Chương 7: Trà Này...Thật Khó Uống

* Mình dịch đến chương nào thì sẽ đăng chương đó lên, nên thời gian đăng sẽ không cố định nha.

Người trong nhà đã ngầm thầm thừa nhận lấy căn phòng bên cạnh, dành riêng cho Hoàng Phủ a!

"Tiểu Hoàng Phủ có thể ở căn phòng bên kia nha!" Độc Cô lão sớm đã có an bài, để quý nhân ở gần nhất với đại tôn tử. Nếu có thể, ông tình nguyện để hai người ở cùng một chỗ.

"...!" Độc Cô Hạo Viêm trực tiếp cúp máy.

Sau khi rửa mặt xong, Độc Cô Hạo Viêm đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy tiểu đạo sĩ vẫn ăn mặc như cũ, nhưng bụi bẩn trên mặt đã biến mất.

"Đi xuống, dùng cơm." Độc Cô Hạo Viêm tới thông tri.

"A, được." Đạo Miểu ngoan ngoãn đóng cửa lại, đi theo Độc Cô Hạo Viêm.

Nhà hàng của khách sạn này nằm ở tầng 2, tầng 1 là đại sảnh tiếp tân cùng phòng nghỉ dành cho nhân viên khách sạn; tầng 3 là khu giải trí, có đủ loại hình thức giải trí thư thái tao nhã; tầng 4 là rạp chiếu phim; tầng 5 là phòng họp, có thể tổ chức các cuộc họp kinh doanh. Từ tầng 6-12 là phòng dành cho du khách.

Đến nhà hàng, Độc Cô Hạo Viêm nhìn tiểu đạo sĩ ngồi đối diện: "Cái kia, cậu có đạo hiệu không?"

"Có, Đạo Miểu." Đạo Miểu thành thật khai báo tên cùng đạo hiệu của mình: "Đây vừa là tên, cũng vừa là đạo hiểu của tôi."

"Đây là tên?" Độc Cô Hạo Viêm nhíu mày: Trên đời này có nhà họ "Đạo" sao?

Đạo Miểu khịt mũi, mùi thơm đồ ăn trong nhà hàng này thực là mê người, cậu cũng có chút đói bụng, liền giải thích: "Tôi là cô nhi, được sư phụ thu dưỡng, cho nên tên của tôi cũng chính là đạo hiệu."

Sư phụ nói như vậy cho tiện!

"Được rồi, vậy Đạo Miểu, cậu ăn chay sao?" Độc Cô Hạo Viêm cầm menu lên: "Về phương diện ăn uống, có yêu cầu gì không?"

Người xuất gia, dường như đều ăn chay phải không?

Đồ ăn cũng chia thành rất nhiều loại, có một số người không ăn chứng, hơn nữa cả hành, hẹ, tỏi cũng không ăn.

"Ăn a!" Đạo Miểu thiên chân nói: "Tôi cái gì cũng ăn, ngoại trừ thịt hài tử đã chết."

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

"A, còn có, trong ăn uống tôi không có kén chọn." Đạo Miểu bổ sung thêm.

Độc Cô Hạo Viêm cúi đầu nghiêm túc xem menu: "Phật nhảy tường, thúy trúc báo xuân, nấm hương nướng muối tiêu, trứng hấp tôm phỉ thúy, cơm trắng là chính, điểm tâm là hải đường tô."

"Vậy còn canh." Nữ nhân viên phục vụ hỏi Độc Cô Hạo Viêm, cô không hỏi vị khách ngồi đối diện. Bởi vì vị khách kia đã nói, ngoại trừ thịt hài tử đã chết, cùng không có kén chọn, cậu cái gì cũng ăn được.

"Canh đậu hũ." Độc Cô Hạo Viêm đóng menu lại: "Nhiêu đây đủ rồi."

"Vâng, tiên sinh, xin hãy chờ một chút." Nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng đi an bài.

Các món ăn mà Độc Cô Hạo Viêm gọi rất đặc sắc, phật nhảy tường là hải vậy, thúy trúc báo xuân cùng trứng hấp tôm phỉ thúy là món mặn, nấm hương nướng muối tiêu là món chay, loại thuần chay, còn có canh đậu hũ.

Hải đường tô cũng là món chay, nếu Đạo Miểu không quen ăn mặn, có thể ăn một món một canh kia.

Về phần Độc Cô Hạo Viêm, tuyệt đối sẽ không để ủy khuất chính mình, trứng hấp tôm phỉ thúy là món anh thích ăn nhất, thúy trúc báo xuân thuần túy là do cái tên hay mà thôi, phật nhảy tường là dùng để tô điểm, món này không chỉ ăn ngon, mà giá cả cũng không hề rẻ.

Một nhân viên phục vụ bưng lên cho hai người một bình trà Bích Loa Xuân cùng một đĩa hải đường tô.

"Đạo Miểu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm, Độc Cô Hạo Viêm bắt đầu hỏi. Một đường đến đây, cả hai bọn họ cũng không nói gì, hiện tại có thể hảo hảo tán gẫu một chút.

"20 tuổi." Đạo Miểu cúi đầu uống một ngụm trà: "...Trà này..."

"Bích Loa Xuân, là hàng thật." Độc Coi Phi Viêm cảm thấy trà này uống không tồi, anh không uống cà phê nhiều, vẫn là trà thuận miệng hơn, du học mấy năm ở nước ngoài, cũng là tự mình mang trà theo.

"...Thật khó uống..." Đạo Miêu cau mày, nuốt xuống: Không ngon bằng trà trên núi.

Độc Cô Hạo Viêm: "...!"

--------o0o--------

Hết chương 7