Chương 10

Sau khi bão tuyết ập tới hơn mười ngày, nhiệt độ chầm chậm giảm xuống đến âm 15 độ, đối với người thành thị phương nam mà nói đã là siêu lạnh rồi.

Mà trận tuyết lớn lại vẫn cứ không ngừng. Những nơi không có người tới, tầng tầng lớp lớp tuyết đã tích tụ đến hơn hai mét, gần như đã bao phủ toàn bộ tầng một.

Đồng hồ sinh học của Quý Dạng đúng chuẩn hơn tám giờ là tỉnh.

Trong nhà bật điều hòa, còn có hơi ấm từ lò sưởi, nhiệt độ trong căn hộ khoảng 20 độ, ấm áp vô cùng.

Cô lại nằm ườn trên giường một lúc, gần chín giờ mới bò dậy.

Thời tiết lại lạnh hơn. Từ cái nhiệt kế cô treo cạnh ban công, có thể thấy rõ so với hôm qua thì đã giảm ba độ. Quý Dạng tuy rằng không lạnh, nhưng nhìn nhiệt độ này cũng làm cô thấy hơi run rẩy.

Trời lạnh thế này, vậy ăn chút đồ nóng nhỉ.

Quý Dạng suy nghĩ năm giây, rồi lấy ra một phần ngũ cốc bột cá, bưng cái bát ra chỗ chiếc bàn nhỏ ngoài ban công ăn. Đồng thời trước đó để ít thịt luộc vào bát ăn của Hy Hy.

Hy Hy lập tức vui vẻ chạy tới bên cô cọ cọ, rồi lại ra vùi đầu vào ăn.

Quý Dạng cong môi, uống một ngụm nhỏ súp cá nóng hổi, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, tầm mắt đúng lúc đặt trên cổng chung cư.

Nhà lầu lại thấp đi một đoạn.

Trong màn tuyết trắng tinh có rất nhiều bóng người đang di chuyển.

Nhìn kỹ một chút, xung quanh có rất nhiều người đang tụ tập chỗ cổng, ai cũng đang lạnh cóng chân run cầm cập. Có một người không cẩn thận, ngã vào một đυ.n tuyết, được đồng bạn tay chân lúng túng kéo dậy.

Quý Dạng lấy ống nhòm ra xem xét, đúng lúc nhìn thấy người được kéo lên kia miệng còn đang run rẩy.

Những người khác tốt hơn một chút, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu.

Chẳng qua có chút đáng nói, những người này đều đeo kính râm, vì dưới trời tuyết lâu sẽ có thể rất dễ bị quáng tuyết*. Không phải ai cũng trữ trong nhà kính bảo hộ trượt tuyết, nếu là kính râm cũng sẽ bảo vệ được đôi mắt rất tốt.

*Quáng tuyết hay mù tuyết - băng tuyết có thể phản chiếu ánh sáng lên mắt, tia UV kí©h thí©ɧ mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Đời trước Quý Dạng bị sợ lạnh. Tuy rằng hiện tại cũng không phải thời điểm lạnh nhất, nhưng cô vẫn không muốn ra khỏi cửa, do đó chỉ nhìn thôi, háo hức chờ xem bọn họ có thể mang về được bao nhiêu vật tư.

Như vậy thì trước mắt cũng có thể phỏng đoán được tình huống của các siêu thị lớn.

Nghĩ thế, Quý Dạng buông ống nhòm xuống, tính tiếp tục ăn.

Bỗng nhiên Hy Hy không ăn thịt nữa, mà cảnh giác chạy về phía cửa lớn, cơ bắp bốn chân căng chặt, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua cửa xem người bên ngoài là ai.

-----

Vài giây sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Hiện tại vẫn chưa đến lúc thế thời loạn lạc, Quý Dạng rất yên tâm ra mở cửa, thấy Lý Nghi nhiệt tình cười xán lạn: "Chào chị, em muốn hỏi chị có muốn cùng đi mua chút đồ ăn về tích trữ không, xem bão tuyết thế này có lẽ sẽ rất lâu không ngừng, còn không biết sẽ bị vây bao lâu nữa."

Quý Dạng cười cười, lắc đầu: "Tạm thời không cần, cảm ơn."

"Không có gì ạ." Lý Nghi vội xua tay, xoay người đi về phía thang máy.

