Thế giới này thực sự là vô kì bất hữu, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thầy giáo Anh văn không thấy bóng dáng đâu, đã tự động nghỉ dạy tránh bão
Thầy giáo dạy Văn lại chạy tới dạy thay, hơn nữa, vì thực hiện lời hứa kiểm tra mà động thủ ra đề, hạ độc học sinh
Cậu vốn nghĩ mình có thể trống tiết này, nào biết, buổi sáng khi đến trường bắt đầu ngủ, ngủ thẳng đến khi thầy giáo vào, lớp trưởng hô to cả lớp đứng dậy cúi chào mới tỉnh. Thế là, tiết kiểm tra Anh văn không thành, cậu còn phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm bài thi
Kì quái là thầy giáo dạy thay lại cho đề mở, đại khái là biết cậu hôm qua chưa ôn bài nên mở lòng từ bi đi!
Thật ra có rất nhiều người chưa ôn bài bởi vì mọi người đều nghĩ sáng nay bão sẽ đổ bộ. Không ngờ người tính không bằng trời tính, bão đi chậm hơn rùa, khổ một đám học trò
– “Kiếp sau, tôi nhất định phải làm người Mĩ”. Cậu chuyển bút phiên dịch câu hỏi, nguyên một câu tiếng Anh đã làm cậu sắp điên rồi
Bạn học bên cạnh nghe cậu oán giận, đánh vỡ giấc mơ của cậu:
“Tốt nhất không cần, học sinh Mĩ bắt buộc phải học ngoại ngữ, hơn nữa, thường là tiếng Pháp”. Loại ngôn ngữ âm tính dương tính chia tới chia lui này còn khó hơn tiếng Anh vài lần
– “Đề dịch này sao lại rất kì quái, câu thứ 5 hỏi về cái gì, khoa học thường thức a?”. Bên ngoài trời bắt đầu mưa phùn, hơn 8h sáng, mặt trời biến mất trong chốc lát lại xuất hiện
Đề thi tiếng Anh được diễn giải bằng một dòng tiếng Hoa bên dưới: hay dịch các câu sau và trả lời bằng tiếng Anh
Câu thứ 5 viết là:『 thế giới từ loại vật chất nào cấu thành? 』
– “Cấu thành từ cái gì?”. Cậu suy nghĩ nhưng không tìm ra đáp án
Nam sinh bên cạnh nghĩ nghĩ, tiện đà nghiêm trang nói:
“LOVE!”
– “Gì?”. Cậu nghe xong, phản ứng đầu tiên là trợn tròn mắt
– “Thế giới do tình yêu cấu thành!”. Nam sinh vẫn trung trinh trả lời
Cậu phụt cười haha, thật là một đáp án tuyệt hảo
– “Phương Hiểu Tất!”
Từ bàn giáo viên, một viên phấn đã bay lại đây, đáp trên đầu cầu rồi rơi xuống đất vỡ đôi
– “Có gì sao, thầy Tống?”. Duy Minh đứng trên bục giảng buồn rầu nhìn cậu. Nhưng cậu chỉ cảm thấy buồn cười
Câu hỏi buồn cười, nhưng đáp án của học sinh còn buồn cười hơn nhiều
Đúng rồi, đúng rồi! Học trò của Duy Minh tất nhiên sẽ nghĩ thế giới do tình yêu cấu thành. Chính là ra xã hội, có điều, lại không có sức thuyết phục nào, hơi thảm một chút
– “Có ý kiến gì với đề tôi ra sao?”. Duy Minh hỏi
– “Không có”
Tiết thứ hai là môn Văn của Duy Minh, sau hai tiết bị vây, cậu đi đến phòng y tế
Gió thổi mạnh trong sân trường, gió tuy ngừng thổi nhưng vì an toàn của học sinh, nhà trường quyết định buổi chiều sẽ nghỉ học
Bão làm cậu không thoải mái
Phòng y tế thực im lặng, chỉ có cô bạn học đáng yêu lớp bên cạnh, hai người nhìn nhau cười, hiện trường còn có một khoảng trống giữa hai giường
◆◇◇
Không nhớ khi nào mình lại chán ghét bão, theo lí thuyết, học sinh như cậu hẳn là thích mới đúng, thời tiết lành lạnh, giả bộ phóng khoáng nghỉ học, quang minh chính đại du lãng giang hồ. Chính là, mỗi khi nghe tiếng gió rít, tiếng mưa rơi, cậu lại cảm thấy có chút không thích hợp, ngực có chút buồn, tâm tình không tốt
Nằm trong phòng y tế, mới vừa rồi hồi hộp một trận, cậu cố gắng trấn tỉnh
Nhắm mắt vừa muốn ngủ, lại có một loạt tiếng bước chân truyền vào tại
– “Như thế nào lại ở đây, không phải đợi một chút là có thể về nhà rồi sao?”
