian tắm rửa.
Ban đầu là cô tắm rửa trong phòng tắm trong nhà, nhưng bây giờ không gian sinh mệnh của cô đã mở rộng ra đến ba trăm năm mươi mét vuông, trong đó một trăm mét vuông dùng để chăn nuôi gia súc. Còn lại hai trăm năm mươi mét vuông kia thì hoàn toàn có thể đặt vừa nhà di động cô mua trước đó, mới chiếm diện tích có một trăm hai mươi mét vuông.
Nhà đã lắp đặt điện nước, trên nóc nhà có thùng nước chuyên dùng trữ nước. Lúc đó cô cố ý chọn thùng nước rất lớn, một cái có thể chứa được một ngàn lít nước. Thực ra còn có loại lớn hơn, nhưng cô sợ căn nhà không thể chịu được trọng lượng như vậy, mới điều chỉnh.
Nhưng không có ống thoát nước.
Quý Dạng còn có chút do dự, vì thế không trực tiếp dùng thùng nước, mà ngâm bồn tắm.
Nhiệt độ trong không gian phù hợp, điều duy nhất không ổn lắm là ở đây quá an tĩnh. Mặc dù có tiếng mấy con gia súc gia cầm, nhưng cũng chỉ thế thôi. Không có tiếng gió, không có tiếng chim, không có âm thanh gì khác.
Quý Dạng thực không thích ở trong này thời gian dài, khiến cô có loại cảm giác sợ hãi chỉ còn một mình mình trên thế giới này.
Lại đúng lúc cô đang ở trong thời kỳ thiên tai hoành hành, tình huống như vậy không chừng sẽ trở thành sự thật, do đó cô càng không thích.
Nên Quý Dạng chỉ tính tắm rửa ở đây. Ống nước trong nhà đóng băng nên không thể dùng vòi hoa sen tắm gội, vả lại nhiệt độ cũng quá thấp, tắm rửa cũng rất lạnh, ở trong không gian là thích hợp nhất.
Những việc khác tỉ như ăn cơm đi ngủ, thì không làm trong không gian. Dù thế giới này rất nguy hiểm nhưng cô vẫn cứ thích như vậy.
Tắm nước nóng xong, lần này Quý Dạng không thu nhà di động lại, vì về sau tắm rửa gì thì đều ở chỗ này.
Về phần đi vệ sinh, từ lúc trước đã sớm ngừng cấp nước, nước từ bồn cầu lại đông cứng nên không thể xả nước, do đó Quý Dạng rất dứt khoát đổi thành cát mèo.
Những người khác trong chung cư đoán chừng chính là trực tiếp hướng ra ngoài đi, nhưng phần lớn đều có tinh thần công cộng, không ở ngay phía trước, lại có trận tuyết lớn thỉnh thoảng rơi, rất nhanh che lấp nên cũng không đáng chú ý.
Nhưng chờ ngày tuyết tan, chỉ có người ở mấy tầng dưới thấp hiểu được có bao nhiêu buồn nôn.
Trong bát thức ăn của Hy Hy còn thừa lại ít thịt, lại nhìn bụng nó, căng tròn, hẳn là không ăn được nữa.
Bé cún chưa từng chịu đói, sẽ không gắng sức ăn hết.
Quý Dạng không quản, chờ bụng nó tiêu hóa bớt xong sẽ lại ăn. Cô đang mệt thấy bà, cũng lười sấy tóc, dù sao không khí khô ráo nên một lát sẽ khô.
Làm tổ trên ghế sofa, cô dùng ý thức trong không gian quét qua, sau đó lấy ra một phần cơm thịt bò cà chua nóng hổi để ăn.
Bên trong vị mặn có chút vị chua của nước canh cô tưới lên trên cơm, đảo đảo, ăn vào, đầu lưỡi vừa mới chạm chút thôi là miệng liền chảy nước miếng, cảm giác thèm ăn dâng lên.
Lại ăn một miếng thịt bò hầm mềm mềm, cảm nhận được thức ăn nóng hổi chậm rãi vào trong bụng, cô mới thật sự thả lỏng.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Thức ăn đồng nghĩa với sinh tồn.
Quý Dạng vừa ăn vừa suy nghĩ, xem tiếp theo còn chỗ đất trống kia thì quy hoạch thế nào.
Khu chăn thả chắc chắn là sẽ mở rộng lần nữa, không thì bọn gia súc kia khi lớn lên sẽ không đủ chỗ. Mà gần đây cô đã đọc một chút kiến thức chăn nuôi, biết được lợn sáu tháng tuổi đã có thể sinh sản, chẳng qua vì sức khỏe, người nuôi dưỡng cũng chờ đến tám tháng hoặc là một tuổi mới bắt đầu lai giống.
Vậy là bọn gia súc này đực cái phải tách ra nuôi.
Quý Dạng nghĩ nghĩ, lại rải lên một trăm mét vuông đó hạt giống cỏ nuôi gia súc, rồi dùng rào chắn vây quanh, còn thừa lại ba mươi mét vuông đất trống, có thể dùng để trồng trọt.
Trong một đống hạt giống kia cô chọn rau cải trắng, ý thức cô điều khiển hạt giống vung vẩy rắc xuống đất, làm theo hướng dẫn, lại rải lên trên một lớp đất mỏng, cũng không cần để ý nhiều nữa.
...
Thực ra cô càng muốn làm một cái hồ nước hơn.
Như vậy thì có thể nuôi chút tôm cá, nhất là cua với tôm hùm, còn có các loại cá nước ngọt, cô đều rất thích. Nhưng thật đáng tiếc, vừa mới thử đem nước tắm đổ vào trong đất xong thì trong nháy mắt nước đã bị hấp thụ, không còn lại chút gì.
Đất bị đổ nước so với trước đó ẩm ướt hơn một chút, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Bình thường thùng nước lớn như vậy, ít nhất cũng phải còn lại một cái vũng nước nhỏ, chờ một lúc thì đất mới có thể hấp thụ toàn bộ chứ.
Vậy nên Quý Dạng đoán là không thể làm hồ nước trong không gian được rồi, hoặc là tự nó sẽ xuất hiện vùng nước ngọt hay thậm chí nước biển.
Chỉ có thể tận lực cho nó ăn thật nhiều ngọc thạch.
Quý Dạng còn rất chờ mong, không biết đến cùng không gian sẽ tiến hóa thành cái dạng gì đây?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thiên Tai Cầu Sinh
- Chương 13