Thượng Chỉ ăn liền hai phần lẩu một người ăn, ăn sạch sẽ không chừa lại một chút, mới mỹ mãn nấc một cái rời khỏi tiệm cơm, chậm rì rì đi về khách sạn, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp ban đêm ở tinh tế.
Trên mặt biển cách đó không xa, hằng tinh rất lớn đã sắp chìm vào đáy biển, hình dáng của ngôi sao trên không trung cũng dần ảm đạm mơ hồ, chỉ để lại đang hình như có như không, yên tĩnh mộng ảo.
Hết thảy đều tốt đẹp, cho đến khi giọng nói An Lượng tức muốn hộc máu cắt ngang, "La Đại Xuân, rốc cuộc cậu cũng tìm được đường về?"
Ven đường khách sạn cách đó không xa, vẻ mặt An Lượng âm trầm nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, tựa như giây tiếp theo sẽ xông đến đánh người.
Thượng Chỉ gật đầu, lúc cậu ăn cơm, An Lượng liền nhắn cho cậu rất nhiều tin, dò hỏi cậu đang ở đâu, vì sao còn chưa trở về.
Cậu đều trả lời là: "Tôi lạc đường!"
An Lượng gấp đến dậm chân nhưng lại không thể nề hà, rốt cuộc, hắn ta không thẻ không đi ra tìm La Đại Xuân, lại phát hiện La Đại Xuân chậm rì rì đã trở lại.
An Lượng thấp giọng mắng vài câu, đoạt lấy hộp trên tay Thượng Chỉ, mở ra thì thấy, trong ánh sao chiếu xuống, Lưu Tinh Chùy lẳng lặng nằm đó, toàn thân bao phủ bởi ánh sáng lạnh sâu kín.
An Lượng thở nhẹ ra, cẩn thận đắp hộp lại, cũng không thèm nhìn La Đại Xuân một cái, liền chạy như bay về hướng khách sạn.
Thượng Chỉ vốn định cứ như này rời đi rồi đến nhà ga tinh tế, ngồi tàu bay đến hộ tinh giáp đào quặng làm giàu. Nhưng trong nháy mắt cậu xoay người, lại cảm thấy trong lòng bùng lên cảm xúc không cam lòng mãnh liệt.
Cậu đã hiểu, đây là nguyên thân muốn tận mắt xem An Lượng xui xẻo thế nào.
Vì thế cậu vội vàng nện bước đuổi theo An Lượng.
An Lượng cũng không quay đầu, giọng điệu không kiên nhẫn, "Cậu đợi vài phút rồi lại vào, đừng để người khác thấy chúng ta đi cùng nhau. Còn nữa, chốc nữa an tĩnh chút, đừng nói chuyện, hiểu không?"
"Tôi hiểu. " Thượng Chỉ nhẹ nhàng nói, cậu nhìn An Lượng đi vào khách sạn, đi tới sảnh lớn.
Lúc này trong sảnh lớn tụ tập mấy chục người, những người này đại đa số đều là bạn học cấp ba của La Đại Xuân. Bọn họ đang tự vui chơi, các tiết mục ca hát khiêu vũ thay phiên không ngừng.
Chỉ có ba gương mặt xa lạ, lẳng lặng ngồi một bên, nghiền ngẫm nhìn bọn học sinh này.
Ở giữa ba người là nam tử thân hình cao lớn, còn cao hơn An Lượng nửa cái đầu, râu quai nón giữ gìn tươi tốt, mày rậm mắt go, đôi lông mày có chút thô quá mức, như Trương Phi sống sờ sờ.
Người này mặc quần áo bó sát hiện dáng người lên, có thể nhìn thấy bả vai cùng bắp tay thô to, hiển nhiên là một Alpha cực kì dũng mãnh.
An Lượng tiến vào sảnh lớn liền lập tức đi đến chỗ người nọ, nhưng ở giữa đường lại bị bạn học vây quanh.
"An Lượng, cậu đi đâu vậy? Cậu muốn lâm trận bỏ chạy ư?"
"Bạn An Lượng, hôm nay cậu phải biểu diễn một tiết mục."
"Đúng vậy, mấy năm cấp ba trước giờ cũng không thấy cậu ca hát."
"Giọng nói của cậu từ tính như vậy, đến hát một bài đi."
"Tớ nguyện ý đệm nhạc."
"Tớ làm bạn nhảy cho."