Là Duy Minh. Duy Minh thở dài, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu
Đúng rồi, ánh mắt cực nóng lại ôn hòa chăm chú nhìn, dù cậu có nhắm hai mắt vẫn có thể cảm giác được
Duy Minh đến gần cậu, hơi thở phả lên mặt cậu, sợi tóc mềm mại vô tình chạm vào chóp mũi cậu, có chút ngứa ngáy nhưng cậu vẫn nằm im
– “Tiểu Tất… đang ngủ a?”
Duy Minh đại khái nghĩ cậu đang ngủ thật, nhẹ giọng hỏi như nỉ non, âm thanh này làm môi cậu chấn động, cậu có thể biết Duy Minh đang gần mình như thế nào
Cậu không dám động, vạn nhất lung lay lại chạm vào môi Duy Minh
Bên tai, lại nóng lên
Tiếp theo, có cái gì dừng lại một chút trên môi cậu. Mềm mại, lại có chút run rẩy. Cả người cậu cứng đờ, não trống rỗng
Cái gì vậy? Là vật gì chạm vào cậu?
Gió lay động sợi tóc của Duy Minh, quấy nhiễu chóp mũi yếu ớt của cậu. Cậu rốt cuộc nhịn không nổi, hắt xì, một mạt nước bọt vì thế cũng văng lên mặt Duy Minh
Sau đó, Duy Minh lùi về sau hai bước, đá trúng vào ghế, tiếng ồn lại vang lên
Cậu thấy, khuôn mặt Duy Minh nháy mắt đã trở nên trắng bệch
– “Mấy ngày nay mũi tôi hơi mẫn cảm, tôi….”. Cậu chưa nói xong, Duy Minh đã xoay người bước ra ngoài, thần sắc kia rất khó coi, cậu nghĩ, lần này lớn chuyện rồi!
Cậu mấp máy môi, nữ sinh giường bên nhập nhèm mở mắt, vén chăn lên,
“Làm gì vậy? Tôi vừa ngủ đã nghe tiếng loảng xoảng?”
Làm gay được không, cậu hỏi làm gì….
– “Ngủ phần cậu đi!”. Cậu đẩy mạnh cô vào ổ chăn, trong lòng cũng nhớ thương Duy Minh bị cậu văng nước bọt đầy mặt
Người kia đã vượt qua giới tuyến của cậu
Duy Minh kia, tâm khảm sâu đậm, so với cậu, việc gì cũng sâu sắc hơn
Cậu thực sự không muốn, cũng không nghĩ, sẽ làm Duy Minh thương tâm
◆◇◇
Cậu cho rằng, một người có ít nhiều vận may, có ít nhiều vận rủi, tất cả đều có số lượng nhất định. Cho nên, không cần hiện tại phải hạnh phúc nhiều, nếu không sau này sẽ mất đi thú vị; vận rủi, cũng không thể dùng hết một lần, bởi vì những đả kích quá lớn cùng một lúc sẽ làm người ta không chịu nổi
Anh trai rời đi mang theo tất cả vận rủi của cậu; Duy Minh đến cũng mang hạnh phúc đến cho cậu
Cậu, là thực thích Duy Minh, bất quá, không phải tình cảm như Duy Minh giành cho cậu. Giai đoạn này cậu có thể đồng ý, nhưng nói ba từ kia…. Cậu thực sự làm không được
Cậu thích bóng dáng Duy Minh vội đông vội tây dọn dẹp nhà cửa, thích quần áo mang mùi nắng Duy Minh phơi
Duy Minh thực sự chăm lo cho cậu rất tốt, vất vả vài năm liền vẫn chưa từng oán giận nửa lời
Nhưng, được người khác chi ân thì có thể mềm lòng sao? Hơn nữa, cậu không biết, hành động『 lấy thân báo đáp 』này là thứ Duy Minh khát cầu nhất sao?
