Chương 10
Đừng bao giờ chọc giận một người phụ nữ khôn ngoan.
Bỏ thời gian suy nghĩ một chút thì chẳng cần phải là thiên tài thì cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Drea còn hơn cả đau buồn khi bị Salinas bán đứng; cô ta nổi giận. Đây không đơn thuần là thông điệp: “Tôi sẽ bỏ anh” mà là hành động trả đũa: “Tôi sẽ bỏ anh và hãy nhận lấy kết cục này đồ chó chết!” Một khi Drea đã ra tay, đó thực sự là một quả bom.
Cười thầm, gã sát thủ liếʍ một miếng kem nữa. Gã muốn thưởng cho cô ta một tràng pháo tay hơn là săn lùng cô ta. Dù vậy, công việc vẫn là công việc. “Đưa ra giá cao nhất của ông đi,” giọng hắn kéo dài. “Vụ này với ông đáng giá bao nhiêu?” Gã phải biết giá cả trước đã.
Salinas nhìn quanh rồi chỉnh âm lượng cái đài to hơn nữa. Mọi người đi qua đều nhìn hắn khó chịu, hắn chẳng buồn đáp, “Bằng với số con khốn đó cuỗm của ta.”
Hai triệu, hử? Điều đó rõ ràng đã làm cho tình hình khác hẳn. Gã sẽ phải suy nghĩ về chuyện này, cùng lúc ấy gã cũng không muốn Salinas tìm một ai khác xử lý.
“Một nửa đưa trước,” gã nói. “Tôi sẽ cho ông biết nơi chuyển tiền đến.” Sau đó, gã quăng cái kem ăn dở vào thùng rác gần đó rồi bỏ đi, dáng vẻ ung dung nhưng mắt vẫn liên tục quét xung quanh. Gã để ý đến một người trông như là cớm, complet cà vạt quá trang trọng so với môi trường xung quanh, đang khom người buộc dây giày nhưng đầu hơi quay về phía Salinas. Chắc đó là cái đuôi đang cố gắng bám sát tên trùm.
Gã sát thủ chẳng quan tâm lắm. Cuộc gặp gỡ của gã với Salinas chưa đầy một phút, không đủ thời gian cho bất cứ kẻ bám đuôi nào kịp chớp vài bức ảnh. Chúng đến nơi thì vụ gặp nhau ấy đã xong xuôi và gã bỏ đi rồi. Gã đi qua cầu Bow, sau đó vào rừng Ramble, nơi này có rất nhiều chỗ ẩn nấp. Mặc dù trời đang nóng ẩm và nhiệt độ phải hơn 32 độ C, dưới những tán cây không khí vẫn mát mẻ và gã có thể cảm nhận một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua da mình.
Gã chưa nghĩ về lời đề nghị đó ngay, sau khi chắc chắn mình không bị theo đuôi gã sẽ có nhiều thời gian. Như một thói quen, gã tập trung chú ý cao độ vào thời điểm hiện tại, cảnh giác với bất kỳ ai xung quanh để kịp thay đổi lối thoát. Và ngay sau đấy gã phát hiện ra cái đuôi thứ hai; tên này mặc quần jean và đi giày thể thao nên không phải là tên cớm đang đi theo Salinas.
Gã bình tĩnh phân tích tình hình. Tên này mặc thường phục không có nghĩa hắn ta không phải cớm. Nó chỉ có nghĩa là gã phải cẩn thận hơn. FBI chẳng có lý do gì để canh chừng gã ngoài việc gã gặp gỡ Salinas; có khả năng họ đang dò xét mối liên hệ của tên trùm. Hoặc cái đuôi này cũng có thể là thuộc hạ của Salinas, đi theo gã vì một lý do mà có trời mới biết. Có thể Salinas bực mình vì phải đi bộ vào công viên, nên hắn nghĩ cần phải nện cho gã một trận để sửa thái độ - tuy nhiên, trong trường hợp đó, hắn nên cử lấy vài thằng. Cũng có thể hắn muốn biết gã sống ở đâu, chỉ có vậy, về lý thuyết thì có gì là thừa đâu.
Gã sát thủ giữ nguyên tốc độ. Con đường mòn phía trước có khúc ngoặt gấp, và tầm nhìn của cái đuôi kia sẽ bị chặn bởi cây cối và bụi nhỏ um tùm… gã tính toán xem nó cách mình bao xa… khoảng bảy giây, dư sức. Tên theo đuôi chắc cũng nhận thấy điểm mù đó vì hắn chợt bước nhanh hơn. Gã sát thủ không hề tăng tốc theo, tránh lộ ra là đã biết bị đeo bám. Tên kia đến gần hơn chút cũng không vấn đề gì, dù thời gian của gã lúc này đã giảm xuống khoảng năm giây.
