Thành phố Trường Nam
Quý Dạng nằm trên giường, vừa giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trên mặt còn lưu lại chút kinh sợ còn chưa biến mất. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trên đó vẫn còn hình một con cá heo mà cô đã vẽ lên năm 19 tuổi, mập mạp bụ bẫm, vô cùng đáng yêu.
Dùng loại màu tốt thật, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa mờ đi.
Quý Dạng mất vài giây mới hoàn hồn, mò mẫm lấy điện thoại để xem thời gian, tám giờ rưỡi.
Nhớ ngày trước khi cô học đại học, có rất nhiều lần bởi vì ngủ nướng mãi không dậy mà đi muộn, dẫn đến lúc bình thường điểm thấp đến đáng sợ. Hiện tại mỗi ngày lại vẫn ngủ đến hơn tám giờ mới tỉnh.
Thật là...
Quý Dạng lặng lẽ ngồi dậy, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ về lịch trình ngày hôm nay.
Hôm nay đã là ngày thứ năm cô sống lại.
Bốn ngày trước, ngày thứ nhất cô dùng để tiêu hóa việc mình đã sống lại rồi. Sau đó thu xếp tiền bạc, còn thức khuya tìm hiểu xem nếu như tận thế thiên tai giáng xuống thì còn bao nhiêu ngày nữa cùng với các cách ứng phó.
Ngày thứ hai cô thuê một cái nhà kho lớn, mời người chuyên nghiệp đến giúp nhận*, còn bản thân thì liên hệ các nhà cung ứng sản xuất lớn thu mua vật tư, bao gồm nhưng không giới hạn*--nồi niêu xoong chảo, bộ đồ ăn dùng một lần, bếp di động, cả thùng bình ga, bàn ghế, đồ mộc gia dụng, quần áo dùng để mặc bốn mùa một năm...
*Ở đây tác giả dùng từ 收货 là một thuật ngữ trong ngành logistics, baidu bảo thuật ngữ này nghĩa là người nhận nhận hàng sau khi hàng đến đích và được chuyển quyền sở hữu hàng hóa. Ý chắc là chị Quý thuê nhà kho lớn thì phải có mặt để ký nhận gì đó là đã thuê, nhưng mà thay vào đó thì chị mời người chuyên nghiệp đến nhận giúp.
*Bao gồm nhưng không giới hạn là kiểu bao gồm những thứ abc nhưng không chỉ giới hạn trong những thứ abc này. Giống như đưa ra ví dụ ấy, vì không thể liệt kê hết được nên chỉ nêu ra một số như vậy thôi. Số lượng vật tư so với các loại hàng hóa của siêu thị lớn còn nhiều hơn, có thể cung cấp cho cô đủ sử dụng tới hai đời.
Ngày thứ ba đi nâng cấp xe, bán lại các loại cổ phần cùng bất động sản. Rất nhanh bố cô đã để ý, gọi điện tới chửi một trận thậm tệ. Còn cổ phần được mua lại với giá bốn ngàn vạn.
Ngày thứ tư đội ngũ sửa chữa mà cô hẹn từ trước tới, cải tạo nâng cấp một lượt nhà của cô tại chung cư Gia Phúc. Trọng điểm là cửa ra vào và cửa sổ, toàn bộ dùng chất liệu chống đạn, chống cháy, chịu nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp. Giá cả đắt đỏ, còn cần điều hàng*, nhưng Quý Dạng nhất định muốn những thứ này.
*Ở đây tác giả sử dụng từ 调货, có thể là chỗ cung cấp vật liệu cho chị Quý không có đủ vật liệu đáp ứng nhu cầu của chị, cho nên cần cho vật liệu từ một chỗ khác chuyển sang chỗ bên này (thường là trong một chuỗi cửa hàng) để bán cho chị. Chắc là vì hàng không ở một chỗ nên nó hơi phiền, nhưng mà chị tỏ ra là không phiền bởi vì chị cần những thứ này. Tui cũng không rõ nên để tạm vậy. Mà hôm nay cô cần rời nước, tiêu số tiền trong tay.
