Chương 12

Thời điểm này, ống nhòm không có tác dụng.

Bên ngoài cuồng phong quét sạch những thứ cản đường, những bông tuyết hệt như sạn đá cát sỏi trong không trung, hình thành một lớp trở ngại dày dặn, tầm nhìn đã không quá hai mươi mét!

Cô nghĩ một cái, lấy ra nhiệt kế nam cực, đồng thời ăn mặc chỉnh tề, dùng găng tay chắn gió loại dày bao bọc, lại lấy nhiệt kế, đưa tay ra ngoài cửa sổ.

Khoảng cách như vậy rồi mà Quý Dạng còn cảm thấy như bị gió thổi bay, nhiệt kế trong tay dường như chênh vênh không ổn định.

Đợi một lúc, cô thu tay lại, nhanh chóng đóng cửa sổ, đầu tiên là nhìn nhiệt kế - âm 45°C!

Quả nhiên làm đồng bạn với bão gió tuyết vừa tới là nhiệt độ giảm mạnh.

Mấy ngày tiếp theo, chắc chắn nhiệt độ sẽ tiếp tục hạ thấp, giảm liền xuống thấp hơn cả âm 50 độ.

Chẳng qua bão gió tuyết không luôn tiếp diễn, có lẽ sau khoảng năm ngày thì dừng hẳn, khi đó có được vài ngày bình lặng. Tuy rằng tuyết rất dày, nhiệt độ rất thấp, nhưng lúc ấy ra ngoài tìm vật tư vẫn tốt hơn nhiều.

Sau khoảng thời gian yên ổn, bão tuyết sẽ quay trở lại, xen lẫn có cả mưa đá, sấm chớp bão bùng, lốc xoáy tới đột ngột, cũng không có bất kỳ dự báo nào, có khả năng sẽ bất chợt tới lúc ra ngoài thu thập vật tư.

Tử thương vô số.

Từ lúc đó bắt đầu, đâu đâu cũng là cảnh kêu than dậy trời dậy đất. Đến lúc sau, chết người, người trong nhà cũng chẳng muốn khóc than nữa, khóc mệt rồi.

Sau nhiều năm cô mới lại thấy bão gió tuyết ập đến, Quý Dạng nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn kỹ ngoài cửa sổ. Cô rõ ràng ở trong nhà rất ấm áp, có điều hòa, có lò sưởi, nhưng vẫn cứ cảm thấy khắp người lạnh lẽo.

Thật sự, nếu như không có không gian.

Cô cũng không dám tin tưởng bản thân có đủ dũng khí để tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Quý Dạng nghĩ đến xuất thần, thình lình một bên bàn chân âm ấm, cúi đầu nhìn xuống, là Hy Hy dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, hơi không biết làm thế nào cọ cọ cô.

Vừa ngồi xuống, bé cún lập tức nằm ngửa ra trước mặt.

Lộ ra cái bụng lông mềm mại, đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn nhìn cô.

Hai tháng này, Hy Hy lớn hơn rất nhiều, đã là bé cún sắp trưởng thành năm tháng tuổi, cởi bỏ sự non nớt béo mũm mĩm của thời điểm ấu niên, tiến vào thời kỳ trông xấu đến xấu hổ.

Quý Dạng không ngại vò đầu nó, xúc cảm rất tốt, lại vò vò xoa xoa, khóe miệng khẽ cong, khuôn mặt lạnh nhạt ấm lên rất nhiều, thấp giọng nói: "Yên tâm, nhiều vật tư như vậy chị còn chưa dùng hết, sẽ không nỡ chết."

Xoa đủ rồi, cô ngồi dậy, quyết định hôm nay sẽ ăn lẩu.

Quý Dạng trực tiếp lấy nước cô đã trữ ra, đổ một chút vào nồi, sau đó lại thu vào trong không gian. Tuy rằng trong phòng khách ấm áp, nhưng cô vẫn sợ nước sẽ nguội mất, như vậy dùng nước sẽ rất không tiện.

Trước tiên lấy rau củ muốn ăn ra. Rau xà lách, rau cải thìa, rau cải bó xôi, rau diếp Ấn Độ, đầy nửa cái đĩa lớn. Tiếp đó là thịt. Cái này không cần Quý Dạng xử lý, cô trực tiếp mua bán thành phẩm, người bán hàng đã ướp gia vị rồi; lấy ra thịt bò tê cay, thịt bò tươi non, thịt dê với thì là, thịt dê cuộn, thịt bò cuộn, các loại xúc xích.

