Chương 3-2: Ứng tuyển

Sau phẫu thuật, tinh thần lực của cậu từ cấp S giảm xuống cấp A, thể chất từ cấp S giảm xuống cấp B.

Âm thanh trong phòng khám đã yên tĩnh hơn trước, màn hình ảo đằng xa vẫn đang phát tin tức về các giải đấu cơ giáp, bác sĩ Ngô tăng nhanh tốc độ kiểm tra.

Ứng Trầm Lâm nhìn cơ giáp trên màn hình ảo, ánh mắt bình tĩnh đảo qua, dường như qua những hình ảnh ngắn ngủi này, cậu có thể nhìn thấy được các chi tiết trên cơ giáp. Cậu xem rất chăm chú, cho đến khi thấy một dòng thông tin tuyển dụng ngắn gọn chạy nhanh ở vị trí quảng cáo phía trên màn hình ảo, mắt cậu sáng lên, di chuyển theo dòng chữ nhạt màu đó.

[Đội KID tuyển thợ bảo dưỡng!!]

Bác sĩ Ngô nhận ra cơ bắp của bệnh nhân đột ngột căng lên.

Nhưng sự căng thẳng này chỉ trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng biến mất.

Bác sĩ Ngô quan tâm: "Đang xem gì vậy?"

Ứng Trầm Lâm dời mắt đi: "Không có gì ạ."

“Lần này kiểm tra xong thì không cần ghé qua mỗi tuần nữa, các vấn đề cần chú ý trong quá trình phục hồi chức năng sau này đã được gửi vào quang não của cậu rồi." Bác sĩ Ngô kiểm tra xong cánh tay cơ học, thành thạo lắp các bộ phận còn lại trên đĩa vô trùng vào, cuối cùng đóng tấm kim loại lại: “Cậu thử xem."

Ứng Trầm Lâm làm quen với việc nắm chặt mở ra, cảm giác tê liệt ở khớp đang dần biến mất: “Cảm ơn bác sĩ ạ."

Cánh tay cơ học sau khi nối lại rất linh hoạt, giống như tay thật, cử động tự nhiên. Cậu biết dù máy móc linh hoạt đến mấy cũng chỉ là hỗ trợ thông minh bề ngoài, sự cảm ứng về tinh thần lực vẫn rất chậm chạp, nhưng thế này đã tốt hơn nhiều so với kiếp trước của cậu rồi.

"Khách sáo gì chứ." Bác sĩ Ngô nhìn chàng trai trẻ trước mặt, thấy cậu từng chút một làm quen với cánh tay giả cơ học, giữa đôi lông mày mang theo một sự bình tĩnh khó nói nên lời. Ông khẽ thở dài, lúc dời mắt đi, thoáng nhìn thấy cơ giáp sáng chói trên màn hình ảo.

Ứng Trầm Lâm rất thích cơ giáp, lúc xem thi đấu cơ giáp, cậu luôn không rời mắt.

Một chiến sĩ cơ giáp xuất sắc như vậy, chỉ vì căn bệnh gen...

Lúc này, bác sĩ Ngô nhìn thấy chiếc vali màu xám bên cạnh Ứng Trầm Lâm.

Ứng Trầm Lâm đứng dậy, chiếc áo tay rộng che đi tay giả cơ học, nắm chặt tay cầm vali.

Bác sĩ Ngô hỏi: "Vẫn chưa hỏi cậu, hôm nay mang theo vali đến đây là định đi nghỉ dưỡng ở hành tinh khác sao?"

-

Khu A hành tinh Thiên Lang, phòng huấn luyện hơi vắng vẻ.

Rèm cửa kéo chặt, chàng trai mặc áo xanh ngồi xếp bằng, quang não đặt trước mặt đang chiếu màn hình ảo, phát tin tức gần đây về giới cơ giáp.

Không lâu sau, đèn trong phòng huấn luyện sáng lên, một chàng trai khác kéo vali đi vào, thấy có người trong phòng huấn luyện, hắn ta dừng lại một chút: "Lâm Nghiêu, cậu đến sớm vậy?"

Chàng trai kéo vali tên là Từ Nghiêu Quân, vốn là chiến sĩ cơ giáp của KID.

