Edit: Cháo
Đầu tháng Tư, tủ quần áo tủ bát đĩa với các loại tủ ở nhà mới cuối cùng cũng lắp xong. Lúc này gia cụ đồ điện các thứ trong nhà mới coi như được hoàn thiện đầy đủ, chỉ cần lắp thêm thông gió là hoàn thiện.
Phong cách của căn nhà vốn dựa theo ý tưởng ban đầu của Lâm Cảnh, anh thích phong cách đen trắng xám, màu sắc thiên lạnh làm chủ. Nhưng sau có Nguyên Nhạc, anh cũng cân nhắc thêm ý kiến của cậu.
Dù gì đây cũng là nhà của hai người họ.
Lâm Cảnh thử chọn phong cách Nguyên Cảnh có thể thích mà anh cũng có thể chấp nhận được. Thành quả sau cùng chính là lấy sắc trắng ngà làm chủ, thêm chút xanh lam, xanh lục nhạt trang trí làm nền. Tổng thể căn phòng vừa tươi mát lại không thiếu đi sự ấm áp.
Lâm Cảnh cảm thấy bọn họ không cần phòng khách, cho nên phòng khách được cải tạo thành phòng làm việc luôn, ngoài bàn làm việc và kệ sách của Lâm Cảnh thì còn có cả bàn ghế, kệ bày đồ chơi và kệ sách nhỏ của Nguyên Nhạc.
Căn nhà không lớn, nhưng vừa vặn cho hai người ở.
Lâm Cảnh còn cố ý tìm người xem ngày, ngày chuyển nhà được quyết định vào mồng 1 tháng 6.
Đúng lúc hôm đó là thứ Bảy, thích hợp nhập trạch, thích hợp cưới hỏi.
Gần đến ngày chuyển nhà, ngoại trừ mong đợi Lâm Cảnh còn thấy hơi căng thẳng.
Lúc mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, anh có chút không nỡ, tuy không có cảm tình mấy với khu tập thể này nhưng anh vẫn có tình cảm với căn nhà trọ đây.
Trong 6 năm qua, cái ổ nhỏ này từng chỉ có mình anh, giờ có thêm cả kí ức ở chung với Nguyên Nhạc, nhưng chỉ cần nghĩ tới hai người họ sắp có một mái nhà riêng chân chính thì niềm vui sướиɠ ấy đã át luôn chút lấn cấn kia.
Buổi tối trước hôm chuyển nhà, Lâm Cảnh nghĩ theo như giờ lành đã xem thì sáng mai 7 giờ bọn họ phải đi rồi. Khi đó có lẽ sẽ không có thời gian nói một tiếng Nguyên Đại Thành nên anh dẫn Nguyên Nhạc xuống tầng chào tạm biệt với anh ta.
Đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh vào nhà Nguyên Đại Thành. Anh nói mục đích của mình ra, Trần Hà vui vẻ hẳn lên, không tới mấy phút đã dọn xong đồ đạc của Nguyên Nhạc, đồ của cậu phần lớn đã ở nhà anh rồi, chút đồ còn lại nhét vừa một cái túi nhỏ.
Lâm Cảnh còn tìm Nguyên Đại Thành để lấy thẻ căn cước và hộ khẩu của Nguyên Nhạc, xách túi lên, anh bảo Nguyên Nhạc chào một nhà Nguyên Đại Thành, cậu ngoan ngoãn vẫy tay: “Tạm biệt cậu, tạm biệt mợ, tạm biệt em họ nhé.”
Nguyên Huy Hoàng chỉ chăm chăm chơi game không quan tâm.
Trần Hà thì cười nói: “Sau này phải ngoan, nghe lời cậu Lâm đấy.”
Nguyên Đại Thành nhìn Nguyên Nhạc muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Lâm Cảnh: “Sau này phiền cậu chăm sóc cho Nguyên Nhạc.”
Lâm Cảnh lạnh nhạt nói: “Anh cứ yên tâm.”
