Edit: Cháo
Nguyên Nhạc giận Lâm Cảnh rồi, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy, Lâm Cảnh cảm thấy thật mới lạ.
Lâm Cảnh nhìn Nguyên Nhạc ngồi một bên trên ghế sopha, quay đầu đi không nhìn anh, còn khoanh tay, bĩu cái môi nhỏ, anh vừa buồn cười lại đau lòng, quả thực không nỡ khiến cục cưng của anh tức giận.
Lâm Cảnh xán tới muốn ôm người dỗ, Nguyên Nhạc không cho, còn ‘Hứ’ nhẹ một tiếng.
Lâm Cảnh dở khóc dở cười.
Nguyên nhân Nguyên Nhạc tức giận, là vì Lâm Cảnh quên mất ngày sinh nhật của chính anh.
Lâm Cảnh chưa từng tổ chức sinh nhật, trừ lúc bé khi bà nội còn sống thì bà từng nấu một bát mì trường thọ cho anh.
Sau đấy, mỗi khi đến ngày đó trong năm, Lâm Cảnh cũng chỉ xem đó là một ngày bình thường, ngay cả trứng gà cũng không ăn quả nào, thậm chí còn thường xuyên quên ngày sinh nhật của bản thân.
Mấy tháng trước, Nguyên Nhạc hỏi Lâm Cảnh rằng sinh nhật của anh vào lúc nào, lúc đó Lâm Cảnh chỉ thuận miệng nói cho cậu, sinh nhật của anh vào tháng 12, khi ấy Nguyên Nhạc đã dặn dò, lúc nào đến sinh nhật thì anh trai phải nói cho Nhạc Nhạc nhé, hai chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho anh.
Lúc ấy Lâm Cảnh hôn cậu một cái, cười nói được.
Sau đó Nguyên Nhạc cũng đã nhắc đi nhắc lại chuyện này mấy lần với Lâm Cảnh.
Kết quả, gần đây hơi bận nên Lâm Cảnh vẫn quên béng mất chuyện này.
Hôm nay, là lần thứ N Nguyên Nhạc hỏi sinh nhật của anh sắp tới chưa.
Thì anh mới sực nhớ ra, nhưng sinh nhật anh đã qua mấy ngày rồi, Lâm Cảnh áy náy nói với Nguyên Nhạc sinh nhật của anh qua mất rồi.
Một giây trước Nguyên Nhạc còn ôm lấy anh, chờ anh nói ra ngày nào, một giây sau cậu tức thì buông tay, ngồi ra đầu sopha bên kia tức giận.
Anh trai thật không đáng tin! Sau này sinh nhật của anh trai phải để Nhạc Nhạc nhớ hộ thôi.
Lâm Cảnh ở bên kia có hơi bó tay, nghĩ một chút rồi đề nghị với Nguyên Nhạc, nếu không đợi đến thứ Bảy, chúng ta tổ chức bù sinh nhật cho anh nhé. Lúc này Nguyên Nhạc mới chịu quay đầu lại nhìn Lâm Cảnh, mặc dù vẫn còn khoanh tay, nhưng cái miệng không còn bĩu lên nữa rồi.
Cơn giận của Nguyên Nhạc kéo dài chừng ba phút, nguy cơ cuối cùng được giải trừ.
Không ai biết mới nãy mồ hôi của Lâm Cảnh thiếu chút nữa chảy ra rồi.
Anh cảm thấy bản thân có lẽ có chút sợ vợ.
Thật ra thì, Nguyên Nhạc đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật cho Lâm Cảnh đây là bí mật nhỏ của cậu, cậu đã giấu nó trong tủ đồ chơi của mình một thời gian rồi.
Vào giờ nghỉ trưa của một ngày đi làm, Nguyên Nhạc và chị Tô Tô đi vào một trung tâm thương mại gần ‘Sơ Ngữ’ mua quà.
Lúc mang về nhà, vẫn là chị Tô Tô đưa ra chú ý, bảo Nguyên Nhạc nhét lẫn trong túi bánh mì mang về nhà. Khi ấy Lâm Cảnh muốn cầm túi bánh giúp cậu nhưng Nguyên Nhạc không cho, có chút vội vàng căng thẳng, cũng may anh trai không nghĩ gì nhiều.
Vốn dĩ Nguyên Nhạc không biết mua gì tặng cho anh trai đâu, cậu nghĩ tới nghĩ lui sau thì trưng cầu ý kiến của anh Đông Minh, anh Đông Minh là bạn thân của anh trai, anh ý có thể biết anh trai thích quà gì.