Bởi vì Quý Dạng sống lại, trở về từ năm năm trước.
Cô nhớ rõ ràng 95 ngày sau, năm mới vừa qua đi, một trận bão tuyết lớn sẽ trực tiếp khiến hệ thống giao thông sụp đổ. Rất nhiều người làm công trở lại thành phố bị mắc kẹt tại sân bay và đường sắt cao tốc, xe thì bị kẹt nửa đường.
Quốc gia ngay lập tức cho người xử lý.
Vốn dĩ tưởng rằng rất nhanh sẽ kết thúc, ai ngờ tuyết càng rơi càng nhiều. Tuyết mới được xúc vào buổi sáng, tới chiều đã tích tụ đến hơn nửa mét, căn bản là không thể đi lại.
Một ngày lại một ngày trôi qua, nhiệt độ càng xuống thấp. Trái lại thật ra nhiệt độ không giảm nhanh như trong tiểu thuyết tận thế cô từng đọc lúc trước, nhưng cũng trong một tháng này giảm xuống tới âm 40, 50 độ.
Lương thực còn lại không đủ ăn, rất nhiều người ra ngoài mua đồ không trở lại.
Dần dần, thế giới này thay đổi.
Tận thế đã từng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, tới rồi.
Điều kiện gia đình Quý Dạng không tồi, cô ở trong một cái biệt thự lớn. Cũng bởi vì lo lắng trong Tết không có cái ăn, trong nhà đã trữ rất nhiều thức ăn, tạm thời tùy tiện trụ lại được giai đoạn đầu.
Nhưng khi tuyết rơi dày đặc trực tiếp làm ngập hai tầng biệt thự mà vẫn chưa ngừng, cô cũng bắt đầu hoảng sợ, liều mạng cố gắng gọi cho bố mẹ.
Bố mẹ cô sớm đã ly hôn, từng người có gia đình của riêng mình. Lúc đó bão tuyết đã được hơn một tháng, vấn đề thiếu thốn thực phẩm cũng sớm xuất hiện, hai bên đều dồn sức thoái thác, không nguyện ý để Quý Dạng qua. Chỉ là thời điểm sinh tử quan trọng, Quý Dạng vẫn phải mặt dày tới bên cạnh người ở gần cô nhất là bố.
Lần đi này, càng là ác mộng bắt đầu mới đúng.
Cho dù là nhà giàu, trong tay có tiền, dần dà cũng không mua nổi thức ăn. Lúc đầu còn tốt, người có tiền muốn giữ thể diện, cho dù đối với việc cô tới không vui vẻ gì, ngoài mặt cũng không tỏ ra có chuyện.
Lại qua ba tháng, bốn tháng... tình hình càng trở nên nghiêm trọng. Thái độ của bọn họ cũng thay đổi. Rõ ràng mỗi ngày Quý Dạng đều sẽ ra ngoài thu thập vật tư, bọn họ vẫn như cũ chê cô ăn quá nhiều, lãng phí nguyên liệu.
Cho đến một ngày, lúc Quý Dạng đang mơ mơ hồ hồ ngủ, cửa phòng bị mở ra, có người mò mẫm lên giường cô. Cô đột nhiên bị cái lạnh làm giật mình tỉnh dậy, mới biết bố đã bán cô đi đổi lấy mười cân lương thực rồi.
Đại khái có lẽ trong lòng sớm đoán trước được, cô đã luôn giấu một cái kéo ở dưới gối. Một khắc đó, cô cầm kéo đâm chết đối phương.
Lần đầu tiên gϊếŧ người, Quý Dạng đã mơ ác mộng rất nhiều ngày, nhưng bố cùng với mẹ kế và họ hàng thân thích trở nên trung thực hơn nhiều. Cô bỗng nhận ra tầm quan trọng của sức mạnh.
