Chương 29-1: Cơ hội kiếm tiền đầy túi

Trên tàn tích của hoang mạc, bọ cạp vàng xếp thành hàng như chơi rồng rắn lên mây, dí theo cơ giáp bay phía trước.

Ngay khi sắp kéo giãn được khoảng cách lớn với chúng, cơ giáp pháo thủ và cơ giáp cận chiến đột ngột dừng lại, Hoắc Diễm bay phía sau bọc hậu, thấy cơ giáp cận chiến giảm tốc độ, lập tức lên tiếng: "Sao vậy? Năng lượng không đủ?"

[Cơ giáp KID-14258 mời bạn tham gia kênh liên lạc nhóm.]

Hoắc Diễm nhanh chóng nhấn đồng ý, vừa vào đã nghe thấy yêu cầu ngắn gọn, súc tích của Ứng Trầm Lâm: "Anh Hoắc, giúp bọn em một tay."

Giúp cái gì cơ? Tình hình khẩn cấp không tiện trao đổi kỹ, Lộc Khê vào kênh vẫn chưa nắm rõ tình hình, giây tiếp theo đã thấy cơ giáp cận chiến bắn một phát pháo điện từ vào bọ cạp vàng bên dưới, hiệu quả tê liệt liên tục khiến bọ cạp vàng di chuyển chậm lại.

Hoắc Diễm vốn xuất thân quân nhân, sự máu chiến so với Du Tố cũng không kém là mấy, sảng khoái đáp ứng: "Được, mấy đứa muốn làm gì? Hai bọn anh còn 40% năng lượng. Không có năng lượng dự trữ đâu nhé."

Ứng Trầm Lâm đang định giải thích, thấy Hoắc Diễm hào sảng dữ dội vậy thì cũng hơi bất ngờ, nói ngắn gọn: "Bọn em muốn lấy chút vật liệu của bọ cạp vàng."

Hoắc Diễm lập tức phanh cơ giáp, phối hợp vô cùng ăn ý: "Giúp như nào đây?"

Nói giúp là giúp, Hoắc Diễm quay người tạt lên trước tiểu đội, không chút do dự, tự giác che chắn cho các cơ giáp phía sau.

Vài chiếc cơ giáp giảm tốc độ, bọ cạp vàng bên dưới đã tập trung dày đặc.

Trong tình trạng thiếu năng lượng mà muốn giải quyết bọ cạp vàng, thì phải dùng năng lượng vào đúng chỗ. Ứng Trầm Lâm vốn là chiến sĩ cơ giáp đấu đơn, hạng mục đấu đơn luôn yêu cầu chiến sĩ cơ giáp phải có hiểu biết về mọi mặt, trên sân thi đấu không có đồng đội, tất cả mọi việc đều chỉ có một mình Ứng Trầm Lâm tự xoay sở.

Cơ giáp đấu đơn và cơ giáp đoàn đội cũng không được thiết kế giống nhau. Các cơ giáp đoàn đội sẽ tuỳ theo vị trí tác chiến mà chú trọng tối ưu một vài hiệu năng, khiến cho các công năng khác yếu hơn một chút, chẳng hạn tanker như Hoắc Diễm và Trần Lạc Kiệt, lớp giáp ngoài rất dày, năng lượng chủ yếu thiên về tái sinh và hấp thụ, chủ yếu để tăng khả năng chịu đòn, làm bia đỡ đạn cho đồng đội, để có sức phòng thủ cao, tanker phải chấp nhận sức tấn công yếu hơn hẳn các cơ giáp loại khác, độ linh hoạt cũng khá thấp. Cơ giáp đấu đơn sẽ được ổn định cân bằng toàn diện, khả năng gây sát thương không quá cao nhưng lại có được sức bền và khả năng kéo dài liên tục.

Từ đấu đơn chuyển sang đoàn đội, chủ yếu là thay đổi tư duy, chia việc của một người cho nhiều người cùng làm.

Ứng Trầm Lâm tính toán tốc độ tiêu hao năng lượng, xác định phương pháp tối ưu nhất để gây sát thương cho mục tiêu.

"Pháo thủ bay cao nhé, tanker bảo vệ anh ấy." Ứng Trầm Lâm liếc nhìn tình hình xung quanh, "Mọi người điều khiển cơ giáp đi theo em, chậm thôi, trước tiên chúng ta phải tập hợp tất cả bọ cạp vàng lại đã."

"Không vấn đề gì." Hoắc Diễm lập tức bay đến bên cạnh cơ giáp pháo thủ, quan sát tình hình bên dưới, "Nhưng bọ cạp vàng này quá nhiều, năng lượng của mấy đứa đủ dùng không?"

Trong các cơ giáp chiến đấu, pháo thủ có khả năng tấn công cao nhất, nhưng cũng phải đối mặt với một vấn đề lớn, trình tự tấn công của pháo thủ là tập trung năng lượng vào một điểm để bắn, vì vậy phạm vi trúng đích của súng pháo có hạn.

Năng lượng còn lại của súng pháo chỉ khoảng 50%.

Cách đánh riêng lẻ… quá lãng phí, nhiều khi mới xử lý được một nửa bọ cạp vàng thì Du Tố đã cạn sạch năng lượng.

Ứng Trầm Lâm: "Tập hợp lại là được ạ."

Hoắc Diễm: "Tập hợp?"

Lộc Khê đi theo sau Ứng Trầm Lâm, chỉ thấy cậu nhanh chóng lao vào đám bọ cạp vàng, đao laze lóe lên là xiên một con, "Điều chỉnh đầu ra vũ khí của chị xuống mức thấp nhất, tăng tần số lên, chị sẽ là người tiếp nhận."

Tiếp nhận? Lộc Khê còn chưa hiểu gì, giây tiếp theo đã thấy Ứng Trầm Lâm ném con bọ cạp vàng đến vị trí của cô ấy, cô ấy theo bản năng sử dụng một phát pháo nước.

Dòng nước nhầy nhụa bắn ra dính chặt lấy bọ cạp vàng, ngay sau đó đối phương lại ném một con khác tới. Hành động của cơ giáp cận chiến vô cùng lưu loát, cậu chỉ sử dụng vũ khí đao laze ở tay trái, nhưng lại chính xác điều khiển hướng tiếp cận của mỗi con bọ cạp vàng.

Lộc Khê hơi sững sờ, lập tức tiếp lời: "Được, chị hiểu rồi!"

Cái gọi là tập hợp, chính là lợi dụng sự phối hợp giữa các cơ giáp, đem những con bọ cạp vàng ở vị trí hơi xa một chút quy về hết một điểm. Tốc độ của cơ giáp cận chiến gom vật ô nhiễm không nhanh, nhưng Lộc Khê phát hiện mỗi lần cô ấy đón được, đối phương đều có thể canh đúng khoảng nghỉ pháo nước của cô ấy, không lãng phí một giây nào, hơn nữa theo số lượng vật ô nhiễm ngày càng nhiều, pháo nước của cô ấy một phát có thể dính chùm được vài con, cứ như đã được tính toán trước.

Hoắc Diễm nhìn sang, chỉ thấy trong phạm vi bảo vệ của anh ta, năng lượng vũ khí của cơ giáp pháo thủ đã tích lũy xong, khi bọ cạp vàng mà Lộc Khê khống chế lên đến một số lượng nhất định, nó sẽ khóa chính xác đống bọ cạp vàng đang giãy dụa như con mồi mắc trên mạng nhện đó, ầm một phát, tiễn cả chùm đi về thế giới bên kia.

"Ô hô, còn có thể chơi như vậy à!" Hoắc Diễm bừng tỉnh.