Nhàn Vân cùng hai người bên cạnh y lúc chạng vạng mới đến khách sạn. An Lượng chủ động lôi kéo làm quen với y, không ngừng tìm lời nói chuyện phiếm, mới mấy giờ ngắn ngủi, hai người đã trò chuyện với nhau rất vui.
Hiện tại vì bài thơ này, quan hệ của hai người càng gần, quả thật như tri âm.
Bọn họ đều cảm thấy hơi vi diệu, lúc trước An Lượng cũng không vội vàng dán lên như thế này....
Nhàn Vân lại không hề để ý đến ánh mắt của các bạn học, y đưa cho An Lượng một tấm danh thϊếp, "Tới đại học đệ nhất đế quốc rồi, nhớ đến tìm tôi."
An Lượng vươn tay, cung kính nhận lấy, "Cảm ơn anh Nhàn Vân."
Hắn lại dâng cái hộp kia lên, đưa đến trước mặt Nhàn Vân, "Có qua mà không có lại thì quá thất lễ. Vừa hay, tôi đã mua Lưu Tinh Chùy, nếu ngài không chê, mời nhận lấy."
Thượng Chỉ nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, tới, tới rồi, cuối cùng cũng tới.
Nhàn Vân này không phải ai khác, đúng là cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm.
Cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm nhiệt tình yêu viết thơ, lấy bút danh "Dã Hạc tiên sinh" sáng tác thơ, nhưng bất đắc dĩ thơ của y luôn tràn ngập cảm giác buồn cười, thường xuyên bị cười nhạo. Cửu hoàng tử cho rằng, là do thẩm mỹ mấy người này kém, không có cách lý giải được cảnh giới tư tưởng của y.
Trên thế giới này, chắc chắn luôn có người có phẩm vị chân chính thưởng thức thơ ca của y.
Hôm nay, rốt cuộc y đã gặp được người như vậy: Một người đem thơ ca của y trở thành lời răn, trở thành tín điều cuộc đời.
Y sao có thể không mừng rỡ như điên?
Không ngờ tới, là vai chính của [Người ở rể đệ nhất đế quốc], hệ thống đã sớm nói cho An Lượng những tin tức liên quan đến cửu hoàng tử.
An Lượng vội nắm lấy cơ hội, chân tình thật cảm giới thiệu cho các bạn về "lời răn" của mình, làm cho tâm tình Nguyên Diệu Diễm nở hoa. Nhưng như vậy chưa xong, An Lượng còn muốn tiếp tục dâng Lưu Tinh Chùy lên, như vậy nhiệm vụ mới có thể hoàn thành thuận lợi.
Đôi mắt Thượng Chỉ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm An Lượng và Nguyên Diệu Diễm, đây là "trò hay" nguyên thân chờ mong, cậu cần phải nhìn thật rõ.
Chỉ thấy Nguyên Diệu Diễm cười sang sảng, "Tiểu An, tâm ý của cậu tôi nhận, cậu vẫn còn là học sinh, giá cả của Lưu Tinh Chùy đối với cậu vẫn là gánh nặng quá nặng."
An Lượng vội xua tay, "Anh Nhàn Vân, ngài đừng khách sáo. Lưu Tinh Chùy tuy không rẻ, cần 50000 điểm tín dụng, quét đi khoảng học bổng cùng tiền tiết kiệm lúc trước của tôi. Nhưng tri kỉ khó cầu, tình nghĩa là vô giá! Hơn nữa tôi cũng không tin, lấy năng lực của tôi, sau này sẽ còn phát sầu vì tiền!"
"Ôi! Khí thế An Lượng thật lớn, yêu quá yêu quá."
"Kinh tế của cậu ấy cũng không dư dả, nhưng lại vì bạn bè vung tiền như rác."
"Thật là Alpha trong Alpha, lòng dạ thật rộng lớn."
Mấy bạn học Omega lại bắt đầu si mê.
Nhưng những bạn học còn lại thì thấy hoang mang vô cùng, An Lượng cũng điên cuồng quá đi. Hơn nữa, hai ngày trước hắn còn nói phải dùng tiền học bổng mua quần áo cho cha mẹ mình, cha mẹ chịu thương chịu khó cho mình đọc sách, rất vất vả rất không dễ dàng.
Sao chỉ chớp mắt, hắn lại mua trứng gì búa gì đó, còn tặng cho một người mới gặp lần đầu?
Bọn họ cảm thấy rất ảo ma á.
"Được, vậy tôi không khách sáo với cậu nữa." Nguyên Diệu Diễm sảng khoái nhận hộp gỗ, lại vỗ mạnh bả vai An Lượng, "Không hổ là hậu bối tôi nhìn trúng, đủ quyết đoán, đủ hào sảng*."
(*Không tham lam, không ích kỷ, hào phóng.)Lực của Nguyên Diệu Diễm lớn vô cùng, tay rất nặng, An Lượng không dám sử dụng tin thần lực kháng lại, cho nên cái chụp của Nguyên Diệu Diễm làm hắn thấy rất đau, thậm chí có hơi không đứng thẳng được.
Nhưng hắn chịu đựng cơn đau, lộ ra nụ cười vui sướиɠ, hắn nhìn Nguyên Diệu Diễm mở hộp, chờ đợi vẻ mừng rỡ của Nguyên Diệu Diễm sau đó dùng sức tay thật lớn chụp bả vai hắn.
Nhưng ngoài dự kiến của hắn, cái chụp hắn chờ đợi lại không đến đúng hẹn.
Giọng nói giận dữ của Nguyên Diệu Diễm vang lên, "Đây là thứ gì!?"
An Lượng vội vàng nhìn vào hộp.
Chỉ thấy Lưu Tinh Chùy ban đầu nằm trong hộp đã không thấy đâu, thay vào đó là mấy viên đá cuội thô ráp.
Bên trên còn dính phân chim tươi mới.