Từ đó Quý Dạng lại càng nỗ lực thu thập vật tư hơn nữa. Cho đến nửa tháng sau, người của chính phủ xuất hiện, sẵn lòng mang người sống sót đi, cô quả quyết đi theo tới căn cứ.
Chỉ là thiên tai ập xuống, không có gì dễ dàng, sinh hoạt tại căn cứ cũng thật gian nan. Làn da nứt nẻ vì lạnh của cô không tốt hơn, người cũng đói đến da bọc xương. Nhưng cô không nỡ chết, cứ chịu đựng như vậy.
Chịu cực lạnh hành hạ qua đi, nhiệt độ bắt đầu tăng.
Mọi người đều vui mừng, cho rằng Kỷ băng hà nhỏ kinh khủng này đã kết thúc. Không ngờ băng tuyết tan chảy liền mưa xối xả như trút nước thác đổ khiến lũ lụt ập tới những người còn sống sót, khiến căn cứ trực tiếp bị nhấn chìm.
Sau đó, đang thật không dễ để tiếp tục tồn tại, lại phát hiện nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, trực tiếp lên tới hơn 50 độ!
Một số người chết vì sốc nhiệt. Còn một số người chết vì không có nước uống. Lại càng nhiều người chết vì vết thương nhiễm trùng mà không có thuốc trị.
Hai năm cực nóng, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống. Quý Dạng cho rằng bản thân phải chịu đựng gần xong rồi, lại có sương mù dày đặc tới, dẫn đến vô số dịch bệnh xuất hiện, khắp nơi đều là người bị lây nhiễm các chủng virus bắt đầu trả thù xã hội.
Quý Dạng rất may mắn, chỉ bị nhiễm một loại virus. Cô phải làm việc mệt mỏi đến kiệt sức mới kiếm được điểm tích lũy mua thuốc đặc trị để chữa trị, xong lại thành cái đinh trong mắt người xung quanh, dường như mọi người đều hận sao cô không chết đi vậy.
Cô mỗi ngày đều thấp thỏm không yên, mong đợi thời điểm trật tự khôi phục mau mau tới. Nhưng căn cứ đang xây dựng dở dang lại lần nữa đối mặt với một trận thiên tai thảm khốc - động đất.
Lần này Quý Dạng không chịu đựng được nữa.
Cô quá mệt mỏi rồi. Thời điểm động đất tới, cô cũng muốn chạy trốn. Nhưng chạy không được bao lâu thì bị cuốn vào vết nứt do trận động đất tạo thành, sau đó không còn biết trời trăng gì nữa rồi.
Đợi cô tỉnh lại, phát hiện bản thân đã sống lại, trở về tới trước khi bão tuyết ập đến 100 ngày.
-----
Lúc vừa mới sống lại, tâm lý của Quý Dạng rất không bình thường, vừa cười vừa khóc rất lâu.
Thậm chí còn có ý nghĩ muốn tự sát.
Nhưng lúc đặt con dao lên cổ, cô lại luyến tiếc.
Kiếp trước khó khăn như vậy, cô sống đã năm năm, không dễ dàng gì được sống lại, so với người khác thì thật may mắn, vậy càng nên tiếp tục sống thật tốt mới phải.
Nhưng khi cô hạ tay xuống, vì không cẩn thận, con dao lại quá sắc bén nên làm xước một ít da. Có giọt máu chảy ra, nhỏ xuống tại chiếc nhẫn l*иg trong chiếc vòng cổ trên cổ cô. Chính lúc đó, trong đầu Quý Dạng bỗng có thêm một cái không gian.
Không gian không lớn, khoảng hơn năm trăm mét vuông, cũng vừa vặn to cỡ cái biệt thự nhà cô. Nó trống rỗng, có chút hư ảo, thậm chí không có cả mặt đất thật, cũng không biết giới hạn đến bao nhiêu.