Nguyên Đại Thành nói muốn có số di động của Lâm Cảnh, anh trao đổi số với anh ta rồi dắt tay Nguyên Nhạc, xoay người đi lên tầng.
Sau khi hai người đi rồi, Trần Hà vẫn còn vui lắm, hớn hở nói: “Thằng ngu kia coi như có phúc, không nghĩ tới có người muốn nó đâu.”
Cô ta đương nhiên vui chứ, cầm 50 ngàn đồng mẹ Nguyên Nhạc để lại, tính tới tính lui, Nguyên Nhạc mới chỉ ở nhà họ có chừng nửa năm, sau này không cần phải quan tâm nữa, nghĩ đến thôi cũng thấy sung sướиɠ rồi.
Nhưng Nguyên Đại Thành lại thấy phiền lòng, anh ta nghĩ rồi thương lượng với Trần Hà: “Chị anh có để lại tiền, nếu không đưa lại cho Nguyên Nhạc đi? 30 ngàn cũng được.”
Trần Hà không thể tin nổi, gân giọng lên: “Anh bị ngu hả Nguyên Đại Thành! Cậu Lâm không cần chút tiền đó của anh đâu, hơn nữa thằng ngu kia không ăn không uống ở nhà chúng ta chắc? Chúng ta không có công lao thì cũng có khổ lao chứ!”
Nguyên Đại Thành lười cãi nhau với Trần Hà, trong lòng anh ta không thoải mái, nghĩ tới chị gái mình.
Chị gái Nguyên Đại Thành lớn hơn anh ta 5 6 tuổi, chăm bẵm cho anh ta từ nhỏ. Trước kia tình cảm giữa hai người họ rất tốt. Lúc anh ta 20, cha mẹ hai người qua đời, anh ta chỉ còn mỗi chị gái là người thân.
Đến khi kết hôn với Trần Hà, Trần Hà chê bai Nguyên Nhạc không muốn lui tới với họ, chị gái anh ta cũng nhìn ra được, dần dần hai nhà ít qua lại với nhau hơn.
Nguyên Đại Thành nhớ lúc vào viện thăm chị gái, chị ấy khóc cầu xin anh ta: “Đại Thành à, chị có lỗi với em. Chị thật sự không còn cách nào nữa rồi, chị không yên lòng về Nhạc Nhạc, chết rồi cũng không yên lòng được, chị thậm chí từng nhẫn tâm nghĩ rằng sẽ mang thằng bé đi cùng cho xong, nhưng chị không làm được.”
Lúc ấy Nguyên Đại Thành im lặng, không dám đồng ý. Cuối cùng chị gái anh ta phải quỳ xuống cầu xin, khóc không thành tiếng: “Đại Thành, chị van em, kiếp sau có làm trâu làm ngựa chị cũng sẽ báo đáp cho em. Em cho thằng bé ăn no mặc ấm là được, nó thật sự rất ngoan rất nghe lời.”
Nguyên Đại Thành đồng ý, nhưng rồi lại không làm được, anh ta có lỗi với chị gái. Nguyên Đại Thành thở dài, chỉ hy vọng Lâm Cảnh thật sự đối xử tốt với Nguyên Nhạc, bằng không sau này chết đi anh ta không dám nhìn mặt chị gái nữa.
Mà trên tầng, tâm trạng Lâm Cảnh đang rất tốt, anh ngồi trên sopha nhìn thẻ căn cước của Nguyên Nhạc, dù đã mừng sinh nhật với Nguyên Nhạc rồi, nhưng anh vẫn không biết tuổi thật sự của cậu, giờ cuối cùng cũng biết rồi, Nhạc Nhạc của anh năm nay 22 tuổi.