Gã lập tức rẽ vào đó, xoay người, lột áo sơ mi trắng qua đầu và cuộn nó lại trong tay trông như một chiếc khăn tắm, sau đó đổi nhịp chân chạy từng bước đều đặn như một người đang chạy bộ, quay ngược trở lại hướng lúc nãy đã đến.
Cái đuôi chẳng thèm liếc lấy một lần khi gã chạy qua; hắn ta vội vã rẽ vào khúc cua để theo dấu gã.
Chúc may mắn nhé, gã thầm nghĩ khi rẽ khỏi con đường và biến mất trong đám cây rậm rạp. Gã trông chẳng khác gì một người chạy bộ cởi trần giữa hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người đang chạy toát mồ hôi trong công viên này. Cái quần xám đậm của gã, nếu liếc qua sẽ lầm tưởng là quần thể thao nên chẳng ai thèm quay lại nhìn. Chỉ đôi giày mới tố cáo gã, bởi vì có ai chạy bộ bằng một đôi giày lười Gucci? Rõ ràng là chỉ gã mới làm thế, nhưng đó không phải điều gã khuyến khích.
Đi xa khoảng trăm thước, gã đứng lại mặc áo. Hơi nóng ẩm ướt làm mồ hôi lấp lánh trên da và vải áo đã bị dính khiến gã mặc vào hơi khó khăn, nhưng gã không hề thở nhanh hơn bình thường. Tiếp tục bước những bước nhàn nhã, gã ra khỏi công viên.
***
“Cậu có chụp được bức ảnh nào của cuộc hẹn đó không?” Rick Cotton hỏi, bình thản chờ câu trả lời.
Xavier Jackson kinh ngạc trước thái độ nhẫn nại kỳ lạ của Cotton. Ông ấy không hỏi, “Cậu có chụp được ít nhất một tấm nào không?” Giọng ông không có chút gì nóng nảy. Hầu hết người trong SAC sẽ đập bàn đập ghế mắng xối xả, nhưng Cotton thì không. Ông luôn công bằng, kể cả khi kết quả không như mong muốn.
Họ không nghĩ Salinas sẽ chịu đi bộ đến, càng không ngờ hắn lại đến công viên Central. Cho tới khi người đặc vụ trên phố nhận ra không có cái xe nào đón Salinas thì hắn ta và lũ cận vệ đã đi được nửa đường. Sau đó, mặc dù vừa khẩn trương vừa kín đáo hết mức để đuổi theo, thì đèn giao thông lại đổi màu khiến anh phải đợi trước khi qua đường. Kết quả là, cuộc gặp gỡ đã bắt đầu trước khi người đặc vụ tới kịp, và tất cả những gì anh thuật lại là mô tả sơ sài về gã đàn ông Salinas đã gặp. Cao khoảng 1m86, nặng khoảng 90 cân, tóc đen cắt ngắn. Có ít nhất một trăm nghìn người đàn ông như thế trong khu vực này, chưa nói là hơn.
“Tôi nghĩ đó chính là gã đàn ông trên ban công cùng với cô gái.” Cotton nói sau khi gác máy. Jackson cũng nghĩ vậy. Câu hỏi lớn hơn là, cô bồ đó đâu rồi? Cô ta bỏ đi bốn ngày trước và từ đó không thấy đâu cả. Họ đã ngừng theo dõi cô ta nhiều tháng rồi vì ngân sách cùng nhân lực hạn hẹp, và tập trung theo dõi Salinas xem ra hữu ích hơn. Cô ta cũng chẳng làm gì đáng chú ý, ít nhất là xảy ra cảnh tượng trên ban công đó.
Có thể sự vắng mặt của cô ta không có uẩn khúc gì ngoài sự việc chia tay với Salinas, nhưng chắc chắn có điều gì đó đang diễn ra. Salinas và đám người của hắn cứ hằm hằm đi lại như thể đang sẵn sàng kiếm chuyện với bất kỳ ai. Nếu chỉ đơn thuần là một vụ chia tay thì Salinas có thể - có thể - buồn, chứ đám người của hắn việc gì cũng phải hậm hực thế.
Và giờ Salinas lại hẹn gặp đúng cái gã ở ngoài ban công làm chuyện trăng gió với cô bồ của hắn. Có gì đó đang xảy ra, nhưng có vẻ là mấy chuyện tào lao giữa bọn chúng và họ chẳng quan tâm. Trừ phi nó có thể giúp họ chống lại Salinas, nếu không thì chuyện yêu đương của Salinas là việc của hắn, không liên quan đến họ.
