Cuối cùng, một bữa cơm kết thúc trong sự trò chuyện vui vẻ của La Đôn Ngọc cùng Hoàng Vĩ.
Thấy mục đích đã đạt được, Hoàng Vĩ cũng không muốn lãng phí thời gian thêm, gã ta kéo Thượng Chỉ, "Tiểu Xuân, đi với anh thôi."
"Chờ một lát." Thượng Chỉ cúi đầu, khϊếp đảm nhìn La Đôn Ngọc. "Mẹ, hôm nay con nhặt một con mèo con, con muốn đưa nó theo, có thể chứ?"
La Đôn Ngọc lộ ra vẻ mặt chán ghét, "Mày nhặt súc sinh đó ở đâu, ném đi cho tao!"
"Ai da, lão La à, ông tức giận như vậy làm gì? Không phải chỉ là một con mèo thôi sao?" Hoàng Vĩ tươi cười đầy mặt, "Tiểu Xuân, mang nó đi, anh cũng rất thích mèo."
Thượng Chỉ nghe vậy, cười vui vẻ, "Thật vậy chăng? Chú thật sự là người tốt."
Cậu vội vàng chạy về phòng ngủ bế mèo ra, nhưng vừa vào cửa cậu liền trợn tròn mắt. Chỉ thấy, mèo con thường ngày thường cuộn tròn thành một cục, yên lặng, nay lại đứng thẳng lên, hai chân trước liều mạng múa may.
Thượng Chỉ:……
Mèo của cậu học múa khi nào vậy? Sao cậu không biết.
Chẳng qua rất dễ thương, muốn hít quá. Cậu nhịn xuống mong muốn vuốt mèo, nhấc l*иg mèo lên, nhẹ giọng nói với bé mèo, "Hàn Hàn, lát nữa nhóc phải ngoan ngoãn tiếp nha."
Cậu vừa nói xong, liền cảm thấy đệm thịt lót của mèo con lông xù lập tức ấn lên tay cậu. Cùng lúc đó, đầu mèo con liều mạng quay quay, cả người quơ chân múa tay, nhìn qua như động kinh, cực kỳ điên cuồng.
"Meo meo meo!" Cậu không thể đi cùng gã!
Nguyên Diệu Diễm liều mạng khoa tay múa chân, hy vọng nhóc Omega trước mặt có thể nhìn ra, mình đang viết hai chữ không được.
Nhìn mèo con điên cuồng, Thượng Chỉ hiểu rồi, đây là chứng rối loạn căng thẳng. Mèo con ở một mình trong hoàn cảnh xa lạ bị phong bế, thời gian dài không thấy mình, nó rất sợ hãi, rất sợ hãi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói không có kiên nhẫn của La Đôn Ngọc, "Cọ tới cọ lui, còn phải đợi bao lâu nữa."
Đôi mắt Thượng Chỉ sâu hơn vài phần, "Con ra liền đây."
Dứt lời, cậu trấn an sờ sờ đầu mèo nhỏ, sau đó dùng kỹ xảo điêu luyện vuốt ve cổ mèo.
Mèo con lập tức yên lặng, ngã vào trên l*иg ngủ say.
"Ngại quá, meo meo nhóc ngủ một giấc đi." Thượng Chỉ mang theo l*иg sắt rời khỏi phòng ngủ, đi theo Hoàng Vĩ ra cửa.
Sau đó không lâu, hai người đi đến tiểu khu nơi Hoàng Vĩ ở.
Hoàng Vĩ và cha mẹ gã ở cùng một nơi. Trong trí nhớ của nguyên thân La Đại Xuân, kẻ ngược đãi cậu không chỉ có Hoàng Vĩ, mà còn có cha mẹ gã.
Mẹ Hoàng Vĩ, là một bác gái Omega bưu hãn, bà ta để La Đại Xuân nhận hết mọi công việc nhà, có chỗ nào làm không tốt thì chính là một trận đáng chửi. Cha của Hoàng Vĩ giống gã, là một kẻ hạ lưu háo sắc, thường hay quấy rối tìиɧ ɖu͙© La Đại Xuân.
Thượng Chỉ nghĩ, không biết hôm nay cậu có thể thu thập luôn hai tên cực phẩm này không đây.
Khi bọn họ đến căn hộ đơn dưới lầu nhà Hoàng Vĩ, bỗng nhiên một giọng nói vội vàng truyền đến từ phía sau cậu.
"Cậu trai Omega này, cậu muốn đến nhà gã sao? Đây là người xấu đó, cậu đừng có đi cùng gã!"
Thượng Chỉ quay đầu lại nhìn, nói chuyện chính là một bác gái Beta trung niên già nua.
"Cậu trai mau chạy đi, nếu không, tôi giúp cậu báo nguy." Bác gái nói tiếp, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng.
Sắc mặt Hoàng Vĩ đại biến, gã giơ nắm tay, hung tợn nhìn chằm chằm bác gái, "Mẹ nó, bệnh thần kinh ở chỗ nào chạy ra. Biến ngay cho ông mày!"
Bác gái sợ hãi lui về sau hai bước, nhưng vẫn tiếp tục khuyên bảo Thượng Chỉ, "Người này là kẻ biếи ŧɦái, rất nhiều Omega đều bị gã chơi tàn đùa chết. Con gái của tôi....."
"Bà tám thối, bà già đáng chết, nhanh câm miệng cho ông đây." Hoàng Vĩ tức muốn hộc máu không nhịn được nữa, duỗi tay muốn đánh về phía bác gái.
Nhưng tay gã còn chưa chạm được đến người bác gái, đã bị bắt được, Thượng Chỉ lắc nhẹ đầu, "Chú Hoàng Vĩ, tôi sợ người bệnh tâm thần quá, chúng ta rời đi nhanh thôi."
"Khà khà, được được. Vẫn là Tiểu Xuân hiểu chuyện." Hoàng Vĩ cực vui, kéo Thượng Chỉ chạy đến trên lầu.
Bác gái phía sau còn chưa từ bỏ ý định, "Cậu trai, cậu đừng để bị gã lừa."
Thượng Chỉ biết, bác gái này họ Vương, là một trong số ít người tốt thiệt tình đối đãi cậu trong cuộc đời ngắn ngủi của La Đại Xuân.
Sau khi gả cho Hoàng Vĩ, La Đại Xuân bởi vì chịu không nổi bạo lực gia đình, không thể không cầu cứu bên ngoài, cậu đi tìm La Đôn Ngọc, nhưng lại bị châm chọc mỉa mai một phen. Cậu cũng đi tìm cảnh sát, nhưng lại bị báo cho đó là việc nhà, bọn họ mặc kệ.
Cuối cùng, cậu dưới sự trợ giúp của một nhà má Vương, trốn khỏi địa ngục. Sau đó, lại có một đoạn thời gian ở nhà má Vương.
Vốn cậu tưởng đã có thể vượt qua nửa đời sau bình yên vô sự, nếu không phải La Đại Xuân tin tưởng La Đôn Ngọc, nơi cho La Đôn Ngọc biết nơi mình đang ở. Không chỉ hại mình chết thảm, còn liên lụy một nhà má Vương.
Đôi mắt Thượng Chỉ ngưng trọng vài phần.
Có thù báo thù. Có ân báo ân. Lấy oán báo oán, lấy đức trả ơn.