Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 38

« Chương Trước
Hoàng Vĩ vừa mở cửa nhà mình ra, liền hét lớn một tiếng, “Ba! Mẹ!”

Trong phòng không ai trả lời, hai vợ chồng già phỏng chừng đã đi ra ngoài chơi mạt chược.

Gã hưng phấn chà xát tay, vừa lúc, trong nhà chỉ còn lại có mình và Omega nhà, muốn chơi thế nào đều có thể.

Một tay gã kéo Thượng Chỉ còn đứng ngoài cửa vào nhà, sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại.

Gã nhìn thấy trên mặt Omega lộ ra vẻ kinh hoảng, "Chú Hoàng Vĩ, chú muốn làm gì?"

"Làm em đó!" Rốt cuộc cũng về đến nhà, Hoàng Vĩ không ngụy trang nữa, lộ ra bộ mặt vốn có của mình. Gã nhanh chóng lấy từ trong phòng ra một đoạn dây thừng to, trói Thượng Chỉ lại, tốc độ rất nhanh, động tác thuần thục, hiển nhiên đã thường xuyên luyện tập.

"Chú Hoàng Vĩ, chú dừng tay, vì sao chú phải trói tôi?" Thượng Chỉ có hơi buồn cười, nhưng nét mặt lại ra vẻ hoảng sợ.

Thấy Omega trước mặt bắt đầu giãy giụa, Hoàng Vĩ cành hưng phấn. Gã lột vài cái cởϊ qυầи áo ra, sau đó lấy đủ loại dụng cụ từ trong phòng.

Roi da, ngọn nến, tất lưới, quần chữ T, còn có đủ loại đạo cụ quỷ dị.

"Người đẹp, đêm nay chúng ta hưởng thụ sung sướиɠ một phen đi." Nói rồi, gã liền cầm lấy roi da, quất mạnh về phía Omega.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên như dự kiến, tiếng kêu mang theo sự đau đớn cùng hoảng sợ, càng gia tăng thêm du͙© vọиɠ ngược đãi của gã. Gã hứng phấn đến nỗi tròng mắt sắp trừng rớt ra.

Gã cười điên cuồng giơ roi trong tay, tiếp tục bụm bụm đánh về phía Thượng Chỉ. Một bên quất, một bên đếm.

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7……” Đương lúc gã đếm đến cái thứ 7, tiếng kêu thảm thiết biến mất.

Gã hoảng sợ, Omega này chắc không bị mình chơi chết chứ.

Gã định thu hồi cây roi, nhưng lại phát hiện mình không cách nào nhúc nhích. Lúc này gã mới thấy, đầu roi bên kia đang bị Omega nắm chặt trong tay.

"Thân thể này quả nhiên không được, không có cương khí hộ thể, mới qua bảy roi ta liền chịu không nổi." Thần sắc Thượng Chỉ có chút buồn rầu, "Phải tăng thêm lượng rèn luyện mới được."

"Mày." Mặt Hoàng Vĩ đầy kinh ngạc nhìn cậu, Omega này sao lại có sức lớn như vậy?

"Đồ chơi của ông thế mà rất đầy đủ." Thượng Chỉ nhàn nhạt nhìn roi da, ngọn nến cùng mấy món đồ chơi nào đó không thể miêu tả, "Cũng tốt, đỡ mắc công ta lại đi mua."

Cậu nhếch khóe miệng, treo lên một nụ cười, hàm răng trắng trong ánh đèn tối tăm, trông có vẻ trắng bệch đáng sợ.

"Bản thiên sư nhận bảy roi vừa rồi, gϊếŧ ngươi sẽ không thiếu nợ nhân quả."

***

Đêm khuya, nhà má Vương.

Một trận tiếng đập cửa vang lên.

"Ai đó?" Một ông chú Beta tò mò ra cửa. Chú này họ Lưu, là bạn già của má Vương.

Chú Lưu đang muốn mở cửa, đã bị má Vương đứng sau kéo lại.

"Hỏi là ai trước đã." Má Vương có hơi sợ hãi, bà lo vừa rồi bà quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Vĩ, Hoàng Vĩ tìm người đến trả thù.

Bà và chú Lưu liếc nhìn nhau, hai người đều có hơi khẩn trương.

Một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến, "Là con, dì ơi, cảm ơn dì vừa rồi nhắc con cẩn thận Hoàng Vĩ, quả nhiên gã lả kẻ xấu."