***
Có hơn hai nghìn ba trăm camera giám sát công khai đặt ở các đường phố New York và chỉ có Chúa mới biết còn bao nhiêu cái lắp bí mật. Chỉ cần ai đó đứng trên đường trong thành phố này, kẻ đó có thể sẽ bị camera thu hình, đó là lý do gã sát thủ luôn cẩn thận thay đổi ngoại hình thường xuyên, Nếu gã có bị theo dõi qua camera thì dấu vết cũng mất khi gã vào một tòa nhà là một người và đi ra trong bộ dạng một kẻ khác.
Chắc Drea cũng đủ thông minh để thay đổi ngoại hình của cô ta. Điều gã không biết là cô ta đã thay đổi phần nào, hay vẻ ngoài sau đó ra sao. Gã có thể hỏi Salinas để biết thêm những hành tung của Drea vào ngày cô ta biến mất, nhưng thế thì còn gì là vui nữa? Việc tìm cô ta mà không thèm Salinas nhúng tay vào sẽ giữ cho đầu óc gã sắc bén, giống như giải toán nhẩm trong đầu thay vì dùng đến máy tính vậy.
Gã có một khả năng đáng nể về máy vi tính, tuy nhiên trong trường hợp này, việc đột nhập của gã sẽ lợi bất cập hại. Chẳng ích gì khi mạo hiểm bứt dây động rừng trong khi gã có thể tìm ra điều muốn biết bằng cách khác. Nhiều khi thực tế chỉ xoay quanh một điều xưa như trái đất rằng không phải là bạn biết gì, mà bạn biết ai - và thật tình cờ gã biết một người làm việc cho thành phố New York, người đã nợ gã một món nợ ân tình không thể trả hết. Người đó có thể thâm nhập vào hệ thống camera an ninh.
Gã cũng gặp hên vì không có gì quan trọng xảy ra trong thành phố bốn ngày qua. Những vụ trấn lột và án mạng thì vẫn như mọi khi, nhưng không có vụ khủng bố nào, không có bọn đạp xe quăng bom, không có chuyện kinh thiên động địa nào tương tự. Vì mọi thứ đều bình thường, nên chẳng ai bận tâm xem những cuộn băng thu hình vài ngày trước.
Nhưng, liệu gã có nên dính vào ngần ấy rắc rối từ trước khi quyết định xem có nên nhận vụ này hay không nhỉ?
Chết tiệt, có chứ. Vì sự thích thú của riêng mình, gã muốn biết bằng cách nào cô ta làm được thế. Gã thậm chí còn thấy một chút tự hào về cô ta; cô ta chả chịu để yên đâu. Salinas đã sỉ nhục cô ta thậm tệ, và ngay hôm sau cô ta lập tức hành động. Gã biết những khó khăn, thử thách cô ta phải trải qua, biết cả những áp lực về thời gian, bởi vì chính gã cũng từng chơi trò đó.
Gã hiếm khi thấy thích thú, và chưa bao giờ thấy tự hào, nên việc gã thực sự cảm thấy cả hai cảm xúc ấy quả là hơi khó hiểu.
Bên cạnh đó, dù gã phải thừa nhận rằng cô ta hấp dẫn, nhưng ngay cả sự hấp dẫn đó cũng không cứu được cô ta nếu gã nhận vụ này. Cuốn hút là một chuyện, nhưng hai triệu vẫn là hai triệu.
Gã lấy cái điện thoại dùng một lần ra gọi điện. Khi một giọng nói đậm chất Brooklyn trả lời bằng một tiếng vâng cụt lủn, gã liền nói, “Tôi cần anh giúp đỡ.”
Gã không hề tự giới thiệu mình, không cần làm thế. Im lặng hồi lâu, giọng nói đó đáp lại, “Simon?”
“Phải,” gã xác nhận.
Lại một khoảng lặng nữa, và rồi, “Cậu cần gì?”
Không có những câu rào đón, à ơi làm mất thời gian của gã. “Tôi cần xâm nhập vào hệ thống camera giám sát trên phố.”
“Vào thời điểm này?”
“Không, từ bốn ngày trước. Tôi biết lúc bắt đầu. Sau đó…” gã thầm nhún vai. Sau đó, cuộc tìm kiếm của gã có thể di chuyển theo bất kỳ hướng nào, dù sau khi nghiên cứu thêm thông tin về Drea, gã có thể hình dung dễ hơn cô ta sẽ làm gì.
“Khi nào cậu cần?”
“Tối nay.”