Quý Dạng không lấy quá nhiều, nhiều loại ăn mỗi loại một ít thì cũng có thể ăn no.

Còn Hy Hy không thể ăn cay, nên dùng nồi luộc chuyên dụng của nó.

Sau cùng lấy máy tính bảng ra, bật một chương trình gameshow, bên cạnh đó, cô pha ra nước chấm ra hoàn toàn theo khẩu vị của cô, một miếng thịt một miếng rau, lại cho bé cún một miếng thịt, hoàn mỹ.

-----

Đối với thành thị phương bắc thì bão gió tuyết khả năng có chút quen thuộc, nhưng thành thị phương nam lại là cả trăm năm cũng không gặp.

Hầu như tất cả mọi người đều kinh hồn khϊếp vía vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhìn sắc trời kinh khủng, không có cảm giác muốn ăn, không biết từ lúc nào đã đến đêm khuya, bụng đói kêu ọt ọt, mới nghĩ đến việc cần phải ăn cơm.

Lý gia cũng giống vậy.

Ban đầu Lý Nghi sợ gần chết, trốn trong lòng mẹ cô ấy.

Bố mẹ Lý cũng bị hù dọa đến không xong, một người vỗ về con gái, người kia trấn an bố mẹ.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi vào từ cửa sổ thoáng khí, dập tắt ngọn nến.

"A!" Một tiếng thét chói tai vọng lại.

Người Lý gia rối loạn một trận, rất nhanh mẹ Lý đã phản ứng lại: "Dùng đèn dầu, tối nay không thổi thì vẫn sẽ luôn sáng!"

"Đúng đúng, đèn dầu!" Bố Lý cũng nhớ ra.

Đây vẫn là do con gái họ nhớ tới, đặc biệt đi mua về đèn dầu thơm. Cái này đắt, nhưng nguồn hàng nhiều. Dầu ăn sớm đã khó mua nổi, chỉ có thể dựa vào cái ngày quân đội vận chuyển hàng giành giật cướp về một chai.

Bố Lý tay chân lúng túng đi tìm, kết quả càng sốt ruột cuống cuồng thì càng tìm không thấy, cuối cùng vẫn là mẹ Lý không nhịn được, đẩy chồng ra: "Để em tìm!"

Sau đó thuận tay lần mò một chút, tìm được rồi.

Bố Lý: ...

Ông bà Lý mệt mỏi nhìn con trai, trong lòng đều sinh ra cảm giác muốn mắng nó, lại nhìn con dâu cùng cháu gái, trong lòng được an ủi, tốt xấu gì trong nhà vẫn còn hai người có thể dựa vào được.

Cháu gái cảm giác được nguy cơ nên đã để bọn họ tích trữ một đống đồ, còn con dâu gặp chuyện thì không sợ hãi khống chế đại cục, thật may mắn.

Đèn dầu cháy rồi, ánh sáng mờ tối chiếu lên sắc mặt nhợt nhạt tai tái của một nhà năm người. Ông bà Lý còn chưa hết bất ngờ, vỗ vỗ ngực: "Chao ôi, trận này là ông trời muốn mạng người đây mà!"

"Thật đáng sợ..." Lý Nghi trong lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu, lại vui mừng: "Còn may là lúc trước chúng ta đã mua đủ rất nhiều đồ."

Lần đó ở siêu thị sau khi nhận thấy điều không đúng xong, Lý Nghi quả quyết bảo bố mẹ, liên tiếp ba ngày chạy đôn đáo bên ngoài. Siêu thị, cửa hàng tiện lợi, hiệu thuốc xung quanh, mua sắm khắp nơi.

Mua được thì đều mua.

Về sau quân đội giúp vận chuyển vật tư, một nhà bọn họ đều ra ngoài, hầu như mỗi ngày đều mua sắm.

Giá cả vật tư tăng cao, thời gian này dù là hoa cũng mấy trăm ngàn tệ.

Cũng may của cải trong nhà không tính là ít, bằng không thì có lẽ tim sẽ đau đến không ngủ được.

Nhưng hiện tại tình huống này xuất hiện, Lý Nghi liền không đau lòng nữa, chỉ có thỏa mãn cùng vui mừng, dựa vào số vật tư cùng dược phẩm đầy đủ, thế nào cũng phải qua được một đoạn thời gian dài.

