Chương 17-1: Hợp tác làm ăn

"Chị muốn làm ăn như thế nào?" Ứng Trầm Lâm nhìn về phía Thẩm Tinh Đường.

"Biến hàng rởm thành hàng xịn." Thẩm Tinh Đường nói.

Công nghệ kỹ thuật cơ giáp luôn được cập nhật và thay đổi rất nhanh, đặc biệt là các linh kiện như thế này, gần như mỗi năm sẽ cho ra mắt mẫu mới. Đối với những linh kiện có độ hao mòn cao, thường xuyên phải thay thế, mỗi năm đổi mẫu hai, ba lần là chuyện bình thường. Giá thị trường cũng vì vậy mà lên xuống bất ổn như đồ thị hàm số, nhưng các Chiến Đội trong Liên minh vẫn phải đu theo đường cong đồ thị, liên tục nhập về các linh kiện xịn nhất mới có thể đảm bảo hiệu suất phần cứng của cơ giáp được vận hành trơn tru.

Những linh kiện trong kho A3 này, một số đã sắp lỗi thời.

Chỉ cần các linh kiện mới được nhập kho, thì những linh kiện cũ kia chỉ có thể bán hạ giá để thu hồi vốn.

Nhưng giờ thì khác rồi, những linh kiện mà Ứng Trầm Lâm mài lại, có hiệu suất gần bằng với những linh kiện cấp cao đắt đỏ trên thị trường, vậy bỏ tiền ra mua để làm gì nữa…?

"Trầm Lâm, có thể cậu cho rằng mài linh kiện bằng tinh thần lực là chuyện nhỏ." Thẩm Tinh Đường cầm trong tay linh kiện mà Ứng Trầm Lâm bảo hỏng, giải thích: "Loại linh kiện có chỉ số như cậu vừa mài lại, trên thị trường có giá từ 10.000 đến 15.000 tinh tệ."

Ứng Trầm Lâm đã dự đoán trước, nhưng nghe Thẩm Tinh Đường nói vậy, cậu mới hiểu được trình độ sản xuất linh kiện của cơ giáp hiện tại vẫn thấp hơn cậu nghĩ, cậu hơi bất ngờ: "Giá cao hơn em nghĩ."

"Đúng vậy, nhưng đó không phải là điểm chính." Thẩm Tinh Đường cười tủm tỉm nói: "Ví dụ như cái A-GZ1456 này, giá ban đầu của nó chỉ có 3.000 một cái, nhưng sau khi cậu mài, giá của nó đã lên gần 10.000. Những linh kiện hỏng mà cậu nói, nếu bây giờ chị mang ra Liên minh bán, thì ít nhất cũng được 13.000 một cái."

"Cậu cũng nghe ông chủ Hứa lúc nãy nói chuyện đấy, linh kiện tên điên đó muốn bán cho KID có hiệu suất còn kém hơn mấy cái cậu mài hỏng tận 3%, mà tên điên đó cũng dám bán cho chị giá 10.000, thậm chí còn muốn tăng giá. Hơn nữa đây là linh kiện cấp A, không phải linh kiện đấu giải. Chiến sĩ cơ giáp trong Tinh Minh không chỉ có trên đấu trường, ở ngoài kia, có rất nhiều người lái cơ giáp cấp A, bọn họ rất cần những linh kiện như thế này.”

Thẩm Tinh Đường không định giấu Ứng Trầm Lâm, mà nói rõ cả mặt lợi và mặt hại trong chuyện này: "Bây giờ cậu còn cho rằng mài linh kiện bằng tinh thần lực là chuyện nhỏ không? Liên minh không được mấy người có bản lĩnh như cậu đâu.”

Trước đó Giang Tư Miểu còn lo lắng đi đâu tìm nhà cung cấp mới cho KID, bây giờ nghe Thẩm Tinh Đường nói vậy, anh ta mới phản ứng lại: "Vậy nên cô mới phũ phàng với ông chủ Hứa như thế?"

Trong kho im lặng một lúc, một lát sau Ứng Trầm Lâm mới lên tiếng: "Chị định đem những linh kiện mài hỏng này ra ngoài bán?"

"Chị không giấu cậu, chị cũng là dân làm ăn, vì vậy chị muốn đề xuất hợp tác với cậu." Thẩm Tinh Đường nói hết những mặt lợi hại, cô không chắc về lai lịch của Ứng Trầm Lâm, nhưng muốn đàm phán vui vẻ thì điều cơ bản nhất là đôi bên phải thành thật, cô thẳng thắn nói: "Nếu cậu đồng ý hợp tác với chị thì nó sẽ không nằm trong hợp đồng thợ bảo dưỡng cậu ký với KID, cậu sẽ ký hợp đồng làm ăn riêng với chị, sau này có gì cũng dễ trao đổi hơn.”

Ứng Trầm Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tinh Đường. Kiếp trước, lúc cậu tiếp xúc với việc mài linh kiện là vào mấy năm sau, khi công nghệ phần cứng đã tương đối hoàn thiện. Sau đó kỹ thuật chế tạo linh kiện cơ giáp ngày càng cao, thao tác mài cũng không nâng được bao nhiêu hiệu suất. Huống hồ, cả ngày cậu chỉ ở trong căn cứ, vật liệu đều do KID cung cấp, không hiểu lắm về sự thay đổi của thị trường linh kiện cơ giáp.

Mài linh kiện chỉ là thói quen trước khi cậu tiến hành bảo dưỡng cơ giáp.

"Em có thể đưa ra một yêu cầu không?" Ứng Trầm Lâm hỏi.

Mắt Thẩm Tinh Đường sáng lên: "Cậu nói đi."

"Lợi nhuận em không cần, nhưng em cần vật liệu." Ứng Trầm Lâm nói: "Em hy vọng chị có thể cho em biết những nơi cung cấp vật liệu biến dị cấp A+... Sau này em sẽ cần rất nhiều vật liệu."

Thẩm Tinh Đường sửng sốt: "Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"

Ứng Trầm Lâm gật đầu: "Em cần rất nhiều vật liệu cao cấp, chị có nhiều mối."

Thẩm Tinh Đường sửng sốt, cô không ngờ yêu cầu của Ứng Trầm Lâm lại thấp đến mức này: "Cậu nói vậy là sao, cậu muốn vật liệu thì có thể nói với chị, chị có bất kỳ mối nào cũng có thể nói cho cậu biết, đừng nói là mấy mối làm ăn, cậu muốn vật liệu cấp A, chị cũng có thể giành cho cậu. Hơn nữa, cậu là thợ bảo dưỡng của KID, nhân viên của chị, chuẩn bị vật liệu cho cậu là trách nhiệm cơ bản nhất của người làm chủ như chị đấy!”

Ứng Trầm Lâm nghe vậy, vui vẻ đồng ý: "Vậy là được rồi."

Được rồi?! Thẩm Tinh Đường ngơ ngác, cô không biết cậu thợ bảo dưỡng này đang chơi bài khôn khéo với cô hay thực sự không hiểu vấn đề. Thẩm Tinh Đường đang sắp xếp lại ngôn ngữ, định trình bày một lần nữa việc hợp tác của cả hai cho Ứng Trầm Lâm nghe thì đối phương lại đi qua một giá hàng khác bên cạnh cô.

"Sao thế?" Thẩm Tinh Đường hỏi.