Chương 37-3: Dọn dẹp

Bác sĩ nghe vậy, sắc mặt hơi khựng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lật xem biểu đồ tinh thần lực: "Hồ sơ bệnh án không ghi mức tinh thần lực ban đầu của cậu, trước đây cậu là chiến sĩ cơ giáp cấp S đúng không?”

Ứng Trầm Lâm không giấu giếm, gật đầu nói: "Vâng."

"Quân biên phòng có những trường hợp lái vượt cấp, Tinh Minh cũng không cấm, miễn là nguồn cung cấp tinh thần lực của cậu có thể đáp ứng nhu cầu cấp độ của cơ giáp, thì mọi thứ đều có thể." Bác sĩ hơi cau mày, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Nhưng những trường hợp này rất ít, thực sự cũng có một hoặc hai người, nhưng đa phần đều thất bại, bọn họ không thể chống đỡ được."

"Tinh thần lực cấp A và cấp S chênh lệch thế nào, cậu đã trải nghiệm qua, tôi nghĩ cậu rõ nhất, cơ giáp cấp S cũng vậy, bước sóng thần kinh của nó như một sinh mệnh riêng biệt, chỉ có tinh thần lực cấp S mới tiến vào biển ý thức để kết nối với cơ giáp cấp S được. Tinh thần lực cấp A không thể phá vỡ rào chắn của biển ý thức, nếu sơ sẩy có khi còn bị hao sạch tinh thần lực, không cách nào phục hồi được.”

Bác sĩ nhìn thiếu niên trước mặt có vẻ yếu ớt hơn so với những người khác, anh ta thở dài, giữ nguyên tắc nhắc nhở: "Cấp A lái cơ giáp cấp S, cậu nghĩ thì được nhưng tôi mong cậu đừng thử.”

Ứng Trầm Lâm chỉ cần biết có thể lái được là đủ: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì." Bác sĩ tiếp tục nói: "Tình trạng của cậu rất đặc biệt, tôi nghĩ cậu nên có bác sĩ riêng của mình, sau khi về, cậu đếm trạm y tế khám lại lần nữa đi."

Ứng Trầm Lâm kết thúc kiểm tra, lấy hai liều thuốc từ bác sĩ, khi ra ngoài thì tình cờ gặp Du Tố đi vào.

Cậu hơi khựng lại, người sau tự nhiên khoác vai cậu, kéo cậu sát lại.

Ứng Trầm Lâm lùi lại mấy bước, miễn cưỡng giữ vững thân hình, đã nghe thấy Du Tố nhắc nhở: "Đừng vội về bên đó."

"?" Ứng Trầm Lâm khó hiểu nhìn anh.

Du Tố buông vai cậu ra: "Cậu muốn về để nghe chị ấy mắng hay vội vàng giải thích chuyện cậu và anh lén lút chạy đến khu ô nhiễm? Cho chị ấy xem chứng nhận chiến sĩ cơ giáp à?”

Ứng Trầm Lâm hơi cảnh giác nhìn anh, thấy anh không tiếp tục hỏi, mới nói: "Dù sao cũng phải nói mà."

"Quá ngoan ngoãn dễ bị bắt nạt, lát nữa chị ấy đi họp rồi, cậu về muộn vài phút đi." Du Tố cười một tiếng, vỗ vai cậu, quay người đi vào trong kiểm tra.

Quân y bên trong không biết tình hình ngoài cửa, thấy Du Tố đi vào, bảo anh cởi bỏ quân phục trước.

Ứng Trầm Lâm đứng ở cửa, suy nghĩ giữa việc đi về đối diện với Thẩm Tinh Đường và đợi thêm vài phút, đương nhiên cậu chọn phương án sau, cậu đứng một lúc, mắt vô tình lướt qua thì đột nhiên nhìn thấy vết sẹo dài.

Không hiểu sao, Ứng Trầm Lâm tiến lên vài bước, nhìn rõ vết sẹo khổng lồ trên lưng đối phương.

Du Tố nhận thấy ánh mắt của cậu, nói: "Đứng ở cửa làm gì? Muốn xem thì vào đây, anh cũng không cấm."

“Thôi ạ!” Ứng Trầm Lâm không chút do dự mở cửa sau lưng, rời khỏi phòng khám.

Cậu không có hứng thú, cũng không muốn xem.

---------

Khi Triệu Lạc Kiệt đến khu nghỉ ngơi của Tật Phong, Thích Tư Thành đang nói chuyện với người đại diện, sắc mặt cả hai nghiêm túc, dường như đang thảo luận chuyện quan trọng. Sau khi đến gần, Triệu Lạc Kiệt chuyển lời của Thẩm Tinh Đường cho người đại diện.

“Được rồi, tôi biết rồi." Người phụ trách Tật Phong biết viên tinh thể dị năng song thuộc tính cấp S rất quý giá, Thẩm Tinh Đường đã để Triệu Lạc Kiệt mang lời nhắn qua, đương nhiên cũng muốn cạnh tranh. Hơn nữa cục diện bế tắc lần này của Thiên Vực Tinh là do KID liều mạng phá vỡ, làm gì còn ai đủ quyền cạnh tranh hơn bọn họ nữa: "Đội trưởng không muốn cạnh tranh thật sao?"

“Ừm, chúng ta không giúp được gì nhiều." Giọng của Thích Tư Thành rất bình tĩnh: "Nếu Thẩm Tinh Đường đã nói như vậy, cô ấy nhất định sẽ tranh đến cùng, chúng ta không cần vì chuyện này mà làm căng với KID."

Triệu Lạc Kiệt: "Bọn họ đã sử dụng cả vụ nổ năng lượng, liều mạng cũng muốn cướp, nên tôi đoán YDS cũng sẽ không giành đâu, còn lại mấy người khác thì ở các Chiến Đội lẻ tẻ, cũng chả giành làm gì!”

Quyền ưu tiên thuộc về KID, việc tiêu diệt cũng là KID, theo lý phân phối cho họ cũng không có gì lạ.

Chỉ tiếc là tinh thể dị năng song thuộc tính này quá hiếm, từ bỏ thì có hơi tiếc, nhưng muốn giành cũng chả có lập trường để tranh.

Thích Tư Thành suy nghĩ một chút, tiếp tục nhìn vào hình ảnh trên quang não.

Triệu Lạc Kiệt hỏi: "Hai người vừa rồi đang thảo luận chuyện gì vậy?"