Trời ạ!
Cậu phiền não không biết giải quyết vấn đề này thế nào cho phải!
Lấy thân báo đáp kì thật cũng không có gì khó khăn, ở bên ngoài cậu đã sớm không biết làm nữ nhân hư thân vài lần. Chẳng qua, Duy Minh dù sao cũng là nam nhân, mông cũng không mông, ngực cũng không ngực….
Được rồi, là có mông, còn rất đẹp
Nhưng, cảm giác vẫn rất kì quái!
Cho nên cậu thực giãy dụa… giãy dụa giãy dụa…
– “Lúc trên giường cùng em, anh chú tâm được không?”
Giọng nói nữ nhân dưới thân kéo cậu về hiện thực
– “Anh đang nghĩ cách lấy lòng em a”. Cậu cười, hôn trụ môi nữ nhân, dáng điệu nàng oán giận. Vào những thời khắc phi thường như thế này, cậu đích xác không nên nhớ tới Duy Minh, nhưng thân ảnh Duy Minh lại cố tình quẩn quanh đầu óc cậu không chịu đi. Bên ngoài mưa to gió lớn, bão sắp đổ bộ, cậu thầm nghĩ, sao Duy Minh còn chưa về nhà?
Bão đêm, ngoài phòng gió rít ầm ĩ, trong phòng lại quạnh quẽ. Nữ nhân đến nơi cậu, mang theo khối hoa tai vuông còn lại, thấy tai phải của cậu, chỉ cười cười không nói nhiều
Nàng nói, biết cậu không thích bão đêm, cho nên chạy tới với cậu
Nhưng, Duy Minh càng biết cậu chán ghét bão, như thế nào cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng đâu?
Cậu tin tưởng hạnh phúc sẽ có lúc dùng hết trong một ngày. Không biết hôm nay, sắp xảy ra…
Nữ nhân rêи ɾỉ trong ngực cậu, móng tay sơn đỏ thẫm bấm vào vai cậu, cậu cảm giác có chút đau. Cậu triền miên ôm nữ nhân: trong lòng, chỉ nghĩ đến Duy Minh
Sau đó, cậu cuối cùng cũng thông suốt vì sao mình không muốn một mình một chỗ. Anh trai cậu mất đi trong một đêm bão bùng, cho đến nay, nhưng đêm bão đều có Duy Minh bên cậu, cho nên cậu không nghĩ tới, cảm giác này làm người ta sợ hãi e ngại sẽ có chuyện xảy ra
Hôm nay Duy Minh hôn cậu, cậu biết rõ, Duy Minh muốn cùng cậu làm việc này
Hơn nữa, phải nhẫn thực sự rất vất vả
Cậu quan sát Duy Minh lâu lắm, sinh vật thẳng tắp tinh khiết kia
Nữ nhân thở gấp liên tục, đã tiến vào giao đoạn cuối cùng. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng tra chìa khóa vào ổ, đáng chết, bây giờ cậu không thể dừng lại!