Quý Dạng nhìn theo, nhà đối diện tựa hồ ngoại trừ hai ông bà lão, còn lại đều ra ngoài rồi. Ai cũng quấn bọc quanh người kín mít, đeo găng tay, còn cầm cả túi nhựa.

Thật tốt. Hàng xóm tích trữ càng nhiều, với cô mà nói, lại càng an toàn.

Quý Dạng ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Hy Hy: "Thật giỏi!"

Không hổ là hơn bốn ngàn tệ, nhỏ như vậy vẫn có thể trông cửa.

"Gâu!" Hy Hy ngây thơ non nớt sủa một tiếng, tỏ vẻ hùng dũng oai phong quay lại tiếp tục ăn, cái đuôi vẫy vẫy qua lại.

Quý Dạng nghe nói có con chó vì vẫy đuôi quá mạnh mà gãy xương, hy vọng Hy Hy không như vậy.

...

Hai phút sau, Quý Dạng ở trong tòa chung cư nhìn ba người Lý gia lên đường, đi dọc theo dấu vết của những người đã đi trước đó nên việc đi lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nếu không cẩn thẩn vấp ngã, cũng chỉ là bổ nhào vùi người vào trong tuyết.

Dù sao một nhà ba người có mặt đầy đủ xuất trận, bị ngã vào tuyết thì cũng có thể nhanh chóng dậy được.

Quý Dạng nhìn, rồi bỏ ống nhòm xuống, bắt đầu phần tập luyện ngày hôm nay.

-----

Lý Nghi bối rối được bố mẹ kéo dậy, phủi tuyết trên người, suy sụp nói: "Trời ạ, lần đầu tiên con biết được tuyết có uy lực lớn như thế! Đã dày như vậy lại còn xốp, không cẩn thận là người chìm vào trong luôn rồi!"

Bố mẹ Lý cẩn thận bảo vệ con gái ở trước mặt đang mở đường, giọng nói không ổn định, nhưng khi nói về hồi xưa lại mang theo vài phần đắc ý: "Nhớ lúc đó chúng ta còn nhỏ, sống trong nhà một tầng, buổi sáng dậy mở cửa là có tuyết đổ ào ào vào nhà, rất dọa người."

Lý Nghi tặc lưỡi, cô ấy chưa nhìn thấy lúc đó bao giờ, trong ký ức cũng chưa từng có trận tuyết lớn như vậy.

Tuyết thành phố Trường Nam, phần lớn thời gian đều là mang theo chút mưa, nước rơi xuống thì lập tức trở nên cứng rắn, lúc chơi ném tuyết có thể đập đau người.

Do đó khi trời tuyết bài học lớn nhất là đường có băng tuyết trơn trượt không dễ đi.

Sao có thể giống như hiện tại, chôn vùi người dễ chán.

Cô ấy bắt đầu buồn phiền: "Hẳn là phải đi sớm mấy ngày mới tốt. Con nghi ngờ trận tuyết lớn như vậy, mua hết hàng hóa rồi không biết liệu siêu thị có bổ sung hàng tồn kho không."

Bố mẹ Lý không nói chuyện.

Bọn họ lúc trước luôn cảm thấy rằng trận tuyết này rất nhanh sẽ ngừng, đến lúc kết thúc một nhà bọn họ có thể đi rồi. Còn hai ông bà ở nhà ăn đồ còn thừa cũng có thể ăn rất lâu, vì thế không tán đồng việc tích trữ.

Nếu không phải không lay chuyển được con gái, nhất định gọi vài lần mua hàng giao đồ ăn về, tích chút thức ăn chính với bình ga, thì đoán chừng lúc này đã bắt đầu phải chịu đói.

Ai có thể nghĩ tới tuyết lại rơi lâu như vậy chứ?!

Lại còn càng rơi càng dày!

Ba người ở trên đường còn gặp được không ít chủ hộ xung quanh. Mục tiêu của mọi người chỉ có một, đều là siêu thị cách đó một cây số. Thật không dễ thở hổn hển đuổi tới nơi, ba người bị cảnh người người chen chúc trong siêu thị làm kinh sợ.

Sau hai giây, bọn họ vực dậy tinh thần xông vào trong đám người, nhìn qua kệ để hàng thì trong lòng lại nguội lạnh chán nản. Vì kệ tám chín phần mười đều trống!

