Chương 5: Chính Là Cậu!

Đạo Miểu vẫn ngồi xổm ở chỗ đó, đợi hết nửa ngày, đã đến giờ Dậu.

Độc Cô Hạo Viêm bắt đầu tức giận, mắt thấy đã đến giờ ăn cơm chiều. Lúc này người trong nhà ga cũng ít đi rất nhiều, bởi vì không lâu nữa trời sẽ tối.

Đạo Miểu ngồi xổm nơi đó, mắt trông mong nhìn nhà ga càng ngày càng ít người, cậu nhắm mắt lại, trong lòng cầu khẩn Tam Thanh: Cầu quý nhân định mệnh mau mau đến.

Sau đó, Đạo Miểu mở mắt ra và nhìn thấy một người đang đứng ở trước mặt mình.

Mọi người xung quanh gần như đã rời đi hết, nhưng Độc Cô Hạo Viêm thấy tiểu đạo sĩ vẫn ngồi chờ ở đó.

Ma xui quỷ khiến, anh đi tới.

"Số điện thoại di động của cậu là gì?" Độc Cô Hạo Viêm quyết định thử vận may.

"Hả?" Đạo Miểu ngơ ngác: "Anh nói cái gì?"

"Cậu có phải ở đây đợi người không?" Độc Cô Hạo Viêm cảm thấy ngay từ đầu mà hỏi số điện thoại của người ta thì không ổn lắm, vì thế đổi câu hỏi.

"Đúng vậy." Đạo Miểu thành thật gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Tiên sinh, tướng mạo của anh thật sự rất tốt, đại phú đại quý."

"Ai tinh mắt đều có thể nhìn ra được." Độc Cô Hạo Viêm sinh khí: "Tôi đang lái chiếc Bentley."

Anh như vậy, có thể không đại phú đại quý được sao?

"Người lái Bentley không nhất định là người giàu có, biết đâu lại là tài xế?" Đạo Miểu thành thật: "Nhưng mệnh của anh không tốt!"

Độc Cô Hạo Viêm giận dữ, cười nói: "Mệnh của tôi không tốt? Vậy thì mệnh của người khác càng không khá hơn đâu!"

"Tuy rằng tướng mạo của anh đại phú đại quý, nhưng mệnh lại là toi mạng chi kiếp." Đạo Miểu nghiêm túc nói: "Anh phải cẩn thận."

"Làm sao cậu biết được?" Độc Cô Hạo Viêm sửng sốt, anh biết mình mệnh toi mạng chi kiếp là do lúc còn rất nhỏ, Độc Cô lão có tìm người bói mệnh cho anh, cũng không biết ông nghĩ gì, đặc biệt mê tín. Sau khi nghe nói anh mệnh toi mạng chi kiếp, liền thành lập quỹ từ thiện, nhằm tích phúc đức cho anh.

Từ nhỏ đến lớn, anh đều thuận lợi suôn sẻ, gia cảnh tốt, chỉ số thông minh cao, nhưng ông nội của anh lại càng thêm mê tín.

"Tôi nhìn ra được nha." Đạo Miểu ngẩng đầu nói chuyện với Độc Cô Hạo Viêm, chợt thấy cổ có chút mỏi nên đứng dậy. Túi hành lý đặt ở trên đầu gối cũng theo đó mà rơi xuống đất, cậu cúi người nhặt lên, vừa hay lộ ra chuôi kiếm của Kim Tiền Kiếm.

Độc Cô Hạo Viêm nhìn thấy chuôi kiếm, hai mắt lập tức tỏa sáng: "Đây là cái gì?"

"Pháp khí." Đạo Miểu vội vàng đóng túi lại: "Chính là cậu!"

"Tôi?" Đạo Miểu khó hiểu.

"Số điện thoại này, có phải của cậu không?" Độc Cô Hạo Viêm đưa tấm danh thϊếp ra.

Đạo Miểu nhìn thấy: "Đúng vậy! Anh là...?"

"Tôi là người đến đón cậu." Độc Cô Hạo Viêm nghiêm mặt hỏi: "Sao cậu không mở máy?"

"Điện thoại di động của tôi hết pin." Đạo Miểu thành thật trả lời.

"Tại sao không mang theo đồ sạc dự phòng?" Độc Cô Hạo Viêm cơ hồ muốn phát điên.

Tất cả thời gian của ngày hôm nay, đều lãng phí vào việc chờ đợi!

Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 5!

Còn khiến anh phải trì hoãn đi gặp khách hàng!

Sớm biết tới hỏi sẽ nhận được người, lúc trở về anh còn có thể ký kết một mối làm ăn!

"Tôi không có thứ kia..." Đạo Miểu vỗ đùi tê rần của mình do ngồi xổm.

"Lên xe." Độc Cô Hạo Viêm xoay người rời đi: "Theo kịp."

Đây chính là quý nhân định mệnh của cậu.

Tuy rằng tính tình quý nhân định mệnh không được tốt lắm, hơn nữa tướng mạo cũng thật kỳ lạ, nhưng quý nhân chính là quý nhân!

Trước khi qua giờ lành, cậu đã tìm được rồi!

Đáng vui mừng!

Đáng vui mừng!

Độc Cô Hạo Viêm nhìn Đạo Miểu đem túi lớn túi nhỏ đều nhét vào trong xe, bàn tay anh khẽ siết chặt vô lăng.

Nhịn xuống!

Nhất định phải nhịn xuống!

--------o0o--------

Hết chương 5