Cửa phòng mở ra, Duy Minh đã đi vào phòng
Hai chân Duy Minh như dính vào mặt đất không thể nhúc nhích, dư quang trong mắt cậu nhìn Duy Minh không né tránh, cả thân cậu lõα ɭồ đề lộ ra ngoài
Sau đó, ngọn đèn rọi vào khuôn mắt tái xanh của Duy Minh. Cậu chăm chú nóng bỏng nhìn Duy Minh, phát tiết
◆◇◇
– “Bị thấy rồi!”. Nữ nhân kéo chăn che thân thể mình
– “Đợi một chút”. Quần con cũng không mặc, cậu trực tiếp mặc quần bò, mở cửa phòng, đi ra ngoài
Phòng Duy Minh không có bóng người, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng vòi hoa sen, cậu ở bên ngoài chần chừ một trận, cuối cùng vẫn là đẩy cảnh cửa phòng tắm đã hư chốt đi vào
Phòng tắm tung tóe bọt nước, Duy Minh thấp đầu dưới vòi hoa sen, nước có thể làm dịu những du͙© vọиɠ của hắn
Nước có chút nóng, giống như tình cảm Duy Minh giành cho cậu, ấm áp nhưng không làm tổn thương người khác
– “Cậu… không mặc quần con”. Cậu có chút xấu hổ nhìn lại quần bò của mình, Duy Minh cũng như vậy, thực sự, cậu không hiểu bây giờ nên làm gì, đành phải tùy tiện nói
– “Cô gái kia dáng người rất đẹp, mặc cho ai thấy nàng *** cũng sẽ như anh bây giờ”
Ách, từ từ, Duy Minh là gay, không có cảm giác với nữ nhân…
Duy Minh quay đầu, ánh mắt có tức giận
Cậu giả lả cười một chút,
“Không thể nào, hay là anh nhìn tôi mới xúc động?”. Biết rõ còn cố hỏi
– “Tại sao mang nữ nhân về? Không phải đã cảnh cáo cậu không được qua đêm với nữ nhân trong nhà này sao?”
– “Tôi nghĩ anh không về”
– “Tôi thế nào có thể không về? Biết rõ cậu chán ghét ở một mình khi có bão, tôi như thế nào lại không về!”
– “Tôi nghĩ anh còn giận vì sáng nay”
– “Giận cái gì?”
– “Chuyện tôi hắt xì văng nước bọt lên mặt anh. Kì thật tôi hẳn có thể nhịn xuống, chẳng qua, gần đây thời tiết không tốt nên mũi tôi hơn mẫn cảm. Hơn nữa anh đột nhiên hôn tôi, tổng thể tôi đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn bị anh dọa! Tóm lại, hắt xì kia, thật sự tôi không cố ý, anh phải tin tôi”
– “………”. Duy Minh tựa hồ cũng phát giác ra chuyện gì, bí mật cậu ấy vĩnh viễn không nên biết, có thể đã lộ ra ngoài ánh sáng.
“Lại đây, chúng ta nói cho rõ ràng!”
Cậu lắc đầu, bảo trì khoảng cách an toàn
– “Cậu sớm biết tôi thích cậu?”. Duy Minh tức giận đến hét to
– “Anh rõ ràng như vậy, ai lại không biết?”. Trời lạnh đắp chăn cho cậu, trời nóng bật quạt cho cậu, không cho cậu mang nữ nhân về nhà, không cho cậu thân thiết quá mức với nữ nhân khác. Tình yêu là thế nào, từ khi tốt nghiệp cấp 1 cậu đã hiểu ra
Ánh mắt anh trai Duy Minh nhìn anh trai cậu, cùng ánh mắt Duy Minh nhìn cậu, giống nhau như đúc
Trong mắt, cuồn cuộn lốc du͙© vọиɠ
Đột nhiên, Duy Minh một tay kéo cậu vào bồn tắm, nước trong bồn tràn ra ngoài. Duy Minh chế trụ cậu, điên cuồng mà hôn cậu, hắn dọa cậu rồi, áp lực nhiều năm của nam nhân một khi không khống chế được, cho dù là thiên sứ cũng sẽ biến thành dã thú
Tay Duy Minh làm rất nhiều việc nhà, thô ráp hơn tay cậu nhiều, bàn tay kia thuận thế theo ngực cậu trượt xuống, dừng lại nơi quần bò của cậu, rồi mới kéo khóa quần xuống
Mọi thứ của cậu đều lộ ra, ngay cả quần con cũng không mặc
Khi bàn tay Duy Minh đi vào, chạm vào của cậu, hơi thở cậu đều như ngưng lại
Kết quả, không nghĩ nhiều, chỉ biết phản kích, cậu đá vào Duy Minh
Không phòng bị gì, thắt lưng Duy Minh va vào vòi nước trong bồn tắm. Cậu trực tiếp phản ứng nên dùng sức rất mạnh, từ bồn tắm đứng lên, mặt mày Duy Minh rối rắm một khối
Cậu sửng sốt, vội vàng lại gần, “Anh không sao chứ?”
