Chương 48-2: Trường đao hệ đánh thường – Nghiêu Bảo toả sáng!!

Ánh mắt hai thợ bảo dưỡng của KID và DE chạm nhau, Ứng Trầm Lâm cứ thế giữ nguyên hướng nhìn, không quan sát đồng đội trong khu ô nhiễm nữa, nhưng cũng không làm ra hành động nào khác.

Thấy vậy, thợ bảo dưỡng của DE dần thả lỏng, suýt chút nữa hắn ta đã bị một người mới dọa sợ, làm sao đối phương có thể phát hiện ra vấn đề của vũ khí được cơ chứ?

Lõi vũ khí mà họ sử dụng rất kín đáo, ngay cả Liên minh khi kiểm tra dữ liệu đã nộp lên cũng không thể phát hiện ra, huống chi một thợ bảo dưỡng nhỏ bé như thằng nhãi con bên KID.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Thợ bảo dưỡng DE cau mày: "Đúng là người mới thiếu kinh nghiệm, lần đầu được đến sàn đấu rộng lớn như thế này nên nhịn không được tò mò à? Có thời gian thì lo cho đám chiến sĩ cơ giáp nhà mình đi kìa!! Còn rảnh rỗi nhìn đông ngó tây."

Giọng nói của thợ bảo dưỡng bên DE không nhỏ, người của các Chiến Đội xung quanh đều nghe thấy, vài người không nhịn được, len lén ngửa đầu ra sau, thậm thụt hóng hớt.

Thợ bảo dưỡng của KID thật sự quá trẻ, nhìn bề ngoài chính là một thằng nhãi lông tóc còn chưa mọc đủ, rõ ràng rất thiếu kinh nghiệm. Tình huống thi đấu trong khu ô nhiễm thay đổi trong nháy mắt, biến hoá liên tục, vậy mà cậu không tập trung vào dữ liệu để hỗ trợ đồng đội, còn có thời gian nhìn ngó người khác, đội của cậu với đội nhà người ta trên màn hình sắp lao vào choảng nhau kia kìa!!

Lúc này, Ứng Trầm Lâm chợt lên tiếng: "Anh không ấn sao?"

"Ấn cái gì…" Thợ bảo dưỡng DE còn chưa nói xong, giây tiếp theo, trên màn hình ảo bên cạnh đã hiện lên cảnh báo bất thường. Ánh mắt hắn ta sững sờ, đang định nhanh chóng tắt cảnh báo đó đi, nhưng khi đưa tay lên lại chú ý đến ánh mắt như thú săn rình mồi phía sau, lập tức dừng lại.

Ứng Trầm Lâm lại nói: "Vẫn chưa ấn cơ à?"

Thợ bảo dưỡng DE toát mồ hôi lạnh, giả vờ bình tĩnh nhìn Ứng Trầm Lâm: "Tất nhiên phải ấn, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không quan trọng, các chiến sĩ cơ giáp đội tôi tự xử lý được."

Hắn ta tắt báo cáo bất thường đi, giây tiếp theo, như thể ma xui quỷ khiến, báo cáo bất thường lại hiện lên, hắn ta vừa định tiếp tục tắt, lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt phía sau.

Ứng Trầm Lâm: "Anh định ấn tiếp à? Tôi nhớ theo quy định của Liên minh cơ giáp, loại báo cáo bất thường xuất hiện liên tục thế này, bắt buộc phải nói với ban tổ chức mà nhỉ?"

Tay của thợ bảo dưỡng DE khựng lại, run rẩy rất nhẹ, mãi không ấn xuống được.

Lúc này, cảnh báo liên tục nhấp nháy ánh đỏ đã thu hút sự chú ý của các thợ bảo dưỡng xung quanh, người đứng cạnh khu vực của DE nhắc nhở: "Này bạn gì đó ơi, trên màn hình của bạn có cảnh báo kêu kìa, tình huống gì vậy? Có cần hỗ trợ đi gọi ban tổ chức hộ không?"