Nhưng chỉ vậy đã khiến cô vui mừng khôn xiết.
Hơn nữa chiếc nhẫn dính máu xong thì trực tiếp biến mất. Chỗ xương quai xanh của cô có lưu lại dấu vết giống như hình xăm có màu xanh lá, như vậy cũng không lo mất.
Đây không phải một đảm bảo thỏa đáng cho ngày tận thế sao?!
Tiếp thu một loạt sự việc sống lại cùng không gian xuất hiện xong, Quý Dạng bình tĩnh lại, điều đầu tiên là ra ngoài khao linh hồn đã chịu khổ bao nhiêu năm của bản thân một bữa.
Ăn uống no nê xong, cô mới bắt đầu lập kế hoạch tích trữ độn hàng ứng phó thiên tai.
Thời tiết cực lạnh, cực nóng, mưa lớn lũ lụt các thứ đều không khó giải quyết. Chỉ cần đảm bảo bản thân có một vị trí cao, không lo ăn uống, có thể chống lại những người không mời mà đến dòm ngó, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng vượt qua.
Nhưng động đất xảy ra thì không giống vậy.
Đó là lần đầu tiên Quý Dạng cảm thấy cụm từ "cước đạp thực địa"* là sai.
*"Cước đạp thực địa" hiểu theo nghĩa đen là chân đặt trên nền đất vững, còn theo nghĩa bóng thì là "làm ra làm, chơi ra chơi". Ở đây hiểu theo nghĩa đen. Động đất tới, cô liều mạng chạy đến nơi đất rộng rãi trống trải, lại cảm thấy cả hai chân giống như đang bước trên sóng biển, theo cơn sóng lớn nhấp nhô lên xuống đong đưa lung lay, hoàn toàn không thể đi lại. Cử động một chút thôi cũng sẽ ngã lăn trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng.
Cho đến khi có một dòng xoáy không khí đáng sợ xuất hiện, cô thấy trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, mà cô lại ở chính trung tâm vết nứt đó...
Vì vậy nếu như đã có không gian, ngoại trừ thức ăn, còn lại là... máy bay trực thăng và nhiên liệu. Cô không muốn ở trên mặt đất trong một trận động đất, trở thành một cọng cỏ yếu ớt chỉ có thể chờ đợi bị nuốt chửng nữa.
Đáng tiếc là không gian không lớn, do đó đồ vật có thể mua lại càng ít, cho dù cô có tiền thì cũng có chút không thoải mái.
Chỉ là lúc cô đang lập kế hoạch, bỏ một ít đồ vật quan trọng trong nhà vào không gian trước, lại phát hiện không gian này có thể ăn ngọc thạch!
Bà nội của cô để lại một ít đồ trang sức bằng ngọc, để vào trong không gian rồi toàn bộ lại không thấy đâu nữa!
Thay vào đó, không gian như đã tăng gấp đôi. Hơn một ngàn mét vuông không gian, vậy hoàn toàn có thể tích trữ gấp đôi.
Kế hoạch thay đổi lớn!
Từ việc bảo đảm bản thân cơm no áo ấm là cơ bản, biến thành đảm bảo bản thân có thể sống thoải mái--
Quý Dạng lấy những trang sức vàng bạc, đồ đạc xa xỉ trong nhà để vào không gian một lần, phát hiện không gian lại chỉ ăn ngọc thạch. Sau đó cô lập tức liên hệ người trên mạng bán đồ, liều mạng tích tiền, tính toán mở rộng không gian trước tiên.
Dùng nhà kho là để tiết kiệm thời gian. Tất cả những thứ cô đặt hàng từ nhà máy cùng với các loại đồ đặt mua trên mạng cô sẽ cho vào nhà kho, đợi khi có thời gian sẽ thu vào cùng một lúc.