Trong đầu Lý Nghi ngay tức khắc nảy ra vô số nội dung trong những cuốn tiểu thuyết tận thế. Đây không phải như thời kỳ trước tận thế sao?! Cô ấy ngay lập tức túm lấy bố mẹ, thận trọng nói: "Bố, mẹ, hiện tại bắt đầu, thấy cái gì ăn được uống được dùng được đều lấy, bố mẹ hiểu chưa?!"

Hai người bị giọng điệu này của cô ấy dọa: "Thật sự nghiêm trọng như vậy?"

Lý Nghi kiên định: "Tin con."

"Được!" Hai người gật đầu, Lý Nghi lập tức tiên phong dẫn đầu đi vơ vét hàng. Không ai muốn mì gói dưa chua, cô ấy muốn; không ai lấy bao dưa muối, cô ấy lấy. Còn có bánh quy ngọt khé, kẹo mυ"ŧ,... một đường càn quét đầy một cái túi, còn may mắn tìm thấy hai cái bánh gạo.

Bố mẹ Lý nghe con gái, thấy nước tương, lấy! Thấy hạt hoa tiêu, lấy! Thấy trà thảo mộc Vương Lão Tường không ai thích uống, cũng lấy! Rất nhanh cái túi đã chầm chậm phồng lên.

Những người khác không như bọn họ có kiểu không kén chọn như vậy, từng người đều vây quanh nhân viên siêu thị gần đó: "Sao mì gói lại không có?"

"Sao lại không thấy gạo?!"

"Trời ơi, đường mật hết rồi?"

Nhân viên bị dồn vào giữa, cổ họng nỗ lực nói to: "Không có! Đều không có! Hàng tồn trong kho cũng bán hết rồi. Cái đường như vậy, căn bản không có biện pháp giao hàng tới, mọi người lại đi mấy siêu thị xa hơn chút xem thử xem..."

"Mẹ kiếp! Nhà tôi lúc trước không tích trữ hàng. Ai đã mua hết sạch hàng rồi!"

Có người oán giận, có người nguyền rủa, còn có người động lực mạnh mẽ, trực tiếp chạy ra cửa rẽ trái, hướng về phía một siêu thị khác.

Khi Lý Nghi tập hợp với bố mẹ cô ấy, mỗi người hai túi, bên trong tạp nham thượng vàng hạ cám cái gì cũng có. Nhìn những thứ này, cô ấy ngược lại có chút yên tâm, nhưng thời điểm trả tiền lại có chút đau lòng không nỡ.

Sáu túi lớn vật tư, với lúc bình thường mua mà nói, nhiều nhất là hơn một ngàn tệ, lần này lại lên đến một ngàn hai.

Bố mẹ Lý đau lòng lại có chút hối tiếc khi mua nhiều như vậy.

Xém chút nữa mang trả lại một phần đồ.

Nhưng bị Lý Nghi giành lại.

Đến lúc về tới nhà, cô ấy nói: "Bố mẹ, chúng ta lại đi mua thêm lần nữa đi!"

Cô ấy tính toán trừ thức ăn, còn phải mua dược phẩm. Ông bà lớn tuổi thường ngày phải uống thuốc hạ huyết áp, thuốc tẩm bổ cơ thể, vitamin các thứ. Tất cả đều phải chuẩn bị.

Nếu như có thể, quần áo và đồ dùng hàng ngày giữ ấm cũng phải mua nhiều chút. Đáng tiếc là ở gần đây không bán than đá, nếu không thì dù thế nào cô ấy cũng phải mua một ít.

Lý Nghi bắt đầu lo lắng: "Bố, mẹ, hai người mau nghĩ xem gần đây còn có những siêu thị với hiệu thuốc nào đi?"

Bố mẹ Lý: "!"

Đây là muốn làm bao nhiêu trận nữa vậy!

-----

Đã qua nửa tháng rèn luyện, thể lực Quý Dạng tăng cường, đến hiện tại cô có thể miễn cưỡng làm động tác plank trong hai giờ đồng hồ.

Sau hai tiếng , tay chân cô vô lực mềm nhũn nằm xuống.

Toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại lộ ra nét ửng đỏ khỏe mạnh. Lúc sau cô làm động tác dãn cơ khiến quần áo bị kéo lên một chút, lộ ra cơ bụng.