“Cậu sẽ phải tới nhà tôi.”
“Mấy giờ thì tiện nhất?” Gã có thể ý tứ. Thực ra, gã luôn cố gắng giữ ý; nó chẳng khiến gã mất gì, mà hành động thiện chí nhỏ nhoi ấy có ngày sẽ làm nên sự khác biệt giữa sống và chết, bị bắt hay trốn thoát.
“Khoảng 9 giờ. Lúc đó lũ trẻ đã đi ngủ.”
“Tôi sẽ tới.” Gã gác máy, quay lại máy tính và bắt đầu làm việc.
Không mất nhiều thời gian để tìm ra tên thật của Drea là Andrea Butts. Gã chẳng ngạc nhiên khi biết họ của cô ta không phải Rousseau, dù vậy “Butts” lại khiến hắn hơi bất ngờ[1]. Tìm được tên thật của cô ta gã truy cập ngay vào hệ thống dữ liệu của Cục Quản lý Phương tiện giao thông và có được thông tin giấy phép lái xe của cô ta. Số bảo hiểm xã hội thì khó hơn một chút nhưng gã cũng tìm được sau một tiếng đồng hồ; và từ đây, cuộc đời cô ta bị phơi bày trước mắt gã, không còn gì bí ẩn.
[1] Butts, tiếng lóng nghĩa là “mông”.
Cô ta ba mươi tuổi, sinh tại Nebraska, chưa từng kết hôn, không con cái. Bố cô ta đã chết vài năm trước, mẹ cô ta… mẹ cô ta đã quay trở lại thị trấn quê nhà, vậy đó là một nơi cần kiểm tra, mặc dù gã nghĩ Drea quá khôn ngoan để không quay về đấy. Nhưng biết đâu cô ta sẽ cảm thấy thoải mái trong khu vực quanh đó, và cô ta có thể liên lạc lại với mẹ mình. Còn có một người anh trai nữa, Jimmy Ray Butts, ở Texas, hiện đang chịu năm thứ ba trong án tù năm năm vì tội ăn trộm. Vậy cô ta sẽ không tìm đến hắn làm gì.
Đó là toàn bộ người thân ruột thịt với Drea, nếu mò kỹ hơn gã có thể tìm thấy cô dì chú bác, hay anh em họ hàng dây mơ rễ má, thậm chí cả bạn học của cô ta. Nhưng Drea gây cho gã ấn tượng cô ta là một người cô độc, không tin tưởng ai ngoài bản thân, không dựa vào ai ngoài chính mình.
Gã hiểu triết lý đó. Chừng nào triết lý ấy còn đúng, nó sẽ hạn chế tối thiểu những điều gây thất vọng.
Đúng 9 giờ tối, gã bấm chuông điện, và sau vài giây giọng nói đậm chất Brooklyn ấy lại trả lời “Vâng” y như trong điện thoại.
Gã sát thủ nói “Simon” và cánh cửa mở ra. Căn hộ nằm trên tầng sáu, và gã dùng thang bộ thay vì thang máy.
Cửa chính của căn hộ mở ra khi gã tiến lại gần. Một người đàn ông trông như một con chó đua lai, tầm tuổi gã mời gã vào. “Cà phê nhé?” anh ta nói, vừa là lời chào vừa là lời mời. Tên thật của Scottie Jasen là Shamar, nhưng mọi người gọi anh ta là Scottie bởi lũ bạn học hồi nhỏ đã gọi anh ta là “Shamu” và kể từ đó anh ta không chịu để ai gọi mình là Shamar nữa.
“Không cần đâu. Cám ơn.”
“Lối này.”
Khi Scottie dẫn đường vào một phòng ngủ nhỏ chật hẹp thì vợ anh ta xuất hiện từ cửa bếp và nói, “Đừng có làm gì lâu tới bốn tiếng đồng hồ, vì em sẽ đi ngủ lúc 11 giờ đấy.”
Simon quay lại nháy mắt với cô ta rồi nói, “Anh không phiền đâu,” khiến khuôn mặt mệt mỏi của cô ta nở nụ cười toe toét.
“Đừng có dỗ ngọt em. Em miễn nhiễm với nó rồi. Cứ hỏi Scottie thì biết.”
“Biết đâu em chỉ miễn nhiễm với kiểu dụ ngọt của chồng em?”
Cô ta khịt mũi rồi quay trở vào bếp. “Cứ đóng cửa nếu em không muốn bị làm phiền,” Scottie nói, xoay chiếc ghế làm việc cũ kỹ có chỗ ngồi được vá bằng mấy miếng băng dính, và hạ cái mông gầy trơ xương xuống đó.
