“Chó hoang chỉ có một, đã bị tôi đánh tàn nhẫn rồi, không dám gây rối nữa." Cậu liếc mắt nhàn nhạt nhìn An Lượng, "Bạn An Lượng, cậu còn chưa xin lỗi tôi."
Mặt An Lượng đỏ bừng, nhưng vẫn mang vẻ mặt mỉm cười như cũ, biết nghe lời đi đến trước mặt Thượng Chỉ, khom lưng: "Rất xin lỗi."
Nhịn! La Đại Xuân, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
Động tác hắn đúng chỗ, giọng điệu thành khẩn. Nhưng Thượng Chỉ lại không định buông tha cho hắn, "Vì sao cậu xin lỗi tôi?"
"Tôi....." An Lượng sửng sốt một lát, ngay sau đó hồi phục lại nói: "Tôi không nên hiểu lầm cậu thích tôi. Là tôi quá tự luyến, quá tự mình đa tình. Rất xin lỗi!"
Thượng Chỉ mỉm cười, "Hy vọng về sau cậu đừng lấy danh dự Omega ra nói giỡn."
"Cậu nói rất đúng, tôi nhất định sẽ sửa lại, về sau khiêm tốn làm người." An Lượng cúi đầu, che khuất biểu tình vặn vẹo trên mặt.
Tiếp tục nhịn! Đại trượng phu co được dãn được. Tư thái này của bản thân lại làm độ yêu thích của cửu hoàng tử bay lên bấy điểm. Chờ trận phong ba này qua, mình lại nghĩ cách lấy Lưu Tinh Chùy. Cho dù ra sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ lần này!
An Lượng nghĩ như vậy, liền nghe thấy một giọng nói từ ngoài sảnh lớn truyền vào, "Thiếu gia, Lưu Tinh Chùy ngài muốn tôi đã mua cho ngài."
Theo sau đó, là một ông lão Beta râu tóc hoa râm đi lên trước, trong tay ông còn ôm một cái hộp.
"Chú Lý, chú cũng thật là, thân thể không tốt còn nơi nơi chạy loạn." Nguyên Diệu Diễm vội bước nhanh nghênh đón bên người ông lão, nhận lấy cái hộp trên tay ông.
"Không có gì đáng ngại, thiếu gia. Tôi cũng chỉ là đi tản bộ, sau đó vừa vặn đυ.ng phải." Chú Lý mặt đầy từ ái nhìn Nguyên Diệu Diễm.
Thượng Chỉ nhớ, chú Lý là quản gia của ông ngoại Nguyên Diệu Diễm, nhìn Nguyên Diệu Diễm từ nhỏ đến lớn, coi Nguyên Diệu Diễm trở thành con của mình, Nguyên Diệu Diễm cũng coi ông là trưởng bối.
"Chú mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Nguyên Diệu Diễm ấn chú Lý trên ghế, sau đó mở cái hộp kia ra.
Trong hộp là Lưu Tinh Chùy toàn thân đen nhánh u lãnh.
Nguyên Diệu Diễm cầm Lưu Tinh Chùy múa may trong không trung một trận, "Không tồi, xác thực là chế tác của quặng huyền thiết, tinh xảo nhẹ nhàng, nhưng lực kém chút."
Chú Lý giải thích, "Vốn dĩ tôi muốn mua cho thiếu gia cái nặng hơn, nhưng tôi đi rất nhiều nơi, chỉ có một cửa hàng có bán. Ông chủ có nói, hiện tại trên toàn bộ tinh cầu chỉ có một cái này. Lúc ấy tôi còn buồn bực đấy, vũ khí từ quặng huyền thiết sao lại tiện nghi như vậy, mới có 10000 điểm tín dụng, không ngờ tới lại là bản mini, đẹp chứ không xài được. Thiếu gia, lần sau chúng ta đi thẳng đến tinh cầu nơi sản sinh......"
Có lẽ do tuổi tác đã lớn, chú Lý nói chuyện có hơi dong dài.
Nhưng Nguyên Diệu Diễm cũng không cắt ngang ông, mà là kiên nhẫn nghe ông nói hết, sau đó trầm tư một lát, quay đầu lại nhìn An Lượng như sét đánh đang sững sờ tại chỗ, "An Lượng, ngươi nói sao?"
Các học sinh khác trong sảnh lớn nghe vậy cũng phục hồi tinh thần, đúng rồi, Lưu Tinh Chùy của An Lượng còn đang là án treo chưa có giải quyết đâu?
Bọn họ sôi nổi duỗi dài cổ, mặt đầy hóng hớt nhìn An Lượng.
Trán An Lượng đã phủ kín mồ hôi lạnh, hắn không biết sao sự việc lại phát triển đến nước này, "Tôi..... Tôi cũng không biết."
Chú Lý thấy không khí có hơi kì lạ, vội dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, một học sinh đem sự việc từ đầu đến cuối kể lại cho ông.
Chú Lý rốt cuộc cũng sống hơn nửa đời người, thấy nhiều việc lục đυ.c ngươi lừa ta gạt. Rất nhanh ông liền hiểu, học sinh tên An Lượng này, muốn xum xoe với cửu hoàng tử, nhưng lại bị Omega tên La Đại Xuân kia phá hủy.
Vì thế ông suy tư, liền đi tới trước mặt An Lượng.