Không đúng!

Lý Nghi thấy trong nhà chỉ còn thừa lại một cái đèn dầu đang thắp sáng, cảm nhận được nhiệt độ dường như lại hạ thấp xuống không ít, cắn tay nghĩ tiếp đó không biết sẽ còn xuất hiện tình huống gì nữa.

...

Bởi vì mất điện mất nước, một nhà năm người bọn họ đã cùng ngủ luôn trong căn phòng này, đồ vật dễ cháy ở trong phòng đều đã chuyển ra ngoài, lại chuyển vào một giường lớn một giường nhỏ, buổi tối ngủ chỉ cần đốt một cái chậu than.

Suy nghĩ cân nhắc cả rồi, hiện tại toàn bộ đủ dùng.

Nhưng bọn họ mua than, là dựa theo nhiệt độ, có thể dùng bao lâu?

Trận bão gió tuyết này hoành hành, cũng không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể lo lắng, cầu nguyện nhiệt độ đừng hạ thấp nữa.

Nhưng cầu khấn gì đó không dùng được.

Tối muộn đó có không ít người bị lạnh tỉnh.

Còn có thiếu suy nghĩ không chú ý đến việc giữ ấm, thì lạnh đi trong một giấc ngủ dài không tỉnh dậy nữa.

-----

Chung cư xuất hiện trường hợp đầu tiên chết người vì lạnh.

Là một người già tuổi tác đã cao.

Khi người nhà phát hiện, người đã cứng lại rồi.

Một thời gian khóc trời trách đất, còn ở trong nhóm chủ nhà khóc lóc kể lể, nhưng dịch vụ quản lý cũng không có biện pháp, cách mạng xã hội an ủi hai câu, nhìn không thấy hiệu quả thì cũng co rụt cổ lại.

Hiện tại thời gian này, hầu hết mọi người đều dứt khoát không đi làm việc, bây giờ đi tìm người trong nhóm dịch vụ quả lý khả năng là tìm không thấy.

Những chủ nhà khác cũng lần lượt an ủi, còn có nguyện ý gửi cho chút vật tư, xem như là trong nhiệt độ lạnh lẽo này cũng có thể cảm thấy chút ấm áp.

Đối với những thứ này, Quý Dạng đều là không để ý quét nhanh qua.

Bởi vì tiếp đó, loại tình huống này sẽ tiếp tục xảy ra.

Ngày thứ ba bão gió tuyết, nhiệt độ đã giảm xuống còn âm 50 độ, nhóm dịch vụ quản lý ngược lại an tĩnh, vì không kết nối mạng, điện thoại triệt để không có tín hiệu, lại thêm không có điện, căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.

Nhưng Quý Dạng còn có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng khóc than, xuyên qua tiếng gió rít gào truyền đến bên tai cô.

Mỗi ngày đều có vài ca.

Đây chỉ là chung cư Gia Phúc, cô có thể biết được.

Tình huống cô không biết có lẽ lại càng nghiêm trọng.

Trước khi mất kết nối mạng, Quý Dạng mỗi ngày đều sẽ ngồi ở ban công xem những tin tức liên quan.

Từ khi bão tuyết xuất hiện, các loại app chủ đề hot đều là xoay quanh những cái này, lúc bắt đầu còn có hot search liên quan đến người nổi tiếng xin giúp đỡ, đến lúc sau, chỉ còn lại tin tức các tình hình thiên tai phát sinh.

Bão gió tuyết qua, tình trạng sạt lở núi xuất hiện nhiều hơn.

[Ở tỉnh Hắc nhiệt độ không khí bắt đầu giảm đến gần âm 70 độ rồi]

[Còn ở tỉnh Nam nhiệt độ giảm đến âm 42 độ, một đêm có đến mười ngàn người bị lạnh chết...]

[Ở trên con sông nào đó có ba cái thuyền lớn bị đóng băng, thuyền viên cầu cứu tay chân đông cứng hết rồi...]

[...]

Đời trước điện thoại Quý Dạng sớm đã hết pin, hoàn toàn không thấy được những tin tức này. Hiện tại thấy rồi, trong lòng vẫn cảm thấy không biết làm gì.

