Chương 7-1: Đàn chuột

Trời dần tối, gió trong rừng núi về đêm càng lớn hơn. Khi Ứng Trầm Lâm đi vào thêm 3 km thì đã tiến vào khu vực sâu bên trong của Banu, bản đồ tự tải của cơ giáp đang bật cảnh báo, cậu tắt màn hình "Cảnh báo vào sâu" đi, đao laze trong tay còn đang nhỏ máu tươi.

Trong tầm nhìn của cơ giáp, một con chuột răng nhọn mở to đôi mắt đỏ ngầu, sau khi thấy Ứng Trầm Lâm chém chết đồng loại của nó, quay đầu chạy về phía ngoại ô của khu Banu.

[Thông báo khẩn cấp từ Cục quản lý khu ô nhiễm Banu: Xuất hiện nguồn ô nhiễm biến dị chưa xác định, yêu cầu các chiến sĩ cơ giáp vẫn đang ở khu vực sâu Banu nhanh chóng rút lui!]

Thông báo khẩn cấp chỉ nháy hai lần, rất nhanh đã bị từ trường làm nhiễu, biến thành tiếng tít tít.

"Nguồn ô nhiễm có biên độ gây nhiễu lớn đến mức này, ít nhất phải là cấp A.”

Ứng Trầm Lâm: "Nhưng quặng Lục Bích bên ngoài không đủ, vẫn chưa thể đi, phải vào xem thử.”

Trong buồng lái chật hẹp chỉ có một mình cậu, xúc tu tinh thần không có bất kỳ phản hồi nào.

Ứng Trầm Lâm tự nói xong thì dừng lại một chút, cúi mắt nhìn sợi dây chuyền đen đỏ đeo trên cổ.

Sợi dây chuyền cơ giáp theo động tác của cậu rơi ra khỏi cổ áo, im lặng không tiếng động.

Cơ giáp cậu đang lái không phải "Uyên" cấp S đã gắn bó với cậu nhiều năm, chỉ là một cơ giáp cấp B bình thường, không có bất kỳ trí tuệ nào, mọi hành động đều do chiến sĩ cơ giáp điều khiển.

"Tớ quên mất, bây giờ cậu không ở đây.”

Điều khiển cơ giáp, giao tiếp với trí tuệ nhân tạo, điều này giống như một thói quen khắc sâu trong ký ức của cậu.

Ứng Trầm Lâm không đuổi theo con chuột răng nhọn đã chạy trốn, cậu hơi nhấc tay phải lên.

Một cảm giác mệt mỏi chua xót nhẹ truyền khắp các dây thần kinh, khiến cho bàn tay cầm vũ khí của cậu trở nên nặng nề lạ thường, sự mệt mỏi do điều khiển cơ giáp đến nhanh hơn nhiều so với trong trí nhớ.

Nhưng cậu vẫn còn chịu đựng được.

Có lẽ do cậu điều khiển cơ giáp với mức độ phóng thích tinh thần lực yếu, trong khu ô nhiễm đầy rẫy các loại thực vật và động vật biến dị nhạy cảm với tinh thần lực như Banu thì tinh thần lực cằn cỗi của Ứng Trầm Lâm lại là chuyện tốt, những sinh vật biến dị thông thường không cảm ứng được cậu, cho đến nay thứ mạnh nhất mà cậu được chỉ có chuột răng nhọn.

Nguy hiểm tạm thời được loại trừ, Ứng Trầm Lâm tìm một nơi an toàn để ngắt kết nối tinh thần, lục trong góc buồng lái tìm ba lô, đúng giờ tự tiêm thuốc cho mình. Đợi làm xong những việc này, cậu mới dời tầm mắt sang tuyến đường đã vẽ lại trên bản đồ và ghi chép ngưỡng ô nhiễm suốt dọc đường.

Khu vực sâu Banu có mức độ nguy hiểm cao hơn, từ khi ở ngoài rìa tiến vào, ngưỡng ô nhiễm từ 1240 tăng lên 2310, đã vượt qua giá trị cao nhất của khu ô nhiễm, rõ ràng không bình thường.

Ứng Trầm Lâm tắt thông báo từ Cục quản lý khu ô nhiễm đi, tinh thần lực cấp A điều khiển cơ giáp cấp B đã quá đủ, nhưng phản ứng thiếu hụt tinh thần lực của cậu rất nghiêm trọng, phối hợp với thời gian nghỉ ngơi, giới hạn của cậu trong khu ô nhiễm chỉ có hai ngày.

Thời gian hai ngày, ít nhất cũng phải kiếm đủ tiền rồi mới đi.

Ứng Trầm Lâm nhìn về khu vực sâu hơn của khu ô nhiễm Banu, cậu vẫn muốn vào xem thử.

Khu vực sâu của khu ô nhiễm có nhiều nguy cơ chưa biết, nhưng càng vào sâu thì tài nguyên càng phong phú, loại vật liệu như quặng Lục Bích ở ngoài rìa rất ít, nhưng sau khi đến khu vực sâu, cứ đi một km là có thể thấy được quặng. Dấu hiệu kỳ lạ cũng ngày càng dày đặc, đặc biệt là các loại khoáng vật tài nguyên dạng năng lượng, hầu như ở bên cạnh đều có thể thấy vết lỗ khoan.

Một hai chỗ thì có thể nói là ngoại lệ, nhưng càng đi sâu thì vết lỗ khoan này càng nhiều, những khu vực xuất hiện chúng thì tài nguyên cũng ít hơn hẳn, giống như bị thứ gì đó quét qua, chỉ để lại hiện trường hỗn loạn.

Ứng Trầm Lâm đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng động không xa.

Cậu lập tức lùi lại phía sau, chú ý thấy trên màn hình radar xuất hiện một vài cơ giáp đang dần tiến lại gần, theo sau họ là một loạt các điểm màu đỏ cảnh báo dày đặc.

Lúc này, trên màn hình radar xuất hiện tín hiệu yêu cầu liên lạc SOS.

Ứng Trầm Lâm: ”..?"