Lý Đông Minh nghĩ giúp Nguyên Nhạc, đề nghị cậu mua thắt lưng.
Nguyên Nhạc chẳng mấy khi dùng thắt lưng, càng không biết mua thế nào, cậu không thể làm gì khác hơn đành nhờ chị Tô Tô giúp, chị Tô Tô cũng rất vui lòng giúp đỡ cậu.
Nguyên Nhạc nói với chị Tô Tô là cậu muốn mua cho anh trai một cái thắt lưng thật đẹp, Tô Tô liền dẫn cậu đến trung tâm thương mại để chọn. Thật ra Tô Tô đã đoán được chút ít mối quan hệ giữa cậu và Lâm Cảnh, bởi vì trước mặt người ngoài, hai người họ không hề che giấu ánh mắt nhìn lẫn nhau.
Cuối cùng món quà này đã tiêu tốn mất chừng một tháng tiền lương của Nguyên Nhạc, trước giờ cậu chưa từng mua đồ đắt như vậy, nhưng nghe nhân viên bán hàng nói dây lưng này dùng rất tốt nên cậu mới muốn mua cho anh trai. Bởi vì là mua cho anh trai, Nguyên Nhạc không thấy tiếc chút nào, trái lại còn thấy rất vui nữa.
Chị Tô Tô gói quà lại giúp Nguyên Nhạc, sau khi lặng lẽ mang về nhà thì cậu giấu nó thật kĩ, mong chờ sinh nhật của anh trai mau mau tới.
Kết quả ngày quan trọng như vậy mà anh trai lại quên mất, chuyện của bản thân mà anh trai chẳng để tâm chút nào, xem có thể không khiến người ta tức giận hay không?
Đành đợi thứ Bảy tổ chức bù vậy.
Chờ được đến buổi sáng thứ Bảy, Nguyên Nhạc tự mình luộc cho Lâm Cảnh hai quả trứng gà, dặn Lâm Cảnh bữa sáng phải ăn mỳ trường thọ.
Sau đó cậu mời anh trai ra ngoài ăn trưa, rồi lại mời anh trai đi xem phim.
Trên đường về, hai người đi ngang qua tiệm bán hoa, Nguyên Nhạc nói Lâm Cảnh dừng xe lại, cậu dẫn Lâm Cảnh vào đó, chọn một bó hoa hồng tặng cho anh.
Bình thường mấy ngày như lễ tình nhân, đều là anh trai tặng hoa cho Nguyên Nhạc, Nguyên Nhạc cũng rất muốn tặng lại cho anh.
Lâm Cảnh nhìn Nguyên Nhạc hớn hở vui vẻ cả ngày hôm nay, dường như còn vui hơn cả người được mừng sinh nhật là anh, nhưng cục cưng của anh vui thì Lâm Cảnh đương nhiên cũng vui theo.
Buổi tối, ăn bánh sinh nhật xong, Nguyên Nhạc sung sướиɠ chạy vào phòng làm việc, cầm ra món quà cậu đã chuẩn bị cho anh trai.
Lâm Cảnh kinh ngạc cười vui, cám ơn Nguyên Nhạc, mở qua ra nhìn, Lâm Cảnh liền sợ hết hồn, nhãn hiệu này không hề rẻ chút nào, một cái thắt lưng, ngay chính Lâm Cảnh cũng sẽ không cam lòng tiêu số tiền đó.
Lâm Cảnh có thể tưởng tượng được trước đó Nguyên Nhạc đã suy nghĩ về món quà tặng anh như thế nào, sau đó khẳng định cậu sẽ đi hỏi người khác, lại cùng người khác đi chọn, rồi lặng lẽ mang về nhà giấu, còn phải canh giữ cho bí mật nhỏ ấy, một loạt chuyện không hề dễ dàng chút nào.
Cục cưng của anh ở nơi anh không biết, đã dày công chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Lâm Cảnh cầm chiếc thắt lưng yêu thích không buông tay, có chút cảm động. Anh ôm lấy Nguyên Nhạc, hôn cậu một cái, nói: “Cám ơn cục cưng, anh thích lắm”.
Nguyên Nhạc nghe vậy, mắt to tức thì cong lên, nở nụ cười ngọt ngào: “Em biết anh sẽ thích mà!”
Ngày hôm sau, Lâm Cảnh cố ý mặc áo sơ mi, quần tây, dẫn Nguyên Nhạc đi siêu thị mua thức ăn.
Đừng hỏi tại sao chỉ xuống tầng mua ít thức ăn thôi mà muốn mặc như vậy.
Vì câu trả lời chính là: Lâm Cảnh không chờ nổi muốn dùng món quà cục cưng tặng cho anh.