Nâng cấp xe là để ứng phó thời điểm thời tiết cực nóng có thể đi ra ngoài.
Cực lạnh thì ai cũng bị bão tuyết làm kẹt trong nhà, mọi người chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ. Nhưng sau mưa lớn lũ lụt có cực nóng, chắc chắn sẽ có nhu cầu ra ngoài.
Vật tư sinh tồn còn lại như gạo mì ngũ cốc dầu, rau củ hoa quả, dược phẩm trang bị cần thiết để tồn tại thì cô dự định sẽ cố gắng mua ở nước ngoài. Hơn nữa còn rất nhiều đồ vật chắc chắn không mua được ở trong nước, ví dụ như các loại vũ khí.
Đối mặt với thiên tai, một đời trước của cô bi thảm như vậy, chủ yếu là vì giá trị vũ lực không đủ. Quý Dạng lúc trước là một đại tiểu thư ngoài lạnh trong nóng cứng đầu tùy hứng không hiểu thế sự. Cô cũng không thích việc rèn luyện thân thể, giữ được dáng người là dựa vào việc ăn uống điều độ. Vì vậy lúc tận thế, cô đánh không lại người khác, tìm kiếm vật tư khó, bảo vệ được vật tư lại càng khó.
Nếu không phải lúc sau học được cách gϊếŧ người, dám gϊếŧ dám liều, những người đó sợ, chưa đến lúc sinh tử đều sẽ không dễ dàng tùy tiện gây khó dễ cho cô, cô căn bản không mua được thuốc đặc trị.
Vì vậy lúc này, Quý Dạng đương nhiên muốn dùng vũ khí để nâng cao giá trị vũ lực của bản thân.
Ngoại trừ cái này còn có dầu nhiên liệu, xăng, dầu diesel.
Trong tương lai, giá dầu đắt đỏ, muốn mua lượng lớn dầu phải đi đâu? Đương nhiên là ra nước ngoài.
Vì vậy trong một khoảng thời gian thật dài, Quý Dạng sẽ bôn ba tại nước ngoài.
Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, cô nhanh chóng rửa mặt đánh răng, đồng thời vung tay một cái, trong tay xuất hiện một phần bữa sáng đóng hộp đã mở ra còn bốc lên hơi nóng. Vì phải kịp giờ lên máy bay, cô cũng không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, vì thế bữa sáng là mì sợi cùng với một quả trứng luộc.
Phía trên còn có một lớp rau cải xanh bao phủ.
Trong kiếp trước cô đã rất lâu không được ăn rau cải, toàn dựa vào các loại vitamin bổ sung dinh dưỡng. Ngày thứ hai trọng sinh ra khỏi cửa, buổi trưa cô đã đi ăn lẩu tự chọn, 80% đều là rau cải xanh. Rau cải tươi ngon vừa miệng chấm nước sốt, mỹ vị đến mức khiến linh hồn cô bay lâng lâng.
Tiểu tỷ tỷ phục vụ còn cho rằng cô bị cắm sừng, còn hảo tâm tặng cô hai phần tôm hùm nước ngọt nướng phô mai trong tiệm.
Làm Quý Dạng cảm động muốn rớt nước mắt. Trong thiên tai sẽ chẳng thể thấy được cảnh tượng như này nữa.
Ăn xong bữa sáng, cô tiện tay vứt hộp cơm dùng một lần vào không gian. Trong tương lai quen khổ rồi, sợ rằng hộp cơm đã sử dụng qua cũng không thể vứt, lúc sau biết đâu có chỗ dùng. Dù sao thời gian trong không gian đứng yên, sẽ không bốc mùi.
Quý Dạng nhanh chóng chọn một chiếc xe trong gara rồi khởi động.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng tại sân bay. Cô được tiếp viên hàng không nghênh đón, trực tiếp lên máy bay.
Điểm dừng đầu tiên, Myanmar.