Khuôn mặt trắng bệch của Duy Minh vùi đầu vào gối, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình, run rẩy
– “Thực xin lỗi”. Giọng nói nghẹn ngào
Cậu biết, Duy Minh đang khóc
Hắn thoạt nhìn như thiên sứ kiên cường, kì thật lại rất yếu ớt
Ngoài phòng tắm truyền đến thanh âm, nữ nhân tiến vào, tóc đen nhung như màn đêm buông thẳng xuống
– “Tiểu Tất, em đi về trước”
– “Di, không qua đêm ở đây sao?”. Cậu đứng lên, ý thức đũng quần mình bị giải khai, lại vội vàng kéo khóa lên
– “Không được, em thức thời”. Nữ nhân cười cười
– “Anh tiễn em, bên ngoài mưa to gió lớn, em đi một mình làm anh lo lắng!”. Cậu vừa định bước ra khỏi bồn tắm, đã thấy nữ nhân lắc đầu
–
“Anh nếu vấn vương anh ta, thì nên ở lại bên cạnh anh ta; đừng đi theo em, khi tâm vẫn ở lại chỗ này. Yên tâm đi, em gọi lái xe đến đón”. Nữ nhân mỉm cười đi ra
Đến khi cừa nhà có âm thành truyền đến, cậu mới đem ánh mắt quay lại trên người Duy Minh
– “Con người tôi thật bừa bãi”. Cậu nói,
“Ai muốn cùng tôi một chỗ, tôi liền cùng người ta một chỗ. Tôi không giống anh, không nghĩ điều gì là thực sự, không biết cái gì là duy nhất. Cho nên tôi thấy, tôi không thực thích hợp với anh”
Cậu ngồi lại vào trong bồn tắm. Rất lâu sau, Duy Minh đều không nói gì. Nước đã lạnh, cậu dùng chân ngoắc ngoắc Duy Minh, nếu tắm nữa, da cậu sẽ nhăn nheo
– “Nếu tôi là nữ nhân, cậu sẽ không nói vậy”. Tình cảm vùi lấp nhiều năm hoàn toàn vỡ đê, Duy Minh vẫn sợ hãi sẽ đổi lấy ánh mắt chán ghét của cậu
– “Đừng nghĩ tôi nói cho có lệ, tôi nghĩ, cho dù anh cũng giống như nữ nhân”. Duy Minh rất tốt, là cậu e sợ mình không còn kịp. Duy Minh là người quan trọng nhất với cậu, nhưng, con thỏ không ăn có gần hang. Nếu ăn hết một lần, hạnh phúc sẽ được cậu dùng hết, vậy sau này ai sẽ nấu bữa sáng cho cậu ăn, ai sẽ gọi cậu rời giường đi học?
Cậu hắt xì
Duy Minh lúc này mới đứng lên khỏi bồn tắm,
“Đứng lên đi, coi chừng cảm mạo”
Duy Minh là như vậy, cho dù mình đau đến chết, vẫn quan tâm đến cậu
Cậu theo Duy Minh đi vào phòng hắn
Duy Minh băng bó tai cho cậu, miệng niệm:
“Trở về thay đồ đi, sát trùng vết thương. Lỗ tai cậu vừa mới ngâm nước, nước vào rất dễ nhiễm trùng”
– “Không tức giận?”. Cậu hỏi
– “Ai rảnh giận dữ với cậu. Sau này nhớ kĩ, đừng mang nữ nhân về nhà nữa!”
– “Không dám!”
Hôm nay, thiếu chút nữa đã hù chết Duy Minh
Chính là, Duy Minh chạm vào làm một bên tai cậu nóng quá
Cậu xoay người rời đi, từng bước từng bước chân, để lại Duy Minh trong phòng