Chương 12

Vẻ mặt Thượng Chỉ bình tĩnh đi đến trước mặt mấy học sinh ồn ào hăng say nhất, "Tôi thích An Lượng? Các người có ai tận mắt chứng kiến tôi tỏ tình với hắn? Viết thư tình? Tặng quà?"

Cậu quyết định nhân cơ hội này, chặt đứt ác duyên giữa nguyên thân và An Lượng. An Lượng là tên đàn ông LOW như vậy, cũng xứng để mình thích?

Mấy học sinh này sửng sốt một lát, bọn họ phát hiện, bản thân không có cách nào trả lời vấn đề này.

Thượng Chỉ thấy thế vừa lòng gật đầu, "Đều không nói nên lời ha. Xem ra, các người cho rằng tôi thích An Lượng, hoặc là do các người suy đoán, hoặc do ai đó tạo lời đồn, các người nghe nhầm đồn bậy. Tóm lại, các người đều không có chứng cứ xác thực. Cho nên, nói tôi thích An Lượng, quả thực là nói bậy nói bạ."

Bạn học đều bị trấn trụ, giọng nói La Đại Xuân không lớn, ngữ điệu cũng không kích động, nhưng không biết vì sao, là có một lực chấn nhϊếp vô hình.

Người này so với La Đại Xuân luôn khϊếp đảm tự ti trong trí nhớ hoàn toàn khác xa.

Nhất thời bọn họ không biết nên phản bác thế nào.

Nhưng rất nhanh, một bạn học Omega cao giọng nói, "La Đại Xuân, chúng tôi thật sự không có chứng cứ trực tiếp chứng minh cậu thích An Lượng, nhưng lời đồn chắc chắn không phải không có căn cứ, bạn An Lượng ưu tú như vậy, là O liền thích cậu ấy."

Thượng Chỉ nhắm mắt lại, cũng không muốn hiểu tư duy của fan não tàn.

Bạn học khác lại không chịu buông tha cậu, bọn họ bắt đầu chất vấn.

"La Đại Xuân, chiều nay cậu đột nhiên biến mất, cho đến vừa rồi mới xuất hiện, cậu đi đâu?"

"Đúng vậy, vì sao khi cậu trở về, Lưu Tinh Chùy của bạn An Lượng liền biến thành đá cuội?"

Thượng Chỉ ngáp một cái, nhắm mắt dưỡng thần, "Tôi đi chỗ nào liên quan gì đến các người? Lưu Tinh Chùy của An Lượng biến thành đá cuội cũng đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?"

"Cậu vô lý!" Thấy bộ dạng không cho là đúng của La Đại Xuân, mấy bạn học nóng nảy nói, "Cậu đạo đức suy đồi, nếu cậu không có lời giải rõ ràng, chính là người bị tình nghi!"

Thượng Chỉ mở to mắt, đôi mắt nâu thẫm giống như lưu li, chiếu rọi bóng dáng mấy người này.

"Miệng các người không sạch mà còn nói tôi đạo đức suy đồi, rốt cuộc tôi làm chuyện gì thương thiên hại lí? Trộm đồ? Gϊếŧ người? Cướp bóc? Phóng hỏa?"

Cậu cảm thấy trong lòng có một cổ cảm xúc mãnh liệt muốn xả ra. Cậu biết, đó là thương tổn nhiều năm nay của nguyên thân, tích lũy quá nhiều oan ức cùng cùng không cam lòng.

Cậu nói tiếp, "Tôi biết, mấy năm cấp ba tôi quá keo kiệt, ngoại hình cũng khó coi. Nhưng tôi có từng làm mấy người tổn thương không? Nói bậy về các người không?"

Tập thể trầm mặc, nghĩ lại, La Đại Xuân keo kiệt, luôn một mình yên lặng rút vào trong góc, cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng hình như thật sự chưa làm chuyện gì xấu.

Thấy bọn họ không còn lời nào để nói, Thượng Chỉ cười lạnh, "Ngược lại là mấy người, rất nhiều lần trộm lấy sách giáo khoa của tôi, xé nát ném vào thùng rác, hại tôi bị giáo viên mắng, bị phạt đứng.

Cách vài bữa các người lại giấu cặp sách của tôi, bỏ chuột chết vào học bàn, trộm rút ghế sau khi tôi trả lời câu hỏi xong.

Trong một lần học thể dục, các người bỏ mạt du vào giày thể thao, làm tôi té ngã, thiếu chút gãy xương, nghỉ ngơi hơn nửa tháng.

Còn nữa, Alpha toàn khóa tổ chức bỏ phiếu, nhất trí tuyển cử tôi làm Omega xấu nhất.....

Đạo đức suy đồi, là các người!"

"Mày nói bậy!" Một bạn học tức giận kêu to, "Bọn tao nhiều người như vậy mà đều chán ghét mày, nhất định là vấn đề của mày."

“Ha ha ha.” Tiếng Thượng Chỉ điên cuồng cười quanh quẩn khắp sảnh lớn, có vẻ hết sức khϊếp người, cậu chỉ vào học sinh này, "Tập thể làm ác thì không phải ác ư? Các người làm tổn thương người khác, ngược lại nói người bị hại có tội. Hy vọng ngày nào đó có một đám người tới, đánh cậu đến tàn tật nhưng không có lý do gì, sau đó bọn họ nói, chúng tôi nhiều người như vậy mà đều chán ghét cậu, vậy nhất định là vấn đề của cậu rồi."

Mặt học sinh bị nói đỏ lên, hơi hé miệng lại không nói ra lời.