Chương 41-6: Nuôi béo

"Làm gì có! Đúng là đội trưởng minh tinh của bọn em, người đã từng đóng cả đống vai chính của mấy vở kịch đại trà! Đi bước nào sáng chói bước nấy, hoàn toàn không thành vấn đề." Quý Thanh Phong nuốt mấy lời chê bai vào lại cổ họng, phun châu nhả ngọc, tâng bốc đội trưởng nhà mình sướиɠ rơn cả người: “Chắc mấy thằng đó cảnh giác hơn thôi, không phải do anh!”

Lâm Nghiêu vừa định nói sự thật thì thấy Quý Thanh Phong ra hiệu, cũng đành chọn cách diễn đạt uyển chuyển hơn: "Nhưng tụi nó không mắc bẫy thì làm sao mình nuôi heo giờ…”

Cũng không hẳn do diễn xuất tự nhiên của Hoắc Diễm quá mức chấn động, Ứng Trầm Lâm cũng hiểu, các cơ giáp xung quanh đã cảnh giác hơn hẳn sau trận hỗn loạn vừa rồi: "Không sao, bọn họ còn đang cảnh giác, chúng ta cho bọn họ ít mồi lửa làm động lực."

Lộc Khê nghe vậy thì hơi suy tư, giây tiếp theo đã thấy Du Tố ẩn nấp trong đống đổ nát, khéo léo nã phát súng bắn tỉa vào Hoắc Diễm đang “diễn xuất tự nhiên”, ngay sau đó anh lập tức thay đổi vị trí ngắm bắn, tránh để bị phát hiện.

Hoắc Diễm đã có nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn chiến đấu, dù đang mải làm nghề phụ vẫn nhạy bén cảm nhận được có gì đó đang lao về phía mình, anh ta linh hoạt lăn người vài vòng, bộ đẩy tạo đà cho cơ giáp của Hoắc Diễm trượt dài trên mặt đất, vẽ ra mấy vệt đen ngầu lòi!

Quý Thanh Phong ngơ ngác nhìn cái hố bự do súng của Du Tố nện ra ngay sát bên sườn Hoắc Diễm: "Anh Du, phát vừa rồi anh nạp bao nhiêu năng lượng ấy?"

Lộc Khê: "… Cái đó em đoán khoảng 40% á…"

Du Tố: "Không phải nói tặng cho đám đó mồi lửa sao? Không diễn thì thôi, đã tốn công làm thì cho nó chân thật chút.”

Lộc Khê ngơ ngác hỏi lại: "Trầm Lâm à, chị cũng phải đánh anh Hoắc hở…?"

Ứng Trầm Lâm: "Chị dùng lửa đốt chút thôi, em tin chị kiểm soát được, cố gắng che giấu thao tác, đừng để anh Hoắc dính khống chế."

Thấy Du Tố và Lộc Khê hành động, Lâm Nghiêu bắt đầu ngứa tay ngứa chân: "Hai mình lên luôn khum Đại Phong?"

Quý Thanh Phong: "... Lên cái cục cớt ấy, lên nắm tay anh Hoắc diễn Hồ Thiên Nga hay gì!"

Tiếng súng nổ bất ngờ của Du Tố đã phá vỡ sự tĩnh lặng ban đầu, Hoắc Diễm vô cùng chật vật, “không hề có chút giả dối”, bị phát súng của “ai đó” ép cho phải di chuyển ra một khoảng khá xa. Trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, tanker còn thực hiện một cú bay ngược, đồng thời kéo lá chắn phòng ngự ra ngoài, khi xoay người, độ cong uốn lượn kia, mũi chân đang kiễng cao kia, trông không khác gì thiên nga đang nhẹ nhàng khiêu vũ, khiến những tanker khác đang có mặt trong chiến trường ảo được một phen mở rộng tầm mắt!

Sau khi súng bắn tỉa mở màn, từ hướng khác, đạn thiêu cháy của cơ giáp khống chế từ trên trời dội xuống “thiên nga” Hoắc Diễm.

Riley Leeds vận dụng kinh nghiệm của dân chuyên nhiều năm đánh giải, bay một vòng quanh mấy vị trí anh ấy cho rằng sẽ có đồng đội ẩn nấp để hỗ trợ tanker đang bị hội đồng kia, đương nhiên Riley chả thấy ma nào, hoài nghi nhíu mày, báo cho mấy anh em phe mình: "Xung quanh không có đồng đội hỗ trợ... chắc bị tống ra sân hết rồi, tên đó có một mình thôi."

Các chiến sĩ cơ giáp khác cũng thận trọng đưa ra phán đoán, phần lớn đều giống Riley, tanker dưới đất “dường như nhận ra” mình đã bị lộ vị trí, đang bị cả đám nhắm vào, nhanh chóng điều khiển cơ giáp chuẩn bị rút lui, thấy miếng thịt treo đến mồm sắp giãy đành đạch bỏ chạy, các cơ giáp ẩn nấp xung quanh lập tức quýnh quáng hết cả lên, hỡi người anh em tanker lạc đàn! Đã đến rồi sao còn định đi!! Mau nhào vô vòng tay bọn này đi!! Lải lơ~~

[Mẹ nó thao tác xoay người lả lơi vãi cớt!!]

[Tanker đó bị quáng gà hay gì á… từ đâu lao ra… suýt bị súng bắn tỉa nã cho nở mẹ nó hoa…]

Gần như tất cả các cơ giáp pháo thủ đều nhắm vũ khí vào người Hoắc Diễm, phản ứng của Riley Leeds cực kỳ nhanh, chuỗi thao tác nạp năng lượng - ngắm bắn gần như chưa đến một giây, khẩu súng bắn tỉa trong tay Riley loé lên ánh đỏ, đạn năng lượng xé gió lao về phía Hoắc Diễm. Tanker bên dưới dường như đã đoán trước hướng tấn công, lá chắn lúc nãy được kéo ra ngoài đã bắt đầu tản ra ánh sáng năng lượng.

Ầm ầm!

Các cơ giáp pháo thủ còn lại cũng chỉ chậm hơn Riley nửa nhịp, cả đống công kích đều dội xuống người Hoắc Diễm. Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Hoắc Diễm đá chân về trước, tạo lực đẩy hất cả thân cơ giáp nặng nề lùi về sau, ánh sáng trên lá chắn đặc trưng của tanker còn nhấp nháy thân thiện, hoàn hảo chặn cả đống tên bay đạn lạc trước người Hoắc Diễm. Tanker vừa nãy còn lả lướt như thiên nga nay đã ngầu như bồn cầu, vừa kéo theo lá chắn che sau mông, vừa chạy rút lui.