Chương 39-5: Nhà nghèo được tài trợ

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn một tháng ngắn ngủi nữa là đến mùa giải đoàn chiến mới.

Số lượng lớn vật liệu thu được trong khu ô nhiễm Thiên Vực Tinh đã mang lại một khoản thu nhập lớn cho ngân sách nghèo nàn của KID, kinh phí sửa chữa cho cơ giáp đã tăng gấp đôi.

Trong lúc kiểm tra các cơ giáp đấu giải cho KID, Thẩm Tinh Đường còn phát hiện ra các ống năng lượng dự trữ trong cơ giáp đều được lấp đầy, giờ cô mới hiểu tại sao cái đám này lại dám phóng túng chơi lớn, xài năng lượng bạt mạng, cho nổ nguyên cả khu vực như vậy…

Thẩm Tinh Đường: "Vậy là mấy cô cậu lấy năng lượng ở khu phòng thủ?”

"Đâu chỉ riêng bọn em." Quý Thanh Phong nói: "Triệu Lạc Kiệt còn lấy hơn em vài ống.”

Hoắc Diễm vẫn thấy chưa đủ: "Em còn dẫn Thích Tư Thành vào nạp đầy!”

Thẩm Tinh Đường nhớ đến ánh mắt oán trách của người phụ trách Cục quản lý Thiên Vực Tinh khi gọi điện thoại cho cô, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân.

Để kịp tham gia giải đấu, thời gian tiếp theo họ không nhận thêm nhiệm vụ nào trong khu ô nhiễm nữa.

Mỗi người đều mang trên mình trọng trách nặng nề, Thẩm Tinh Đường là bà chủ, ngoài công việc của phòng bảo dưỡng, cô còn phải nộp đơn đăng ký cho Du Tố, họp hành để nắm các luật lệ và chi tiết của giải đấu mới, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không thấy bóng dáng.

Tất cả các chiến sĩ cơ giáp đều bước vào lịch trình huấn luyện của riêng mình, Du Tố mới gia nhập đội, ý thức hợp tác là số 0 thì càng khỏi bàn.

Huấn luyện viên Giang Tư Miểu phụ trách mảng này, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui giữa văn phòng và phòng tập, thỉnh thoảng còn chạy đến phòng bảo dưỡng. Có điều mỗi lần Ứng Trầm Lâm gặp Giang Tư Miểu đều thấy anh ta mặt mày ủ rũ, mỗi khi đi ra khỏi phòng tập của các chiến sĩ cơ giáp, lúc nào anh ta cũng ôm ngực…

Trong lúc Giang Tư Miểu không biết đã bao lần đứng trước cửa phòng bảo dưỡng giữa đêm khuya, vừa uống cà phê vừa tụng kinh. Ứng Trầm Lâm đã tò mò mở video ghi hình của phòng huấn luyện, khi cậu thấy cơ giáp pháo thủ nào đó đang nã súng theo tâm trạng, cơ giáp cận chiến lạc trôi đến tận đầu bên kia bãi tập, cơ giáp ẩn nấp và khống chế sớm chết yểu và tanker luôn phải dí theo hỗ trợ đồng đội, cậu đã tử tế tặng cho Giang Tư Miểu một gói trà có hiệu quả tỉnh táo, chống mệt mỏi, xua tan âu lo mà Tuân Bảo gửi đến.

Thẩm Tinh Đường đi công tác về lúc 3g sáng thấy Giang Tư Miểu đang vật vờ pha cà phê, nhịn xuống câu chửi thề vì sợ hết hồn, vỗ vai anh ta an ủi: "Không sao, luyện thêm đi Tam Thuỷ.”

Giang Tư Miểu nghĩ miên man, liếc nhìn phòng tập một lúc, đột nhiên nảy ra ý tưởng mới: "Ném bọn họ đến chiến trường ảo đi.”

Thẩm Tinh Đường hỏi: "Kịp thời gian không?"

Giang Tư Miểu xem lịch thi đấu: "Kịp, may mà mùa giải trước họ không rớt khỏi top 16."

Việc huấn luyện phối hợp của KID đang được tiến hành một cách vội vàng, Ứng Trầm Lâm cả ngày vẫn ngâm mình trong phòng bảo dưỡng.

Đàm phán với công ty Kiến Hành rất suôn sẻ, sếp Chu rất hài lòng với kết quả này, ông ấy biết hoàn cảnh hiện tại của KID, yêu cầu đưa ra cũng rất đơn giản, mỗi tuần Ứng Trầm Lâm có thể dành thời gian để giúp họ xem xét tiến độ kỹ thuật của linh kiện là được, ông ấy còn đặc biệt chuyển một vài phòng nghiên cứu đến tòa nhà KID, nói là để thuận tiện cho việc trao đổi.

Ngoài ra, sếp Chu cũng rất quan tâm đến tình hình kinh tế của “bạn chung nhà” KID, bày tỏ bọn họ sẵn sàng làm nhà tài trợ cho KID, nếu KID có nhu cầu về linh kiện hoặc vật liệu, cũng có thể thông qua đường dây của Kiến Hành để mua với giá thấp.

Điều kiện như vậy khiến KID hết sức động lòng, nghèo khổ quá lâu nên lúc nghe tin Kiến Hành sẽ tài trợ cho Chiến Đội khiến cả đám ngây người.

Quý Thanh Phong: "Sếp Chu đó đến chỗ chúng ta để làm từ thiện sao?"

Lâm Nghiêu cảm thán: "Thời tới thời tới, gần đây có nhiều người đưa tiền đến lắm."

Quý Thanh Phong sửa lại lời bạn mình: "Cái này gọi là thần tài đến!”

Thẩm Tinh Đường bất lực với hai tên này, quay đầu nhìn bé ngoan Ứng Trầm Lâm bên cạnh vẫn luôn im lặng... Thần tài sao? Thần tài thực sự là đây nè!

Lộc Khê thận trọng hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ muốn Chiến Đội ký hợp đồng bán thân?"

"Làm gì đến mức đó?" Hoắc Diễm cười nói: "Chiến Đội khác cũng có nhà tài trợ mà, bên Tật Phong còn có mấy công ty tranh giành ấy, nếu không phải nhà tài trợ trước đây của chúng ta bỏ chạy, chúng ta cũng y như họ thôi.”

Ứng Trầm Lâm nghe đồng đội bên cạnh nói đùa, bầu không khí náo nhiệt tràn ngập sân huấn luyện chật hẹp, cậu rất thích cảm giác ở chung như thế này.

Nghe tiếng mọi người vui mừng, ngòi bút trong tay cậu cũng không ngừng, từng nét vẽ trong chương trình quang não phác họa chi tiết lõi cho từng vũ khí mới.