So với trong những cuốn tiểu thuyết một đêm giảm ba bốn mươi độ dẫn đến cơ thể mất nhiệt bất tri bất giác chết đi thì nhiệt độ hiện tại xuống ôn hòa vừa phải hơn, nhưng xuống thấp như vậy là vượt quá phạm vi nhân loại có thể chịu đựng.

Giữ ấm không đủ, một khi không cẩn thận là đi rồi.

Tay chân bị đông cứng rất phổ biến, chết cóng cũng cực kỳ nhiều, có thể sống sót ngược lại đều là may mắn.

Nếu là thường ngày, những bình luận này khẳng định ít nhất phải có hơn mười ngàn bình luận trả lời, nhưng khi Quý Dạng nhìn lên, số bình luận lại chỉ ít hơn một ngàn, người vừa có điện thoại vừa có thể lên mạng, cũng càng ngày càng ít.

Đến khi mất kết nối mạng, Quý Dạng cũng không thể biết những tin tức thế giới bên ngoài nữa.

Cũng may sau ngày thứ năm, bão tuyết bắt đầu nhỏ đi.

Ngày thứ tám, chỉ còn lại những trận gió nhỏ, tuyết cũng dường như là kiểu muốn ngừng rơi, là những ngày bình yên nhất trong khoảng thời gian gần đây, nhưng nhiệt độ kinh khủng đạt đến âm 59 độ, đuổi kịp lịch sử nhiệt độ thấp nhất của thành phố Hắc Hà!

Thời gian này, hầu như đã không có người muốn ra ngoài rồi.

Quá lạnh. Nhiệt độ này, ở bên ngoài một hồi thì liền phải trở về phòng ấm áp, nếu không thân thể căn bản không chịu được, lúc này ra ngoài, tỉ lệ chết ở bên ngoài cực lớn.

Buổi sáng thỉnh thoảng Quý Dạng lại ra ban công nhìn, quả nhiên vẫn luôn không thấy người nào.

Một mảnh trắng xóa mênh mông ngoài trời, an tĩnh phảng phất chỉ còn lại một mình cô.

Không đúng, còn có một con chó.

Quý Dạng xoa xoa đầu bé cún: "Hy Hy, cưng cũng đã trưởng thành, nên đi ra ngoài xem chút việc đời."

Bé cún Hy Hy nghiêng đầu một chút, không hiểu lắm.

Quý Dạng phì cười, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, nội y ấm, áo lông dê, đồ chống rét, mũ, khăn quàng cổ, giày đi vùng cực, kính bảo hộ...

Toàn bộ đều trang bị đầy đủ, cô lại do dự nhìn bé cún.

Không biết con chó nhỏ này có cần trang bị không?

Nhưng cô dường như không chuẩn bị đồ cho chó.

Quý Dạng quyết định thử một chút, nếu không được thì liền bỏ nó vào trong không gian, trong không gian nhiệt độ thích hợp, bên ngoài dù thế nào thì cũng đều không bị ảnh hưởng.

Nhưng mà trước đó mỗi lần ra ngoài cô đều không mang theo Hy Hy. Lần này rời khỏi nhà, Hy Hy cũng thành thật ngồi ở cửa, vẫy vẫy cái đuôi giương mắt nhìn cô.

"Lại đây!" Quý Dạng gọi một tiếng.

Mắt Hy Hy lập tức sáng lên, chạy ra ngoài.

Một giây sau "Gâu" một tiếng, nhảy cẫng chân lên.

Hành lang lát gạch men sứ trên mặt đất cũng không có gì khác biệt so với băng tuyết thiên địa, chân bé cún vậy mà không chịu nổi!

"Pfff!"Quý Dạng nhìn cười, muốn qua ôm nó lên, nhưng không nghĩ tới bé cún còn rất quật cường, trực tiếp né tránh, chạy hai bước, như đã thích ứng, lại chạy đến trước mặt Quý Dạng, vẫy vẫy đuôi nhìn cô.

Rất tốt.

Quý Dạng hài lòng gật đầu, đóng cửa thật kỹ, đi xuống cầu thang.

Lúc này bão tuyết vừa qua đi, ngay cả Chính phủ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà trước đó có những người đã điên cuồng tích trữ hàng rồi nên phần lớn người sẽ càng không ra ngoài vào thời điểm này.

Là thời cơ ra tay tốt nhất của cô.

Các cửa tiệm châu báu lớn, cô tới đây!