Thu lại một phần sức lực, Quý Dạng lau mồ hôi. Sau khi nhiệt khí tản ra cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, còn gội đầu. Gội xong ra ngoài thì lại thấy một nhà ba người quen thuộc ra khỏi cửa.

Nhà Lý gia này cảm giác còn khá nhạy nhỉ.

...

Lò sưởi luôn cháy, điều hòa cũng bật, trong nhà rất khô, vì thế Quý Dạng dứt khoát không sấy tóc, nằm xuống sofa, vẫy vẫy tay, Hy Hy lắc mông tới bên cạnh cô làm ấm chân.

Quý Dạng cho nó ăn một miếng thịt, mở điện thoại để lên mạng xem tình huống hiện tại.

Khi mở ra, cô phát hiện tốc độ mạng chậm đi rất nhiều.

Một lúc sau mới mở nền tảng mạng xã hội ra được, thấy trong nhóm chủ nhà đang kêu ca, siêu thị lớn cách một cây số đã hết hàng rồi, toàn bộ bị quét sạch không còn gì.

[Tôi phục luôn đấy, bọn họ là thổ phỉ à, đi qua chỗ nào thì chỗ đó thành nơi đến nỗi cỏ cũng không thể mọc được!]

[Trời ạ, chồng tôi vừa ra khỏi cửa, có người gấp gáp bảo với anh ấy rằng đừng đi làm gì]

[Thật đáng sợ, tôi ở trong siêu thị đứng đơ ra rồi *hình ảnh* *hình ảnh*...]

Quý Dạng bấm mở, hình ảnh cũng phải tải thêm mấy giây mới xuất hiện, đập vào mắt là cảnh một nhóm người điên cuồng tranh giành, hệt như zombie.

Khắp nơi đều trống không, vật tư linh tinh vụn vặt còn thừa thì rơi rải rác vương vãi mỗi xó một ít, không ai quan tâm.

Nhân viên siêu thị khóc không thành tiếng mỗi lần đều phải giải thích lại tình huống cho khách hàng. Cửa lớn nhà kho trong siêu thị cũng mở, bên trong đồng dạng cũng rỗng không.

[Hít! Bắt đầu thấy rén đó]

[Chân mềm nhũn rồi, mẹ ơi, ngồi cũng không xong, tôi phải đi tích trữ thôi]

[Cùng đi cùng đi, tôi biết chỗ còn có siêu thị]

[Quá tốt rồi! Nhanh một chút, chúng ta tập hợp trước cửa tòa số 10 đi]

Chưa được một lúc, khi Quý Dạng nhìn từ ban công đã thấy một hàng người từ trong gió tuyết tiến về phía trước. Lần này số người có chút nhiều, khoảng tầm hai mươi người, có lẽ có thể kiếm về không ít vật tư.

-----

Bên ngoài bận rộn tích trữ hàng hóa. Còn đặc biệt là ba ngày sau, điện chịu khó kiên trì bao lâu giờ cũng đã ngừng.

Từ lúc bắt đầu ống dẫn nước đóng băng, mọi người còn ổn. Bên ngoài đều là tuyết, tệ nhất là ra ngoài múc tuyết về làm nóng chảy thành nước, cũng có thể uống.

Nhưng điện thì không giống vậy.

Từ ngày nước Hạ hướng đi trên con đường của kẻ mạnh, điện lực rất ít xuất hiện vấn đề. Những năm này thảm họa lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng chỉ mất điện khoảng ba ngày là lâu nhất. Còn lần này trực tiếp ngừng cấp điện luôn, một chút dấu hiệu cũng không có.

Điện thoại Cục cấp điện đổ chuông liên tục, chỉ có trả lời: [Bão tuyết khiến rất nhiều thứ sụp đổ, những thứ này đổ xuống nghiền nát rất nhiều dây điện, cao áp các loại. Tình huống có chút nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể khôi phục điện lực, trừ khi tuyết ngừng rơi]

Không thể tưởng tượng được!

Có thể có phản ứng này, bắt nguồn từ sự tự tin đối với quốc gia mình.

Tuy nhiên hiện tại sự tự tin này đã bị đập vỡ, càng ngày càng nhiều người rùng mình ý thức được thiên tai lần này có bao nhiêu nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức quốc gia cũng không xử lý được!