Chương 41-4: Nuôi béo

Lâm Nghiêu lịch sự hỏi: "Chúng ta có nhào lên hốt luôn không?"

Quý Thanh Phong phiền não: "Riley Leeds chắc chắn mang theo đồng đội bên cạnh, Hubert cũng vậy, muốn bắt hai tên đó, cậu tưởng đơn giản như chim ưng bắt gà con hả?”

Lộc Khê sửa lời: "Chim ưng bắt gà con rất khó đó Đại Phong…"

Hoắc Diễm đứng cạnh một ống khói rỉ sét của nhà máy bỏ hoang, lợi dụng góc giao giữa ánh sáng và bóng tối để che đi cơ giáp của mình, ngẩng đầu nhìn tình hình phân bổ trên chiến trường, sau khi Ứng Trầm Lâm đưa ra đề nghị sử dụng chiến thuật đánh đơn, tất cả bọn họ đều nhanh chóng tản ra.

Sự hỗn loạn chính là tấm màn che tốt nhất, trong tình huống xung quanh đều là tiếng pháo, âm thanh động cơ đẩy của cơ giáp sẽ rất khó phát hiện. Trong tất cả cơ giáp mà KID đang lái, chỉ có Du Tố và Lộc Khê mang theo vũ khí tầm xa, Du Tố không có khả năng khống chế, Lộc Khê thì lực sát thương lõi không đủ, trong trường hợp chỉ có một cơ giáp pháo thủ đủ tiêu chuẩn kết liễu kẻ địch, phương án tác chiến phân khu do Giang Tư Miểu đưa ra trước đó không còn phù hợp nữa, dễ bị bắt gọn cả ổ.

Đặc biệt là trong bối cảnh như bây giờ, KID có đến ba cơ giáp cận chiến, ngoại trừ cơ giáp ẩn nấp có thể tàng hình của Quý Thanh Phong, Hoắc Diễm và Lâm Nghiêu là mục tiêu dễ bị pháo thủ ngắm làm bia nhất.

Hoắc Diễm có thể hiểu được lối tư duy chiến thuật của Ứng Trầm Lâm, không hỗ trợ đồng đội là vì tin tưởng Du Tố có thể tự mình xoay sở, sự thật chứng minh Du Tố đã không phụ kỳ vọng của cả đám.

Hoắc Diễm: "Nếu Hubert và Riley Leeds ở đây, họ sẽ rất cảnh giác với Ace của Tinh vực Thứ ba, không dễ bị chúng ta ép lộ mặt đâu."

Ứng Trầm Lâm nói: "Ace là cơ giáp pháo thủ, Hubert cũng vậy, theo cách nói của mọi người thì Riley Leeds cũng là được xem là nửa pháo thủ tầm xa. Chỉ cần chúng ta không tự đưa mình vào tầm bắn của bọn họ, khả năng bị loại sớm không lớn."

"Cơ chế ghép trận trên chiến trường ảo đều tuân theo nguyên tắc cân bằng, một trận chỉ có tối đa 10 pháo thủ, nếu tính cả mấy tay cơ giáp khống chế, ở đây có ít nhất 20 cơ giáp tấn công tầm xa." Ứng Trầm Lâm dừng lại một chút: "Mục tiêu của chúng ta là tác chiến đơn độc, ít nhất trong thời gian ngắn sắp tới, em nghĩ bọn họ sẽ không bị chúng ta dụ đi quá xa.”

Đây là chiến trường ảo, không phải thực chiến, nếu là chiến trường súng thật đạn thật, chiến thắng chung cuộc luôn được ưu tiên hơn cả, đối mặt với tình huống khó xác định, vừa thủ vừa lùi để bảo toàn lực lượng mới là con đường đúng đắn.

Nhưng trên chiến trường ảo, phần lớn chiến sĩ cơ giáp chuyên nghiệp đều hướng tới mục đích rèn luyện, bọn họ sẽ không rút lui trong tình huống này, đặc biệt là ba tay đấm có thực lực khủng kia, càng tự tin vào thực lực của bản thân, bọn họ sẽ càng cố trụ đến phút cuối.

Du Tố cười, lời ít ý nhiều tóm gọn lại mục đích của Ứng Trầm Lâm: "Ý cậu là muốn một hơi quét sạch?"

"Anh nói đúng rồi, nhưng chúng ta không được làm quá lộ liễu, nếu bọn họ phát hiện được sẽ lủi đi nhanh lắm.”

Ứng Trầm Lâm mở danh sách thành tích: "Chúng ta sử dụng chiến thuật đơn giản chút nhé, nuôi béo bọn họ.”

Nuôi béo? Cách nói này chưa từng được nghe thấy trên sàn đấu cơ giáp đoàn đội bao giờ.

Lâm Nghiêu gãi đầu: "Nuôi béo làm gì á?"

Quý Thanh Phong ngơ ngác: "Đúng là có nghe qua trước khi gϊếŧ lợn phải nuôi béo mới gϊếŧ, nhưng mà làm thịt cơ giáp cũng phải vỗ béo?”

Lộc Khê suy nghĩ một lát, hỏi: "Ý em là cung cấp mục tiêu cho bọn họ đúng không? Nhưng mà nuôi béo xong không phải là chiến trường sẽ trống trải hơn, càng khó xử sao?"

Chiến trường ảo không giống như chơi game, gϊếŧ nhiều mấy cũng không cộng thêm buff tăng sức mạnh gì, nhưng trạng thái của chiến sĩ cơ giáp rất quan trọng, đặc biệt là dân chuyên nghiệp có nhiều kinh nghiệm thi đấu phong phú, một khi bọn họ đã hăng máu, rất khó để xử lý, chưa kể màn chắn hỗn loạn của mấy người KID cũng khó giữ được.

Ứng Trầm Lâm đáp lời Lộc Khê: "Không sao, em có cách, nhưng mấy người đó chắc tinh ý lắm, chúng ta phối hợp diễn kịch chút nhé.”

"Diễn à?" Hoắc Diễm cười cười: "Cái này đơn giản, để anh làm."

Ứng Trầm Lâm nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Diễm.

Hoắc Diễm xoa tay giới thiệu: "Trước đây lúc đóng quân ở biên giới, anh nằm trong tiểu đoàn nghệ thuật mà."

Quý Thanh Phong chấn động, lần đầu tiên hắn nghe Hoắc Diễm tâm sự chuyện tài năng nghệ thuật này: "Lão Hoắc, em không ngờ anh thuộc trường phái hàn lâm học thuật dữ vậy đó, anh từng diễn vở gì?"

Hoắc Diễm cười cười: "Mấy vở kịch đại trà ấy, anh hay được giao vai nam chính lắm, há há!"