Chương 4: Tiên Sinh, Tướng Mạo Của Anh...

Độc Cô Hạo Viêm hoài nghi ông nội đang cố tình chơi xỏ mình.

Đúng lúc này, có một nam nhân trung đi tới, nhìn Độc Cô Hạo Viêm: "Vị tiên sinh này, tướng mạo thật tốt a! Đại phú đại quý!"

"Cảm ơn." Độc Cô Hạo Viêm gật đầu đáp, sau đó xoay người rời đi.

Nam nhân trung niên hơi sửng sốt, trước kia mỗi khi ông nói như vậy, sẽ có rất nhiều người vui vẻ nói vài câu với ông. Từ đó, ông có thể suy đoán ra một số chuyện của bọn họ, sau đó bọn họ đều thỉnh ông bói một quẻ.

Trước kia ông luôn kiếm sống bằng nghề này, nhưng hôm nay ông đi theo người của Học viện Đạo giáo đến đây du lịch. Chẳng qua thấy tướng mạo nam nhân trẻ tuổi này đại phú đại quý, mới nhịn không được tiến tới bắt chuyện.

Kết quả là phản ứng của Độc Cô Hạo Viêm làm cho ông không nói nên lời.

Ngay sau khi Độc Cô Hạo Viêm xoay người, Đạo Miểu đứng dậy: "Tiên sinh, tướng mạo của anh thật kỳ lạ!"

Độc Cô Hạo Viêm dứt khoát đi ngang qua Đạo Miểu, cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái.

Đi ra ngoài lăn lộn, tốt xấu gì cũng ăn mặc cho chính mình, nhìn cậu ta xem, mặc thành bộ dạng gì vậy?

Đạo Miểu lau mặt, tiếp tục ngồi xổm ở đó, chờ quý nhân định mệnh của cậu đến đón.

Sư phụ đã nói với cậu, lời hay khó khuyên quỷ đáng ghét!

Trên đời này có rất nhiều điều kỳ quái mà khoa học không thể giải thích được, cũng không biết khoa học xuất hiện từ khi nào? Qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mọi người đều ngu muội hết rồi sao?

Nam nhân này không chịu nghe cậu nói, vậy thì thôi đi!

Ngoại hình Đạo Miểu nhỏ con, lại ngồi xổm, thoạt nhìn không khác gì một đứa trẻ trộm quần áo của người lớn mặc.

May mắn là Đạo Miểu có vẻ ngoài thanh tú, hành vi bình thường, đôi mắt trong sáng, nhìn vào không giống người xấu. Bằng không, quản lý nhà ga đã đến đây tìm cậu cùng nhau "Tâm sự".

Độc Cô Hạo Viêm đi dạo một vòng, mua hai chai nước, trở lại xe, lái xe rời đi. Anh không có rảnh mà lãng phí thời gian ở chỗ này.

Kết quả, Độc Cô lão gửi tới một tin nhắn: "Không đón được người, thì cháu cũng không cần trở về nhà nữa."

Độc Cô Hạo Viêm giẫm chân ga...

Chiếc xe của anh hoạt động rất tốt, ngay lập tức phóng ra ngoài.

Đạo Miểu ngồi xổm ở bên đường bị huân nóng, lắc đầu: "Không khí trong thành phố thật tệ."

Độc Cô Hạo Viêm không còn cách nào khác, đành phải lái xe quay trở lại.

Khi đi ngang qua chỗ Đạo Miểu, thấy cậu đáng thương, liền đem một chai nước trong xe đưa cho cậu: "Tuổi còn nhỏ, vẫn nên chăm chỉ đi học."

Nhỏ như vậy đã biết đi ra ngoài lừa gạt, cũng không biết gia đình cậu ta nghĩ như thế nào!

Đạo Miểu cầm lấy chai nước, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Sư phụ từng nói cậu thuộc mệnh núi hỏa, là điềm báo của thiên hỏa (Lửa từ trên trời xuống). Trong ngũ hành thiếu thủy, cho nên mới đặt tên cậu là "Đạo Miểu", tam thủy • dựa vào Đạo mà sinh ra, cân bằng hỏa khí của cậu!

Bước ra ngoài hành tẩu, có người đưa nước cho cậu, chỉ cần người đó không có ác ý, cậu đều sẽ tiếp nhận!

Độc Cô Hạo Viêm cũng không phải là người giàu lòng nhân ái, anh chỉ cho rằng: "Những người này hành nghề mê tín dị đoan cũng thôi đi, vì sao còn muốn liên lụy đến đời sau?"

"Thực ra, tiên sinh, tướng mạo của anh rất tốt, là người đại phú đại quý...Tiên sinh..." Đạo Miểu nghĩ: "Nam nhân này đã cho cậu một chai nước, tốt xấu gì cũng là "Bình thủy chi ân", xem tướng cho anh một chút cũng không sao?"

Kết quả, nam nhân này đứng dậy, rời đi.

Đạo Miểu: "...!!"

Độc Cô Hạo Viêm có chút nóng nảy, bao lâu rồi anh không có loại cảm giác này?

Càng nghĩ càng cảm thấy ông nội đang lừa gạt anh!

Độc Cô Hạo Viêm không chỉ muốn nhanh chóng trở về, anh còn rất nhiều việc quan trong phải làm. Anh biết ông nội không hài lòng, từ khi anh kiên quyết không chịu tiếp quản sản nghiệp của gia tộc, mà tự ý khởi nghiệp. Điều đó làm cho ông nghĩ anh coi thường sản nghiệp của gia tộc, nhưng thực chất anh không có ý đó.

Nhà anh có tới hai người con trai, anh có thể tự lập kinh doanh. Còn sản nghiệp của gia tộc, hoàn toàn có thể để cho cha quản lý thêm vài năm, chờ em trai trưởng thành thì có thể giao cho nó xử lý.

--------o0o--------

Hết chương 4