Chương 35-2: Biển lửa

Sau khi nhận được thông tin, Ứng Trầm Lâm thấy Sa Tích không lập tức trốn thoát, mà dừng lại ở vị trí cách cậu ba ô không gian, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cậu, như thể đang chờ đợi điều gì đó. Ứng Trầm Lâm bắn một phát súng làm tê liệt vật ô nhiễm bên dưới, thấy vật ô nhiễm xung quanh dần tụ về hết bên ô không gian của cậu, đang có ý định lấy thịt đè cơ giáp.

Nhưng Ứng Trầm Lâm cũng đã quan sát được, ngoài hai dị năng kia và khả năng điều khiển cấp thấp, con Sa Tích này không có cách tấn công nào khác.

"Anh Lưu, tốc độ di chuyển của vật ô nhiễm như thế nào rồi?" Ứng Trầm Lâm hỏi.

Anh Lưu nhanh chóng trả lời: “Sóng năng lượng chậm hơn so với lúc nãy."

Ứng Trầm Lâm thấy vật ô nhiễm gần đó không hề giảm tốc độ như tháp cao đã nói, mà đang điên cuồng lao về phía mình: "Con Sa Tích đó không thể di chuyển."

Thích Tư Thành hỏi: "Sao cậu biết?"

"Dù có là vật ô nhiễm cấp S thì nó cũng sẽ có giới hạn thôi, hầu hết dị năng của nó đều được sử dụng để nhốt chúng ta, vì vậy khả năng kiểm soát khu ô nhiễm và khống chế cấp thấp của nó đang đang suy giảm rất nhanh, có khi nó đã không kiểm soát được lũ này nữa rồi." Ứng Trầm Lâm bình tĩnh nói: "Cái đám này đến gần chúng ta là do bản năng, chúng bị năng lượng trên cơ giáp và tinh thần lực của chúng ta thu hút. Phạm vi mà Sa Tích khống chế có hạn, nếu nó muốn tiếp tục chơi trò này với chúng ta, thì nó phải chấp nhận đánh đổi, nó không thể di chuyển, không thể tấn công trực diện.”

Con hàng này mạnh thì mạnh thật, vì nó có thể điều khiển không gian theo ý muốn.

Nhưng nói nó yếu cũng không sai, bản thân nó không có khả năng chiến đấu, chỉ có thể sử dụng vật ô nhiễm cấp thấp chiến đấu thay mình.

Lý do nó sử dụng năng lực không gian lớn như vậy là vì nó muốn mài mòn năng lượng, chơi chết tất cả chiến sĩ cơ giáp và cả vật ô nhiễm, biến mọi thứ thành thức ăn của nó.

Du Tố phóng tầm mắt ra xa, xác định vị trí của Ứng Trầm Lâm: "Nó không thể di chuyển, vậy chúng ta chịu cực chút đi giao lưu với nó vậy.”

Bên trong Cục Quản lý Thiên Vực Tinh, nhân viên không thể vào kênh nội bộ của các chiến sĩ cơ giáp, chỉ có thể liên lạc với tháp cao. Chứng kiến sự thay đổi quy mô lớn như vậy, vật ô nhiễm hệ không gian vốn đã hiếm gặp, huống chi là không gian và cả cường hóa, nếu như bị vật ô nhiễm này chiếm trước thời cơ thì có khác gì đối đầu với cấp siêu S đâu.

Điều này cực kỳ bất lợi cho bọn họ.

"Tiếp tục như vậy không được, Sa Tích sẽ khống chế vật ô nhiễm tiêu hao năng lượng của các cơ giáp.”

"Phải nghĩ cách hỗ trợ họ, đã liên lạc được với các Chiến Đội khác chưa?”

Thẩm Tinh Đường đứng trước bục điều khiển, ánh mắt chăm chú dõi theo cơ giáp của Ứng Trầm Lâm.

Người phụ trách vẻ mặt lo lắng, lúc này có người từ bên ngoài đi vào, đột nhiên tiếng súng nổ ầm ầm vang lên, tầm nhìn nhạy bén của Thiếu tá Quách lập tức khóa chặt một vị trí, chỉ thấy ở phía nam tháp cao có một cơ giáp pháo thủ đã bắt đầu ra tay.

Cơ giáp pháo thủ cấp A, hiệu năng của cơ giáp trên thị trường thuộc hạng hai, nhưng cơ giáp trên màn hình có hiệu suất đầu ra và thao tác vượt trội hơn hẳn đánh giá của hạng hai thông thường. Không chỉ Thiếu tá Quách, ngay cả các nhân viên khác trong phòng cũng bị hình ảnh của ngầu lòi của pháo thủ thu hút.

Người phụ trách lo lắng nói: "Các chiến sĩ cơ giáp bị buộc phải cách ly trong các không gian khác nhau, tanker thì còn đỡ, pháo thủ có cốt lõi là hệ thống vũ khí nên sức phòng thủ yếu, dù hỏa lực dồi dào, nhưng trong môi trường hạn chế thế kia thì thời gian trụ được cũng kém hơn hẳn những người khác.”

Nhưng Thiếu tá Quách lại lắc đầu: "Không hẳn."

Đúng lúc mọi người cho rằng pháo thủ tích năng lượng để tấn công vật ô nhiễm bên dưới, thì nòng pháo năng lượng bắt đầu thu hẹp lại, năng lượng ngưng tụ tập trung vào điểm có bán kính chưa đầy một mét, sau đó bắn mạnh về phía không gian bị phong tỏa!

Súng pháo tích lũy năng lượng cao ra đòn, lập tức phá vỡ bức tường không gian trong suốt bị phong tỏa chặt chẽ, tạo ra một vết nứt như mạng nhện.

Lực nổ trong không gian chật hẹp khiến cơ giáp lùi lại vài bước, nhưng pháo thủ vẫn chưa dừng lại, Sa Tích đang cố sửa chữa tác phẩm của mình thì Du Tố vẫn mãnh liệt nã đạn, một phát rồi lại một phát liên tiếp chồng lên nhau.

Liên tục bắn phá cường độ cao, bức tường không chịu nổi sự oanh tạc này, vỡ thành từng mảnh.

Cơ giáp pháo thủ là người đầu tiên phá vỡ sự giam cầm không gian, lao vào không gian bên cạnh.

Người phụ trách thấy vậy hơi ngẩn ra: “Cái cậu này vậy mà dùng bạo lực phá vỡ không gian??”