Chương 6-1: Biến dị

Hành tinh Thiên Lang khí hậu dễ chịu, gió mùa thu mát mẻ.

Khi Ứng Trầm Lâm đến khách sạn nghỉ ngơi đã là buổi tối, ở căn cứ KID mất một khoảng thời gian, lúc rời đi, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã trao đổi số liên lạc với cậu. Lần này đến hành tinh Thiên Lang cậu không mang nhiều hành lý, một số vật dụng có thể nén gọn lại đã được chuyển đến khách sạn trước, còn lại là những dụng cụ cơ khí không thể nén.

“Cậu vội vã như vậy làm tớ còn tưởng cậu đi đến Chiến Đội nổi tiếng nào chứ, sao lại qua KID, còn đến tận hành tinh Thiên Lang xa xôi nữa."

Giọng nói của Tuân Bảo truyền đến từ đầu bên kia quang não, Ứng Trầm Lâm cụp mắt, thản nhiên nói: " Hành tinh Thiên Lang này cũng khá tốt mà."

"Vậy kết quả phỏng vấn thế nào?"

"Bảo tớ đợi." Ứng Trầm Lâm lấy quần áo ra: “Sếp của họ không có ở căn cứ."

Tuân Bảo không biết tại sao Ứng Trầm Lâm lại chạy đến tận hành tinh Thiên Lang, gần đây cậu vẫn đang trong thời gian phục hồi, cho dù đi dưỡng bệnh cũng không cần chạy đến một hành tinh xa xôi như vậy, không những bất tiện trong việc kiểm tra định kỳ mà ở nơi hẻo lánh, làm gì cũng không tiện: "Cậu vẫn luôn cố chấp như thế, nếu đến lúc đó không đậu phỏng vấn thì sao?"

Ứng Trầm Lâm nghe vậy khựng lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không đậu phỏng vấn thì lúc đó tính sau."

"Cái tên này, không biết nên nói cậu được giáo dục tốt hay do cậu vô tâm nữa." Tuân Bảo nghẹn họng, từ sau khi Ứng Trầm Lâm chấp nhận phương án phẫu thuật, hắn luôn cảm thấy Ứng Trầm Lâm có gì đó khác trước.

Giống như thiếu đi một chút sức sống, nhìn nhận mọi việc luôn rất bình tĩnh, đó chính là cánh tay phải vô cùng quan trọng đối với chiến sĩ cơ giáp, ngay cả một người bình thường như hắn mà muốn cắt bỏ cánh tay phải cũng phải do dự mười ngày nửa tháng, nhưng Ứng Trầm Lâm lại có thể đồng ý với phương án chữa trị mà không chút do dự, giống như quyết định này đã được cậu cân nhắc rất kỹ lưỡng rồi.

Trong khoảng thời gian này, đôi khi Tuân Bảo hoàn toàn không đoán được cậu đang nghĩ gì.

Tuân Bảo thở dài: "Đúng rồi, cái đống vật liệu mà trước đây cậu bảo tớ tìm, tớ đã hỏi một số người bạn, danh sách đã gửi đến quang não của cậu rồi."

Ứng Trầm Lâm nghe đến vật liệu thì ánh mắt khẽ dừng lại, chuyển sang giao diện quang não, quả nhiên nhìn thấy tập tin mà Tuân Bảo gửi đến, cậu nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ, nếu ở hành tinh Thiên Lang không ổn thì nhớ về tìm người anh em này." Tuân Bảo cười nói: "Không nói nhiều với cậu nữa, tiệm có việc, tớ đi làm trước."

Hai người nói chuyện không lâu thì cúp máy.

Ứng Trầm Lâm lấy hộp dụng cụ sửa chữa trong vali ra, mắt liếc thấy một chiếc chìa khóa cơ giáp nằm dưới đáy vali.

Đó là cơ giáp đấu đơn [Uyên] của cậu, sau khi giải đấu Star League kết thúc thì cậu đã đưa cơ giáp đi kiểm tra, đến tận lúc phẫu thuật xong vẫn chưa từng khởi động lại.

Chiếc chìa khóa cơ giáp được xâu bằng dây đỏ chỉ dài bằng hai đốt ngón tay, chìa khóa màu đen đỏ hơi xỉn trông giống như một miếng kim loại bình thường rẻ tiền, Ứng Trầm Lâm cầm chìa khóa trên tay, tinh thần lực cằn cỗi từ đầu ngón tay cậu tỏa ra, từng chút từng chút quấn quanh cơ giáp, giống như tiến vào một hang động sâu không thấy đáy, không có bất kỳ phản ứng gì.

Hai phút sau, Ứng Trầm Lâm thu hồi tinh thần lực.

Kiếp trước sau khi cậu tàn phế, trí não của Uyên cũng ở lại bên trong cơ giáp cấp S, cậu chỉ miễn cưỡng giữ lại được phần trí não đó trong chìa khóa cơ giáp, nhưng không thể giữ lại toàn bộ "Uyên"... Cuối cùng, lúc cậu muốn lắp lại cơ giáp cho Uyên cũng chỉ tiến hành được một nửa thì đã trọng sinh về hiện tại.

Quay lại năm 18 tuổi là thời điểm rất tốt, không tàn tật, bệnh gen được kiểm soát. Đây là điều mà kiếp trước cậu chưa từng nghĩ đến, nhưng bắt đầu lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Đầu tiên là sau khi điều trị, tố chất cơ thể của cậu đã giảm xuống, tinh thần lực cấp A, thể chất cấp B, tình trạng cơ thể như vậy không thể điều khiển được cơ giáp trước đây của mình.

Ca phẫu thuật gen khiến tinh thần lực giảm xuống, từ cấp S rơi xuống cấp A, tinh thần lực như vậy không thể khởi động được cơ giáp cấp S.

Nếu cậu muốn bắt đầu lại, cần phải thông qua rèn luyện chức năng để khôi phục lại ký ức chiến đấu đã mất đi trong mười năm, bồi dưỡng lại kinh nghiệm trên đấu trường... Còn phải căn cứ vào tình trạng cơ thể hiện tại để rắp láp cơ giáp mới, chuyển trí não của Uyên từ cơ giáp cũ ra.

Ứng Trầm Lâm tháo sợi dây đỏ ra, đeo lên cổ mình.

Lúc này, quang não đột nhiên phát ra tiếng nhắc nhở bíp bíp. Cậu tắt lời nhắc, lấy ống thuốc điều trị trong vali ra, thành thạo tiêm vào tĩnh mạch cánh tay phải.

Làn da trắng nõn phủ đầy những vết tiêm màu xanh, nơi nối với cánh tay cơ học còn nghiêm trọng hơn.

Ứng Trầm Lâm tiêm xong thì xử lý ống thuốc, thành thạo ghi lại tình hình hôm nay vào quang não.

[Cánh tay phải chịu tải trọng tối đa 30kg, thời gian mệt mỏi 1 giờ 04 phút.]

"So với lần trước thì tăng thêm 10 phút."