Vài ngày trước trong thời gian chuyển nhượng, hồ sơ của hắn ta đã được chuyển đến Chiến Đội DE.

Tầm mắt của Lâm Nghiêu rời khỏi quang não, thấy hắn ta đang kéo theo vali: “Đến đây làm gì?"

"Tôi đến lấy vài thứ." Từ Nghiêu Quân đi đến trước đống máy móc trong phòng huấn luyện: “Ừm, bên kia có kế hoạch huấn luyện trong thời gian nghỉ giữa mùa giải, huấn luyện viên bảo tôi qua đó trước."

Lâm Nghiêu bình thản nói: "Lấy xong chưa?"

"Ừm." Từ Nghiêu Quân nhìn Lâm Nghiêu, cắn môi dứt khoát nói: "Cứ như vậy thì KID không tuyển được thợ bảo dưỡng đâu, bên DE có một vị trí cận chiến cần thay người, huấn luyện viên của họ rất coi trọng anh, nếu anh..."

"Từ Nghiêu Quân, cậu vẫn chưa đi à?"

Người đi vào cửa mặc chiếc áo khoác lòe loẹt, cũng là chiến sĩ cơ giáp của KID, Quý Thanh Phong.

Lúc này, Quý Thanh Phong còn xách theo hai hộp đồ ăn, thấy Từ Nghiêu Quân thì hơi nhướng mày: "Nói chuyện phiếm với Lâm Nghiêu à? Không khéo chút nào, tôi chỉ mua có hai phần điểm tâm sáng."

Từ Nghiêu Quân thấy người đi vào, sắc mặt trầm xuống: "Không sao."

Quý Thanh Phong cũng không khách sáo: “Vậy thì ngại quá, cậu chịu đói chút đứng bên cạnh nhìn bọn tôi ăn nhé, vừa nói đến đâu đấy? Nói lại để tôi tham gia chung đi."

Sắc mặt Từ Nghiêu Quân không tốt lắm, đặc biệt là khi nhìn thấy Quý Thanh Phong, giọng hắn ta lạnh lùng: "Không cần nói chuyện phiếm đâu."

Hắn ta tiếp tục nói: "Cơ giáp của giải đấu bị hư hỏng nhiều như vậy, mọi người trong Chiến Đội đều chạy hết rồi, cậu còn trông chờ thợ bảo dưỡng nào ngốc nghếch đến đây sửa cơ giáp cho các cậu sao? Quý Thanh Phong, bây giờ cậu còn cơ giáp để dùng không?"

Lâm Nghiêu: "Từ Nghiêu Quân, cậu có ý gì?"

Từ Nghiêu Quân cười lạnh: "KID không còn ai rồi, đừng phí công nữa, bây giờ giải tán có khi còn giữ được chút thể diện." Hắn ta nhìn Lâm Nghiêu thêm một cái, kéo vali đi thẳng.

Thấy người ta đi rồi, Lâm Nghiêu còn muốn đuổi theo, Quý Thanh Phong vội kéo bạn lại: "Làm gì vậy? Còn định tiễn người ta hay gì?"

Lâm Nghiêu: "Tiễn cái đầu cậu."

"Cần gì phải để ý đến cậu ta chứ?" Quý Thanh Phong lấy một phần điểm tâm ra khỏi hộp đồ ăn, thấy Lâm Nghiêu không động đậy, lại nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Sáng sớm tớ còn cố tình dậy để đặt đồ ăn sáng, không muốn ăn dịch dinh dưỡng thì nhanh tay lên nào."

Lâm Nghiêu tức giận: "Cậu sợ đánh không lại tên đó à?"

Quý Thanh Phong: "Nói bậy, một mình tớ đánh tám người."

Lâm Nghiêu nghiến răng, hung dữ nói: "Thật uổng công chị Đường đối xử tốt với cậu ta. Hồi đó cậu ta thân thiết với người kia, tớ còn tưởng chỉ vì quan hệ của họ tốt, ai ngờ cậu ta lại chuyển nhượng đến DE."

"Còn cả chuyện cơ giáp của cậu, không phải do cậu ta gây ra sao? Còn nói bóng nói gió với ai chứ!"