“Không có bí mật quốc gia nào đâu.” Simon nói, và những từ ngữ hiểu ngầm với nhau lần này vang dội khắp căn phòng.
Scottie lướt những ngón tay dài như một nghệ sĩ dương cầm sắp chơi một bản nhạc khó. Anh ta bắt đầu các thao tác đánh máy, gõ phím nhanh tới mức chỉ thấy tay hiện ra nhoang nhoáng. Màn hình đổi liên tục. Thỉnh thoảng anh ta dừng lại nhìn chăm chú một cảnh, lẩm bẩm mấy câu dân IT thường nói, rồi lại tiếp tục. Sau vài phút anh ta nói, “Được rồi, chúng ta đã vào được. Bắt đầu từ chỗ nào?”
Simon đưa cho anh ta địa chỉ căn hộ và ngày tháng rồi ngồi bệt xuống chân giường, vươn người tới trước để nhìn rõ. Căn phòng nhỏ đến mức họ gần như chạm vai nhau.
Trừ khi bạn xem một cảnh khiêu da^ʍ hay bạo lực, thì chẳng gì ngán ngẩm bằng xem một cuộn băng giám sát. Simon bảo Scottie gã đang tìm một phụ nữ tóc dài, xoăn màu vàng, để Scottie bỏ qua những người xuất hiện không có đặc điểm ấy. Cuối cùng gã nhận ra cô ta và nói. “Đây rồi.” Scottie ngay lập tức dừng rồi tua lại.
Gã quan sát Drea rời tòa nhà, mang theo một cái túi lớn, căng phình - gã dám cá cả tính mạng rằng cô ta có quần áo cải trang trong đó - và bị vấp khi bước vào một chiếc Town Car màu đen. Scottie lại gõ một loạt lệnh, lướt từ camera này đến camera khác, theo dấu cái xe cho đến khi nó đậu trước cửa thư viện. Drea bước từ trong xe ra, đi tập tễnh vào trong, rồi xe chuyển bánh. Simon ghé sát vào màn hình hơn, chăm chú quan sát lối ra. Đây có thể là nơi cô ta thay đồ. Có hàng đống thứ có thể làm để xử lý đám tóc, nhưng cô ta còn phải giấu cái áo khoác lòe loẹt đi nữa. Cô ta có thể dùng mánh gì để hòa lẫn giữa biển người New York nhỉ? Mặc màu đen, chính xác. Và cô ta sẽ buộc tóc lại, hoặc giấu nó dưới áo, hoặc mặc cái gì có mũ trùm đầu. Một cái áo có mũ trùm đầu sẽ hơi bất thường vì gây nóng, nhưng đầy người vẫn ăn mặc kiểu quái đản ấy suốt mà.
Gã tìm kiếm dáng người, cái túi phồng, bất cứ ai mặc màu đen, bất cứ cô ả nào che tóc hoặc buộc tóc ra sau.
Gã hài lòng vì nhận ra Drea nhanh đến thế. “Cô ta đây rồi.”
Scottie dừng băng. “Cậu chắc chứ?”
“Tôi chắc.” Gã thuộc từng đường nét trên cơ thể ấy; những bốn giờ đồng hồ hôn hít và âu yếm từng centimet trên người cô ta cơ mà. Chính là cô ta, không nghi ngờ gì. Cô ta không hề phí phạm một giây nào; cô ta bước ra trong vòng 10 phút, trước cả khi gã tài xế tìm được nơi đỗ xe quanh đó. Mái tóc tối màu hơn, có lẽ cô ta đã làm ướt nó, và buộc ra sau, cô ta mặc đen từ đầu đến chân, và đi thoăn thoắt chả tập tễnh gì, sải bước không thèm đếm xỉa xung quanh.
Cô ta thật khôn ngoan, gã thầm tán thưởng. Nhanh chóng, dứt khoát, để ý đến từng chi tiết nhỏ - giữ vững phong độ nhé, Drea.
Scottie theo dấu cô ta muốn bở hơi tai. Cô ta đi bộ qua vài khu nhà, lên taxi, và sau khi ra khỏi xe lại đi bộ thêm vài khu nhà nữa trước khi gọi cái xe khác. Cô ta đi vòng vèo quanh thành phố, nhưng cuối cùng cũng đi vào hầm Holland và camera mất dấu cô ta từ đó. Tuy nhiên, việc cô ta chọn Holland thay cho hầm Lincoln đã tiết lộ nhiều điều.
Gã bắt đầu cuộc săn lùng. Cứ cho là Drea giỏi đi… nhưng gã còn cừ hơn.