Lúc đi ngang qua cận vệ mặt trẻ con, Thượng Chỉ thuận tiện kéo người này sau người, cùng mang ra ngoài. Sau khi ra khỏi giới bia, cậu phát hiện vết thương người này đã chuyển biến tốt không ít, không lâu nữa hẳn có thể tỉnh lại.
Đến nỗi Nguyên Diệu Diễm, cũng không biết y ở trong sào huyệt dị thú hình có bình yên vô sự? Nhưng đây không phải việc mình có thể nhúng tay.
Cho dù là viết thư cho Nguyên Diệu Diễm nhắc nhở y chú ý, hay là cứu cận vệ trước mắt này, gϊếŧ chết Cương Tử. Việc bản thân có thể làm đều đã làm.
Nguyên Diệu Diễm thay cậu chủ trì công đạo, ân tình này bản thân cũng coi như đủ rồi. Về sau Nguyên Diệu Diễm sống hay chết, đều không có quan hệ gì với mình.
Rốt cuộc mình và Nguyên Diệu Diễm chỉ mới gặp một lần, chỉ là người qua đường bèo nước gặp nhau mà thôi.
Thượng Chỉ cảm thấy có chút phiền lòng, dùng sức đá một cục đá ven đường ra thật xa, sau đó lấy mấy đồng tiền từ túi Càn Khôn, bắt đầu bói toán.
Cậu cũng không phải tu sĩ chủ tu bói toán, độ chuẩn xác khi cậu bói toán cũng coi như tạm được, nhưng số lượng có hạn. Cậu niệm vấn đề trong lòng, sau đó tung đồng tiền ra.
Một lát sau, cậu thấy quẻ tượng: cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm có kinh không hiểm.
Khóe miệng Thượng Chỉ nhếch lên một nụ cười nông. Giây tiếp theo, nụ cười đọng lại trên mặt. Bởi vì trên quẻ tượng còn nói: một lần kinh này, cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm sẽ tìm được người bản thân yêu thương cả đời, đến chết không phai.
Thượng Chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, người này có lẽ là Thượng Văn trong nguyên văn đi. Nếu là cậu ta thật, bản thân có khả năng sẽ vứt bỏ Nguyên Diệu Diễm, lựa chọn phụ trợ một vị hoàng tử khác.
Thôi, trước bình tĩnh xem biến. Thượng Chỉ thu lại mấy đồng tiền, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi Thượng Chỉ rời đi không lâu, một đoàn tàu bay tư nhân ngừng trong phạm vi giới bia khu chắn.
Một Alpha trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh cùng một Omega nhỏ xinh nhu nhược đi ra từ trong tàu bay.
"Điện hạ, không phải bảo ngày mai tới sao?" Omega mở miệng nói. Đây là một thiếu niên xinh đẹp, biểu tình nhút nhát, làm người khác muốn bảo hộ.
Thiếu niên tiếp tục cúi đầu, giọng điệu có chút oán trách: "Đột nhiên bảo em tới đây, em còn muốn đến tang lễ của mẹ mà."
"Việc có biến, ta cũng mới nhận được tin từ Cương Tử, nói y bỗng nhiên thay đổi hành động." Alpha cao lớn ôm bả vai Omega, dịu dàng dỗ cậu ta, "Văn Nhi, sau khi trở về, ta nhất định sẽ bồi thường em thật tốt. Em nhớ kĩ, em chỉ cần nuôi con mèo đó thật tốt, kiên nhẫn với nó chút, dịu dàng chút, không ngại dơ không ngại thối, rất đơn giản."
"Ừm, Văn Nhi đã biết, Văn Nhi đều nghe điện hạ hết." Thiếu niên Omega thẹn thùng gật đầu, "Chúng ta đi nhanh chút. Rốt cuộc em còn phải ở trong tang lễ của mẹ, không thể rời đi lâu được."
"Được!"
Sau đó không lâu, hai người thấy được thi thể Cương Tử.
"A, sao lại như vậy!" Thiếu niên Omega sợ tới há to miệng.
Alpha thấy thế cũng cau mày, cẩn thận điều tra một phen, sau đó hắn kết luận, "Xoang mũi cùng đường hô hấp của Cương Tử có một lượng lớn bùn tắc nghẽn, hít thở không thông dẫn đến chết."
Hắn đứng thẳng dậy, "Tình huống có biến, chúng ta chạy nhanh!"
Sau khi đi bộ một khoảng, Thượng Chỉ gặp được một chiếc xe buýt của khu vực khai thác mỏ, đi nhờ xe buýt đi tới thị trường giao dịch.
Trong thị trường, tiếng người ồn ào, nhưng tai Thượng Chỉ lại nghe được không ít người đều đang nghị luận cùng một sự kiện.
"Tôi không được, nói màu sắc kém, còn anh?"
"Cũng không được, nói nhỏ."
"Haiz, đáng tiếc quá, giá cả tốt như vậy."
"Đúng vậy, rất ít khi gặp được người ra giá cao như vậy, một cara 20000 điểm tín dụng."
"Nhưng yêu cầu của người ta cũng cao."
Thượng Chỉ nghe một lúc liền hiểu, có một tên nhà giàu không thiếu tiền muốn nhận mua ngọc bích đứng đầu. Cậu liếc mắt nhìn khoáng thạch trên tay nhóm người qua đường, lắc đầu.
Xác thực, so với cái mình đào trong giới bia thì tỉ lệ kém xa.
Vì thế, sau một phen hỏi thăm, cậu đi đệ quầy hàng của nhà giàu kia. Lúc này vị nhà giàu này đã bị người tiến đến hiến vậy quý vây ba tầng trong ba tầng ngoài. Mọi người đều giơ đá quý trên tay hô lớn nhìn tôi, nhìn tôi.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng có hơi hỗn loạn.