Chương 52-2: Tuyển nhân viên mới

Du Tố yên lặng ngồi bên cửa sổ, không tham gia vào cuộc thảo luận.

Khi Ứng Trầm Lâm nhắc đến vật liệu, đôi mắt cậu sẽ luôn sáng lên, nếu không phải trên phi thuyền không tiện lấy dụng cụ ra kiểm tra, có lẽ cậu đã sớm lôi bản thiết kế ra, bắt tay vào làm việc.

Ứng Trầm Lâm đã thay bộ đồ chuyên dụng của thợ bảo dưỡng cơ động, mặc quần áo thoải mái hơn, chính vì vậy mà sợi dây màu đỏ trên cổ cậu càng thêm nổi bật trên làn da trắng nõn.

Du Tố ngồi đối diện Ứng Trầm Lâm, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy xương quai xanh của thiếu niên ẩn hiện sau cổ áo sơ mi, thứ đang được treo trên sợi dây màu đỏ đung đưa theo chuyển động của quần áo. Ứng Trầm Lâm không hề có ý định che giấu, ai tinh mắt chút nhìn sẽ thấy, trên sợi dây đỏ treo hai thứ, một là chìa khoá cơ giáp, hai là hộp lưu trữ.

"Nè Du Tố! Sao cậu cứ nhìn chằm chằm ngực người ta thế! Cậu có sở thích quái dị đó lúc nào đấy! Thỏ không ăn cỏ gần hang, mau thu mắt về đi!"

Giọng nói của Theo đột nhiên vang lên trong đầu Du Tố.

Du Tố: "..."

"Cậu nói nhảm ít thôi, có thấy rõ tôi đang nhìn cái gì không? Cậu nhóc đó đã từng lấy cơ giáp trong cái chìa khoá đó ra lần nào chưa?”

Theo lúc này mới chú ý đến tiêu điểm tầm nhìn của Du Tố, nhanh chóng trả lời: "Chưa thấy cậu ấy lấy ra bao giờ, nhưng tớ đã nhiều lần nhìn thấy cậu ấy một tay cầm tinh thể dị năng, một tay nắm chặt chìa khoá cơ giáp đứng bất động gần cả tiếng, không biết đang suy nghĩ gì."

Theo vẫn thao thao bất tuyệt:

"Trầm Lâm đối xử với tớ rất tốt, cậu để tớ ở chỗ cậu ấy một thời gian, cậu ấy đã sửa chữa tất cả những hư hỏng lặt vặt trên người tớ, còn giỏi hơn cả những thợ bảo dưỡng tiếng tăm mà chúng ta bỏ tiền ra thuê trước kia, đợt cậu nói lúc cậu điều khiển cánh tay phải của tớ cảm giác hơi bị khựng ấy, Trầm Lâm cũng tìm ra được nguyên nhân, sau đó sửa lại hết rồi.”

Trong vụ tai nạn ở khu ô nhiễm trước đó, Du Tố bị thương nặng, bản thân Theo cũng bị hư hỏng một phần lớn, có vài vết thương hiển thị ngay trên bề mặt lỗi, nhưng có vài vấn đề đến cả máy quét cũng không ra, lúc này, cần nhất là thợ bảo dưỡng kỹ tính, tỉ mỉ, dày dạn kinh nghiệm.

Theo: "Về chuyện vũ khí, tớ nghe cậu ấy nói là muốn sửa chữa phải cần tinh thể dị năng đặc thù. Trước khi cậu thi đấu, cậu ấy còn trích xuất dữ liệu vũ khí của tớ, không biết là muốn làm gì nữa, tóm lại người ta rất tốt, nên cậu đừng có nảy sinh ý nghĩ xấu xa nào với người ta, này có nghe tớ nói không đấy…”

Một cơ giáp chưa bao giờ được lấy ra sao...?

Du Tố trầm tư suy nghĩ, Theo thì như cái van được tháo nước, lải nhải không ngừng bên tai anh, mặc cho anh một câu cũng chả buồn đáp lại, nhưng Du Tố và Theo cũng đã quen kiểu ở chung thích thì cứ nói, còn có nghe hay không thì hên xui này. Ánh mắt Du Tố lần nữa dừng lại trên cổ áo của Ứng Trầm Lâm, dường như muốn xuyên qua lớp vải, nhìn rõ chiếc chìa khóa cơ giáp bên trong.

Đột nhiên, Ứng Trầm Lâm hơi xoay đầu, ánh mắt Du Tố cũng vì vậy rơi xuống một điểm nào đó.

Mỗi lần Ứng Trầm Lâm nói chuyện, cần cổ trắng nõn khẽ động, lộ ra xương quai xanh rõ ràng.

Du Tố vô tình nhìn chằm chằm vào yết hầu của Ứng Trầm Lâm.

Lúc này, Ứng Trầm Lâm như cảm ứng được, đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Du Tố.

Du Tố bị bắt tại trận vẫn không hề hoảng loạn: "Sao vậy?"

Ứng Trầm Lâm nghi hoặc: "Anh có việc gì muốn nói với tôi à, tôi có cảm giác như anh cứ nhìn tôi…."

Du Tố vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, cười nhẹ: "Nhìn cậu nói chuyện cũng không được sao?"

Ứng Trầm Lâm à một tiếng, ánh mắt dừng lại trên chiếc chìa khóa cơ giáp trong tay Du Tố, sau đó dịch mông về sau, lợi dụng thân hình cường tráng của Hoắc Diễm để ngăn cản ánh mắt lộ liễu của Du Tố, tiếp tục thảo luận với Quý Thanh Phong và những người khác về việc sắp xếp vật liệu.

"Trầm Lâm, sau khi kết thúc giải đấu này sẽ có kỳ nghỉ đông và nghỉ Tết, cậu có dự định gì chưa? Có muốn về nhà ăn Tết với gia đình không?" Thẩm Tinh Đường đột nhiên hỏi.

Nghe đến kỳ nghỉ Tết, mọi người trong KID mới giật mình nhớ ra giải đấu của bảng D đã chính thức kết thúc, vừa vặn cũng bước sang tháng hai, theo phong tục của người Hoa, giữa tháng hai là Tết Nguyên đán, Ứng Trầm Lâm cũng là người gốc Hoa, biết đâu cũng có phong tục ăn Tết.

Ứng Trầm Lâm hơi khựng lại một chút, sau đó mới nói: "Em không có người thân, không nghỉ Tết đâu ạ."

Thẩm Tinh Đường nghe vậy thì giật mình: "Vậy cậu cứ ở lại căn cứ đi."

Mấy người KID bên cạnh cũng dẹp chuyện vật liệu sang một bên, Lâm Nghiêu trực tiếp lên tiếng: "Vậy năm nay chúng ta ăn Tết ở căn cứ luôn đi! Em với Đại Phong năm nào cũng ăn Tết ở căn cứ, năm nay chúng ta có thể mua pháo hoa, nhưng mà hình như Thiên Lang không cho phép đốt pháo hoa, hay là chúng ta đến Hẻm Núi Lớn của Thiên Lang đốt lén đi!”