Sau khi trải qua vài lần tiếp xúc thử, An Lượng đã rõ La Đại Xuân là người tự ti thiếu tình yêu, tâm địa thiện lương. Vì thế cố ý vờ đáng thương trước mặt La Đại Xuân, nói mình không có tiền ăn cơm, đói đến hoa mắt váng đầu. Rồi cố ý vô tình nói mấy lời quan tâm mập mờ, khiến La Đại Xuân nghĩ lầm An Lượng thích cậu ấy.
Rất nhanh, thiếu niên đơn thuần ngây thơ La Đại Xuân đã lâm vào bẫy tập An Lượng tỉ mỉ dệt nên, cậu ấy bắt đầu ăn mặc cần kiệm, từ làm thêm hay tiền trợ cấp đều lấy ra tiếp tế An Lượng. An Lượng không chút do dự nhận lấy số tiền đó, cũng ám chỉ La Đại Xuân có thể tiết kiệm hơn.
La Đại Xuân tự nhiên làm theo, ba năm cấp ba, cậu đều ăn ở căn tin trường, có thể nuốt dưa muối miễn phí tuyệt không ăn mâm thứ ăn chay 5 đồng, có thể uống cháo không cần tiền thì tuyệt không gặm một cái bánh bao 2 đồng. Sữa bò, trứng gà, các loại thịt, cá tôm, cậu ấy càng không ăn một lần.
Đến cả quần áo, La Đại Xuân càng không có tiền mua. Cho nên một năm bốn mùa đều chỉ có thể mặc đồng phục miễn phí trường phát. Mùa xuân với mùa thu còn có thể ứng phó. Mùa hè nóng nực, mùi mồ hôi xộc đến làm các bạn học nhăn mũi. Mùa đông rét lạnh, đồng phục mỏng manh sao có thể chống lại được cơn gió lạnh, toàn thân cậu đầy vết nứt da, thường xuyên cảm lạnh.
Còn có đồ hộ lý cá nhân chuyên dụng dành cho Omega, cậu càng không dám nghĩ.
Cách làm của La Đại Xuân làm lo các bạn học rất khó hiểu. Bọn họ không hiểu, điều kiện gia đình La Đại Xuân nghe nói cũng không tệ lắm, hơn nữa mỗi tháng đế quốc lại trợ cấp 1000 điểm tín dụng, ít nhất có thể không lo ăn lo mặc, còn có thể để dành lại không ít.
Bọn họ không biết, kỳ thật từ trước đến nay La Đại Xuân chỉ có thể dựa vào trợ cấp của đế quốc. Trước khi quen biết An Lượng còn đỡ, sau khi biết An Lượng, cậu còn muốn lấy một bút từ tiền trợ cấp hữu hạn của mình đưa cho An Lượng.
An Lượng không cho La Đại Xuân nói với người khác, nói việc này sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi Alpha là hắn. Vì trấn an La Đại Xuân, An Lượng còn lén lút nói vài lời ngon tiếng ngọt với cậu, thỉnh thoảng sẽ mời cậu ăn chút đồ ăn vặt, đương nhiên, vẫn dùng tiền của La Đại Xuân.
Nhưng từ trước đến nay An Lượng không chịu công khai thừa nhận quan hệ giữa mình và La Đại Xuân, nói đây là tính toán lâu dài vì sau này.
Lúc có người thứ ba ở đây, hắn luôn phân rõ giới hạn với La Đại Xuân, tựa như bạn học bình thường vậy.
Khi những người đó bàn luận về La Đại Xuân, thậm chí nói bậy về La Đại Xuân, hắn cũng không bao giờ nói chuyện giúp La Đại Xuân, mà giống như vừa rồi nhân cơ hội thiết lập hình tượng bạn học nhiệt tình tốt tính, nhận được khen ngợi của bạn học.
Vì thế mà hết thời cấp ba, ở trong mắt bạn học khác, La Đại Xuân dinh dưỡng không cân đối, xanh xao vàng vọt, keo kiệt đáng khinh, tâm lý âm u. An Lượng cao lớn cường tráng, mật đầy hồng hào, thần sắc phóng khoáng, là ánh mặt trời tích cực.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, An Lượng thi đậu vào đại học đệ nhất đứng đầu đế quốc tinh tế. Mà La Đại Xuân lại vì bị bệnh mà không thể tham gia thi đại học.
Chuyến đi tốt nghiệp lần này, theo như cốt truyện nguyên tác, An Lượng và La Đại Xuân dùng số tiền cuối vùng mua Luu Tinh Chùy, hiến cho một vị hoàng tử, từ đây kết giao với đủ loại nhân vật quyền quý trên đế quốc, bắt đầu con đường nghịch tập của điếu ti.
Mà La Đại Xuân, bởi vì đã thành niên, sẽ không nhận được khoảng trợ cấp của đế quốc. Cậu không xu dính túi cho dù là học lại hay tự trả tiền học đại học cũng không đi được. Vì kiếm tiền, cậu đi tìm việc, lại phát hiện gần như các công ty đều không tuyển Omega.
Vì thế, La Đại Xuân hai bàn tay trắng, bị "mẹ" gả cho một Alpha vừa già vừa tàn bạo, không được mấy năm người sống sờ sờ cứ vậy bị đánh chết.