"Là đứa bé kia." Má Vương bước nhanh ra mở cửa, người đang đứng ngoài cửa là cậu trai Omega vừa rồi bà gặp.

Má Vương nhìn trái phải xung quanh, xác nhận chung quanh không có ai, mới kéo Thượng Chỉ vào nhà.

"Cậu trai, cậu không sao chứ? Trốn ra đây? Không có ai theo cậu chứ?"

Thượng Chỉ ung dung đặt l*иg mèo lên trên mặt đất, lắc đầu, "Không có."

"Cảm ơn trời đất." Má Vương vui vẻ nói, "Con à, nếu không chê, trước cứ nghỉ ngơi ở nơi này một hồi đi."

Dứt lời, liền kéo Thượng Chỉ đi đến sô pha.

Chú Lưu lại nhíu mày, "Từ từ, cậu chạy trốn thế nào? Rồi sao tìm được nhà tôi?"

Má Vương nghe vậy thì bước chân cũng cứng đờ, đúng vậy, Omega chạy trốn khỏi Hoàng Vĩ không kì lạ. Nhưng kì lạ ở chỗ là, vì sao cậu ta lại xuất hiện ở chỗ này.

Trước kia bọn họ căn bản không quen biết người này!

Thượng Chỉ nhàn nhạt nói, "Tôi được người gửi gắm, tôi muốn gặp con gái Lưu Duyệt Duyệt của hai người, được chứ?"

Lưu Duyệt Duyệt là con gái của má Vương cùng chú Lưu, là Omega.

Trước La Đại Xuân, Lưu Duyệt Duyệt cũng từng gả cho Hoàng Vĩ, bị tra tấn đến không ra hình người, sau đó bị Hoàng Vĩ vứt bỏ. Từ đó về sau vẫn luôn điên điên khùng khùng, không quá mấy năm đã chết.

Cả nhà má Vương chăm sóc La Đại Xuân đến vậy, có nguyên nhân rất lớn là do La Đại Xuân và con gái của họ đồng bệnh tương liên.

"Cậu muốn gặp Duyệt Duyệt, cậu muốn làm gì?" Hai vợ chồng má Vương đột nhiên cảnh giác.

Thượng Chỉ nghe vậy thì thở nhẹ ra, còn tốt, ở khoảng thời gian này, Lưu Duyệt Duyệt còn sống. Còn may, mình còn có cơ hội có thể báo đáp cả nhà má Vương.

"Tôi muốn thử xem, có thể chữa khỏi cho cô ấy hay không."

Hai vợ chồng giả liếc nhau, bọn họ không ngờ thiếu niên gầy yếu trước mặt này vậy mà nói muốn chữa khỏi cho con gái bọn họ.

Chú Lưu rốt cuộc thực tế một chút, ông cười khổ lắc đầu, "Bác sĩ nói, không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng như vậy."

Nhưng má Vương lại không chịu nghe ông nói như vậy, "Bậy bậy, nói bậy, Duyệt Duyệt nhất định sẽ khá lên."

Nghĩ rồi lại nghĩ, ánh mắt bà sáng ngời, “Cậu trai, cậu nói cậu được người ta gửi gắm, chẳng lẽ là cao nhân nào? Hoặc là thần tiên?”

Trong tiểu thuyết thần tiên ma quái ở thời kỳ địa cầu, thường xuyên có cao nhân, thần tiên, bọn họ có thể sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, Mang đến hy vọng cho người tuyệt vọng.

Hôm nay, cậu trai omega xa lạ này đột nhiên tới cửa thăm, nói là được người ta gửi gắm, muốn chữa bệnh cho con gái nhà mình, chẳng lẽ người ủy thác cậu ấy, là......

Chú Lưu nghe vậy thở dài, “Bà già à, bà ảo tưởng gì vậy? Cao nhân cái gì, thần tiên ở đâu. đừng có nằm mộng.”

Ông biết bạn già thương con sốt ruột, nhưng hiện thực luôn lạnh lùng vô tình.

Ngay đến chuyên gia chuyên môn nghiên cứu loại bệnh này cũng nói, bệnh loại này trị không hết!

Con gái của bọn họ, không sống được bao lâu!

Thấy hai vợ chồng một người chờ mong, một người thương cảm, sắc mặt Thượng Chỉ bình tĩnh, “Thần tiên không nói chắc, nhưng cao nhận thì có không ít.”

Giọng cậu vừa nói ra, trong phòng liền truyền đến một trận cười sởn tóc gáy.

« Chương Trước