Thợ bảo dưỡng DE giật thót, vội xua tay: "Không có gì, vấn đề nhỏ thôi!!"

Hắn ta nhanh chóng tắt báo cáo đi. Lần này, khi hắn ta nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, tâm lý khinh thường đối phương ban đầu đã hoàn toàn biến mất... Thợ bảo dưỡng mới của KID… chẳng lẽ đã nhìn ra gì đó rồi sao? Nhưng nếu đã nhìn ra vấn đề, tại sao cậu không phản ánh cho ban tổ chức!?

Các thợ bảo dưỡng khác thấy bầu không khí giữa hai người bên KID và DE cứ lạ lạ, nhưng đang đánh giải, bọn họ không dám lơ là quá lâu, đành tập trung quay lại với các chiến sĩ cơ giáp nhà mình, riêng thợ bảo dưỡng DE vẫn nhìn chằm chằm Ứng Trầm Lâm.

Thợ bảo dưỡng DE bất đắc dĩ hạ thấp giọng: "Cậu muốn làm gì?"

"Không ai phổ cập cho anh biết à? Trong khu vực chuẩn bị có camera giám sát, hiện tại. một trong số những camera đó đang khóa chặt vị trí của tôi và anh." Ứng Trầm Lâm chỉ lên trên: "Cảnh báo đỏ liên tục hiện lên, mỗi lần như vậy đều là lúc Từ Nghiêu Quân bên các anh tấn công đúng không? Cần tôi nói thẳng sao? Pháo thủ của DE có vấn đề khi tích tụ năng lượng, mỗi lần vũ khí của anh ta tích năng lượng, đều sẽ gây ra dao động quá tải."

Thợ bảo dưỡng DE sững sờ, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi: "Cậu muốn ám chỉ gì đây? Đây là dao động năng lượng bình thường, cơ giáp pháo thủ của chúng tôi chỉ cần tích đủ 100% năng lượng, gây ra cảnh báo hệ thống là chuyện rất bình thường!!"

"Đừng nghĩ tôi hay thậm chí là các khán giả đang theo dõi trận đấu thiếu hiểu biết đến mức đó. Chúng ta qua cái thời kỳ mới bắt đầu tiếp xúc hay tập làm quen với có giáp rồi. Vũ khí loại súng pháo có giới hạn thời gian tích năng lượng lâu nhất, năng lượng tích trữ càng lớn, thời gian hao tổn càng nhiều. Theo như dữ liệu ghi lại, Từ Nghiêu Quân bên các anh chuyên dùng vũ khí hạng nhẹ để tấn công, loại vũ khí này cũng có thể được xem là tích năng lượng nhanh nhất trong hệ súng pháo, nhưng có nhanh cách mấy, để tích đủ 100% vẫn cần ít nhất bảy giây, đó là tôi chưa tính thời gian mở ống ngắm, khoá mục tiêu, thời gian tiêu tốn còn lâu hơn, hay anh định nói chiến sĩ cơ giáp bên anh không cần ngắm? Chỉ cần nâng súng lên và bóp cò là sẽ trúng?" Ứng Trầm Lâm chậm rãi nói tiếp: "Đáng lẽ DE mấy người nên cho Từ Nghiêu Quân đi học diễn xuất trước khi đưa vũ khí đó cho anh ta, vì anh ta diễn tệ lắm, anh ta lệch thời gian tiêu chuẩn những ba giây, toàn bộ thao tác của anh ta chỉ đúng bốn giây, phát súng 100% năng lượng đó đã bắn vào lá chắn của cận chiến bên tôi rồi.”

Thợ bảo dưỡng DE: "Cậu đang nói xàm gì vậy!? Cậu đừng quên mình chỉ là lính mới!! Tình huống phát sinh lúc thi đấu sao có thể đơn giản như trong lý thuyết."