Hình trên thẻ căn cước được chụp mấy năm trước, khi đó trông Nguyên Nhạc còn trẻ con non nớt hơn bây giờ nhiêu, nhưng vẫn đáng yêu như vậy, Lâm Cảnh mỉm cười nhìn, vuốt ve cái thẻ, anh kích động xoay ngoài ôm chặt lấy Nguyên Nhạc đang ngồi bên cạnh, bấy giờ trong lòng mới hoàn toàn ổn định lại.
Từ nay về sau, Nguyên Nhạc thật sự đã thuộc về anh rồi.
Tối hôm đó, hai người họ đi ngủ sớm, hôm sau còn chưa tới sáu giờ, đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì Lâm Cảnh đã tỉnh rồi, anh lặng lẽ bò dậy, làm xong bữa sáng đơn giản rồi mới gọi Nguyên Nhạc dậy.
Ăn sáng xong, hai người thay quần áo mới.
Xe của công ty chuyển nhà vừa đến dưới tòa chung cư. Có một bác tài đi lên giúp vác đồ, Lâm Cảnh xách một cái va li trước, mang theo Nguyên Nhạc xuống tầng, để Nguyên Nhạc ngồi trong xe chờ anh rồi mới lên tầng chuyển nốt đồ.
Đồ của anh không quá nhiều, ngoài quần áo ra thì phần lớn là sách.
Mấy đồ gia dụng điện lớn đều là của chủ nhà, mấy đồ điện nhỏ thì ở nhà kia cũng mua mới rồi, đồ cũ không cần mang đi, để lại cho chủ nhà, Lâm Cảnh đã hẹn với chủ nhà mấy ngày nữa sẽ qua trả phòng.
Giờ vẫn còn sớm, chỉ đυ.ng phải một hai người hàng xóm hỏi Lâm Cảnh có phải muốn chuyển nhà không, Lâm Cảnh cười nói phải, không biết bọn họ có nhìn thấy Nguyên Nhạc hay không, đương nhiên anh không để ý đến chuyện này, chỉ là nếu Nguyên Đại Thành biết chắc sẽ lo sợ lắm, Lâm Cảnh cười một tiếng khinh thường, không nghĩ đến những việc những người không quan trọng nữa.
Chờ Lâm Cảnh và bác tài dọn hết đồ lên xe, thời gian lên đường cũng đã gần 7 giờ, đến khu chung cư mới thì gần 7 rưỡi, bác tài lại xuống xe xách đồ giúp Lâm Cảnh, chuyến này có thang máy nên thuận tiện hơn nhiều, Lâm Cảnh bảo ông xách giúp đến thang máy là được.
Vào đến nhà, Lâm Cảnh sắp xếp quần áo, sách vở, đồ chơi của Nguyên Nhạc xong hết, sau đó mới ngồi xuống sopha đun nước pha trà với cậu.
Mỗi người uống một cốc trà nhỏ, Lâm Cảnh kéo tay Nguyên Nhạc xoa nhẹ, mỉm cười hỏi cậu: “Nhạc Nhạc, đây chính là nhà của anh và em, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ở đây, có được không?”
Nguyên Nhạc thường xuyên qua đây với anh, đã sớm quen với nơi này, cậu vui vẻ gật đầu nói: “Vâng!”
Ngồi nghỉ một lúc, Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc xuống tầng đi siêu thị gần đó mua thức ăn, trước mắt số lượng người vào khu chung cư này còn ít, nhưng bên cạch vẫn đã có siêu thị, khá là tiện lợi.
Lâm Cảnh mua một đống thức ăn về, Nguyên Nhạc muốn xách đồ giúp nên anh chọn mấy túi đồ nhẹ cho cậu xách rồi cùng đi về nhà.
Hai người lại cùng nhau làm một bữa trưa phong phú đồ ăn, Nguyên Nhạc ngồi ăn trên bộ bàn ăn mới, cảm thấy rất thích thú.
Ngủ một giấc trưa tỉnh dậy, bọn họ ngồi trên sopha vừa ăn trái cây vừa xem tivi, chờ Lý Đông Minh và La Tinh Tinh đến chơi.